Ta Có Dược A!

Chương 141




Edit: Cám

Sau khi kiếm đủ điểm cống hiến, đem kim phiếu giao hết cho Công Nghi Thiên Hành xong, Cố Tá liền vui sướng cầm lấy lệnh bài chạy tới Dược Các.

Lần này Công Nghi Thiên Hành tự mình đưa tới tận cửa Dược Các, nhìn Cố Tá và Hoắc trưởng lão đang chào hỏi nhau.

Hoắc trưởng lão cũng không nghĩ đến Cố Tá sẽ trở lại nhanh vậy, có chút kinh ngạc: "Cố sư điệt muốn đi bây giờ?"

Cố Tá đỏ mặt: "Đúng vậy, ta đã kiếm đủ điểm cống hiến rồi... Ừm, bán đi một cái đan phương đó."

Hoắc trưởng lão nghĩ tới chuyện Cố Tá gặp được kì ngộ, hiểu rõ: "Nếu đã vậy, ta liền dẫn ngươi đến Hắc Ngục."

Cố Tá đương nhiên không ý kiến, cao hứng nói: "Đa tạ Hoắc trưởng lão!"

Vì thế, Hoắc trưởng lão đem việc trong Dược Các bàn giao lại với một vị trưởng lão khác, chính mình đem theo Cố Tá ra khỏi Dược Các.

Bên ngoài, lão nhìn thấy một thanh niên thân dài như ngọc, tướng mạo cực kì xuất chúng, từ dáng người khí độ đều thuộc dạng tốt nhất, liếc mắt một cái liền biết y tiềm lực vô hạn, tất nhiên là nhân trung long phượng.

Cố Tá vẫy vẫy tay: "Đại.... Công tử."

Công Nghi Thiên Hành mỉm cười đi tới, hành lễ với Hoắc trưởng lão: "Đệ tử Công Nghi Thiên Hành, gặp qua Hoắc trưởng lão. Chuyện của A Tá, làm phiền trưởng lão quan tâm."

Hoắc trưởng lão vuốt râu.

Tuy có dã tâm, nhưng biết thu liễm, cử chỉ lễ độ, rất tốt.

Thoạt nhìn cũng không phải là hạng người bội tình bạc nghĩa.

Nhìn thấy người này, Hoắc trưởng lão lại hồi tưởng lại suy đoán trước đó của mình, càng hiểu vì sao Cố Tá lại tôn sùng y như vậy, hơn nữa còn trung thành tận tâm, không chịu tách ra đi trên con đường tiền đồ của riêng mình.

Hoắc trưởng lão cười cười, thái độ rất hòa khí: " Võ giả không thể tiến vào Hắc Ngục, nếu Công Nghi sư điệt yên tâm, có thể để ta cùng vào với Cố sư điệt."

Công Nghi Thiên Hành dĩ nhiên vui mừng: "Như thế càng phải cảm tạ trưởng lão rồi."

Cố Tá nghe hai người đối đáp, cũng không chen vào, thành thật đứng chờ một bên.

Lúc sau Hoắc trưởng lão gọi đến một con hoang cầm rất lớn.

Ba người đứng trên hoang cầm, hai bên tiếng gió gào thét, hoang cầm như diều gặp gió, hai cánh đập đập mấy cái, lướt qua rất nhiều ngọn núi, bay về phía sâu nhất trong nội môn.

Hắc Ngục ở nơi tương đối bí ẩn.

Dù sao phạm nhân giam giữ ở đây đều là hạng người hung ác cùng cực, cứ nhìn tầng tầng phòng ngự này theo lí thuyết sẽ không có người thoát ra được, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, tốt nhất là đem đám người này ngăn cách ra.

Hoang điêu xoay quanh trên một tòa thâm cốc, không bao lâu liền hạ cánh, dừng trên một mảnh hoàng thổ.

Phía trước là cửa động thâm u cực lớn, thủ trước cửa ít nhất cũng có mấy trăm Võ giả Tiên Thiên, khí tức hùng hậu, đan xen nhau thành một tấm lưới lớn, bao phủ toàn bộ thâm cốc. Trên vách núi đá có rất nhiều cửa động, bên trong lắp đặt cơ quan nỏ khổng lồ, loại nó này không giống với phàm giới, những nỏ tiễn này trọng lượng kinh người, đầu nhọn mũi tên đều được chế tạo từ tài nguyên có thể phá hư chân khí mà thành. Đương nhiên, thời điểm phát động cơ quan chính là mấy trăm mấy ngàn mũi tên cùng phá không bay ra, dù là Võ giả Thoát Phàm cảnh cũng chỉ đành nuốt hận. Mặc khác còn có vô số xiềng xích đem cửa động này phong bế, tạo thành một cái khóa lớn bên trong, chỉ có một đường vào cửa duy nhất đó là thông qua xiềng xích ở giữa đi vào.

Cố Tá nuốt một ngụm nước miếng.

Nơi này... Có chút đáng sợ quá à.

Lúc còn ở hiện đại, một số ngục giam cũng không đến mức như vậy a. Những nơi đó đã đủ uy nghiêm, nhưng so với chỗ này thì chỉ là thứ đồ chơi mà thôi.

Hoắc trưởng lão nhìn Công Nghi Thiên Hành nói: "Phàm là Võ giả, chỉ có thể đi được tới đây thôi." Lão lại dò hỏi: "Không biết Công Nghi sư điệt chờ ở đây, hay là..."

Công Nghi Thiên Hành thong dong cười: "A Tá vào trong Hắc Ngục thật ra cũng không có gì, nhưng nếu lúc trở ra không có ai thủ bên ngoài, ta ngược lại là không yên tâm... Ta đành ở lại đây chờ hắn ra vậy."

Ánh mắt Hoắc trưởng lão nhìn Công Nghi Thiên Hành lại có chút bất đồng.

— Y tựa hồ là thật muốn làm như vậy?

Sau đó, Hoắc trưởng lão lại nhìn về phía vách đá kia.

Hắc Ngục không phải chỗ bình thường, cùng nhau vào trong thì còn tốt, nhưng nếu là chờ bên ngoài, vô số nỏ tiễn kia đều là hướng về mảnh đất trống trước cửa này đó, một Võ giả đứng chần dần ở đây tương đương với đem chính mình bại lộ dưới nỏ tiễn, dù biết chúng sẽ không tiến hành xạ kích, nhưng nhìn mấy thứ mũi nhọn kinh người kia cảm thấy tùy thời tùy chỗ đều có thể bỏ mạng ở đây.

Muốn đứng ở đây chờ Luyện dược sư ra khỏi Hắc Ngục... Can đảm đó đúng là không tầm thường.

Cố Tá không nghĩ nhiều như vậy, chỉ quan tâm nói: "Sẽ không làm chậm trễ chuyện của đại.... Công tử chứ?"

Công Nghi Thiên Hành hơi mỉm cười, ánh mắt nhu hòa: "A Tá không cần lo lắng, ở lại đây cũng là một loại tu luyện."

Cố Tá không quá minh bạch, nhưng Hoắc trưởng lão hiểu rõ.

Sau đó chính là Cố Tá ù ù cạc cạc không rõ chuyện gì cùng đi theo Hoắc trưởng lão cái gì cũng rõ lại vô tình lắm miệng, cả hai đi về phía xiềng xích kia.

Xiềng xích kia thân mang giáp trụ, tựa như một binh sĩ thủ vệ, mặc dù nhìn thấy người tới là hai Luyện dược sư không sức chiến đấu cũng vươn ra một thanh trường thương, dùng mũi thương chỉ vào bọn họ.

Hoắc trưởng lão không chút hoang mang, lão lấy lệnh bài ra quơ quơ: "Chúng ta tiến vào để mua cơ thể sống, còn thỉnh chư vị thủ vệ cho chúng ta vào."

Cố Tá cũng vội vàng làm theo, đem lệnh bài lấy ra cho người ta kiểm tra.

Nhóm thủ vệ thấy, cũng hồi mũi thương, sau đó bọn họ lấy ra cái chìa khóa hai đầu nhọn nhọn, lớn bằng bàn tay, tinh chuẩn mà cắm vào bên trong ổ khóa lớn kia.

"Cùm cụp" một tiếng, mở khóa.

Giờ khắc này, tất cả nỏ tiễn đều quay đầu lại, nhắm vào hai người Cố Tá và Hoắc trưởng lão.

Cố Tá run rẩy.

Bị nhiều mũi tên như vậy chỉ vào, thật sự là lạnh cả người a.

Hoắc trưởng lão là tập mãi thành quen, lão cũng không liếc nhìn mấy cái tiễn kia một cái, mang theo Cố Tá cứ thế đi vào chỗ tối nhất trong sơn động kia.

Cố Tá phát hiện, kì thật bóng tối này cũng không phải quá tối... Hai bên đều có thắp lửa, cách mười bước trái phải đều có một Võ giả đứng thủ, biểu tình túc mục, ánh mắt lạnh lẽo.

Bị người giám thị trong mắt như vậy cũng có chút khó chịu, Cố Tá rụt cổ, gắt gao đi theo Hoắc trưởng lão, một chút không dám nhìn ngó xung quanh.

Sau đó bọn họ càng đi càng sâu..

Sau đó chính là nghe được tiếng nước "Tích táp".

Cố Tá nhìn thấy Hắc ngục.

Cái gọi là Hắc ngục không chỉ là đường đi đến đây tối thui, mà bên trong cũng tối đen một mảng.

Càng đi xuống dưới, càng thấy được một đống lồng sắt bị trói chặt.

Cố Tá yên lặng nhìn vào một gian nhà tù.

Ở đó quả nhiên có một người đầu bù tóc rối, nhìn rất đáng thương.

Rất nhanh hắn liền thấy được chữ được khắc trên hàng rào kim loại ngăn cách.

[ Giang Đức, người Tây Dũng Quốc, luyện võ từ nhỏ, trời sinh tính hung tàn, Võ giả Tiên Thiên nhất trọng. Từng vì dục vọng ăn no uống đủ, lấy trăm hài đồng làm thức ăn. Sau khi bị đệ tử hạch tâm bổn môn Bạch Tâm Kì bắt giữ, giam giữ tại đây. Nhưng vì là có thể sống luyện dược, cầm tù chung thân, không thể phóng thích. ]

Mặc kệ là người nào, chỉ cần có chút lương tâm sau khi đọc mấy câu này sẽ không thể nào đồng tình với Giang Đức — gã cũng không hổ với mấy từ "cùng hung cực ác" mà.

Nếu nói Hắc Ngục đều là giam giữ hạng người này, dù bắt chúng làm cơ thể sống để thực nghiệm, cũng là quá tiện nghi rồi! Căn bản không đủ để trừng trị những tội ác mà chúng đã gây ra!

Cố Tá quay đầu đi.

Hắn quyết định, chọn người này.

— có lẽ phía sau còn có rất nhiều người cũng sẽ khiến hắn tức giận, nhưng ai bảo người hắn thấy đầu tiên, lại là gã chứ?

Cố Tá liền hỏi: "Hoắc trưởng lão, không biết phải làm sao..." Hắn dừng một chút: ".... Mua?"

Hoắc trưởng lão phát hiện ánh mắt Cố Tá đảo qua một chỗ, thở dài: "Nếu A Tá nhìn trúng ai, chỉ cần đem lệnh bài cắm vào cái khe lõm kia." Ngón tay lão chỉ một chút.

Cố Tá nhìn theo, thấy dưới mấy đoạn mô tả trên hàng rào kim loại kia có một cái khe hở tinh tế.

Hoắc trưởng lão nói tiếp: "Chờ sau khi ngươi chọn xong toàn bộ, có thể vào trong chọn một luyện dược phòng, ở đó luyện dược. Bất quá ngươi phải nhớ kỹ, chỉ có thể dùng cơ thể sống ở trong phòng được Hắc Ngục cung cấp, không thể đem cơ thể sống ra ngoài. Cho nên có không ít Luyện dược sư ở lại nơi đây, bọn họ thường sẽ định ra một phòng cho riêng mình, tránh bị người khác xâm phát, phát hiện nghiên cứu của họ...ngay cả ta cũng có một phòng riêng thường dùng ở đây. Nếu Cố sư điệt sau còn sử dụng tới cơ thể sống lâu dài, không ngại cũng thử suy xét xem."

Đối với Cố Tá, Hoắc trưởng lão có thể nói là tinh tế chỉ dạy.

Cố Tá hiểu rõ, cũng rất cảm kích, hắn lập tức nói: "Ta đã hiểu, đa tạ trưởng lão."

Sau đó Cố Tá trực tiếp đến nhà giam kia, dùng lệnh bài cắm vào khe hở.

Trên lệnh bài ánh sáng lấp lóe, trừ đi mười điểm cống hiến.

Tầng thứ nhất là Võ giả, đã chọn xong.

Tiếp theo, bọn họ đi đến tầng thứ hai, thứ ba, thứ tư...

Cố Tá chọn không lâu, hắn chỉ cần biết cảnh giới cơ thể sống, rồi nhìn đến tội danh phạm nhân đã chạm tới điểm mấu chốt của hắn hay chưa, rồi cứ thế mà vung "Tiền."

Trong bất tri bất giác, hắn đã chọn tới Tiên Thiên bát trọng luôn rồi.