*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Diệc Lăng thả đùi gà ra, Phiết Phiết cũng không ngẩng đầu, tự mình cúi xuống đất mà ăn, Cầu Trọng đưa cho hắn cái khăn ướt để lau tay.
Bạch Diệc Lăng xoa xoa tay, nói: "Đúng rồi Cầu Trọng, sáng mai ngươi qua bên Tuân Chi một chuyến, bảo y nghĩ cách giúp ta tra một chút về chuyện Hộ Bộ Thượng thư Vương Sướng ở bên ngoài nuôi ngoại phòng*, trọng điểm đặt ở hẻm Bình Thành."
(*) Nuôi tình nhân
Lý Tuân Chi là con trai độc nhất của Thừa tướng đương triều, trước mắt chưởng quản Nam Tuần Kiểm ti, Ám Vệ Sở chỗ Bạch Diệc Lăng từng làm ám vệ cũng đang đặt dưới sự quản lý của y. Vương Sướng vốn một thân thanh danh, hiện tại sự việc liên quan tới danh dự không nên lộ ra, nếu để cho ám vệ bên kia điều tra, về nhân thủ cũng thuận tiện hơn một chút.
Năm đó lúc hai người còn trong đội danh dự* theo thứ tự là đội trưởng vệ đội thứ bảy và vệ đội thứ sáu, quan hệ vẫn luôn rất tốt.
(*) Đội danh dự là một lực lượng mang tính hình thức, nghi lễ. Mọi quân đội chính quy trên thế giới đều có lực lượng này. Thậm chí cả những quốc gia không có lực lượng quân đội chính quy cũng có các đội danh dự cho những dịp trọng đại.
Cầu Trọng đáp một tiếng nhưng không rời đi, mà theo chân Bạch Diệc Lăng cùng tiến vào phòng ngủ.
Ra hiệu Thanh Nô đi ra ngoài, đóng cửa lại, Cầu Trọng nói với Bạch Diệc Lăng: "Lục gia, ngày hôm nay lúc ngài không ở đây, người của phủ Hoài Vương có tới, nói là Ngũ hoàng tử hình như... đã mất tích."
Cơ thể hồ ly của Lục Dữ chấn động, lông dựng lên, giương mắt nhìn về phía Cầu Trọng.
Bởi vì cốt truyện từng đổ vỡ một lần, rồi được Hàn Hiến sửa chữa, sau khi Bạch Diệc Lăng quay trở về cơ thể lại tiếp tục đổ vỡ lần nữa, vì thế đã có chút hỗn loạn, Bạch Diệc Lăng cũng không biết chuyện vị Ngũ hoàng tử này mất tích tương ứng với tình tiết nào trong sách nữa.
Hắn có chút bất ngờ: "Nghe ai nói?"
Cầu Trọng trả lời: "Là hạ nhân của phủ Hoài Vương tới, nói là chủ tử hắn mấy ngày rồi chưa về phủ, cũng không để lại chút tin gì. Bọn họ chỉ lo là chủ nhân lại cãi nhau với Bệ Hạ nên không dám báo, muốn hỏi mượn ngài chút nhân thủ, vừa vặn ngài không ở đây nên bị tiểu nhân từ chối."
Hoàng tử giận dỗi với Hoàng thượng rồi rời nhà trốn đi, đây thật là thiên hạ kỳ văn, Bạch Diệc Lăng nở nụ cười, nói: "Y ngược lại là sống thực tự tại."
Theo như đồn đãi, bởi vì Hoài Vương là hài tử do hồ tiên sinh ra, trước lúc hai mươi tuổi muốn sống cùng mẫu thân, cho nên vẫn luôn ở tái ngoại. Chuyện này không biết là thật hay giả, nhưng Hoàng thượng vẫn luôn phong thưởng không ngừng cho đứa con chưa từng gặp mặt mấy lần này, trong kinh thành có đồ gì tốt cũng không quên ngàn dặm xa xôi đưa tới một phần.
Hơn nửa năm trước thời điểm Hoài Vương trở lại kinh đô, Bạch Diệc Lăng không có ở đây, sau khi trở về nghe người kể lại, nói là lúc đó Hoài Vương cẩm y kim quan, phóng ngựa vào thành, phong thần huýnh tuyệt, cử chỉ có độ, hoàng thất vì thế mà tán thưởng không thôi, càng làm cho long nhan đại duyệt*.
(*) Ý chỉ nhà vua đang vô cùng vui vẻ
Những người ngoài như bọn họ cũng chỉ cảm thán, mà những hoàng tử khác khẳng định không phục —— đều cùng là nhi tử, đãi ngộ khác biệt này cũng quá rõ ràng rồi!
Tứ hoàng tử Dịch vương Lục Hiệp chính là loại người không giấu được tâm tư, gã thực sự cảm thấy chua xót, liền ở bên cạnh bất âm bất dương* mà nói mấy câu, ý là Hoàng thượng vì nghênh tiếp y mà làm rất phô trương, địa vị của Ngũ đệ trong lòng phụ hoàng thật không tầm thường đâu, người khác không sánh nổi vân vân.
(*) Chỉ thái độ không rõ ràng, úp úp mở mở
Loại ma sát nhỏ này cũng bình thường thôi, quả thực cũng không coi là chuyện gì lớn, thế nhưng đặt trên người Lục Dữ thì không giống nữa.
Y nghe xong, không nói hai lời quay sang Vĩnh Bình Đế, trực tiếp oán giận nói: "Phụ hoàng, đã nói với người là con muốn tự mình lặng lẽ vào thành, người thế nào cũng muốn kinh động nhiều người như vậy, đây không phải là chiêu hận cho nhi tử sao? Tứ ca mất hứng rồi kìa!"
Các đại thần và hoàng tử xung quanh đều sợ ngây người, ngơ ngẩn nhất chính là Tứ hoàng tử nhịn không được nói mấy câu chua lét kia, nếu sớm biết đối phương là một thằng ngu như vậy, đánh chết gã gã cũng phải dằn lời nói xuống bụng rồi.
Giữa lúc yên tĩnh, gã chợt quỳ sụp xuống, Vĩnh Bình Đế lại cười.
Nghe đâu lúc đó, ông vỗ vai Lục Dữ, mỉm cười nói: "Ngô nhi thẳng thắn, rất được lòng trẫm. Phụ tử với nhau, hà tất có quá nhiều gò bó, có chuyện thì cứ nói thẳng ra như vậy."
Lúc đó quần thần cùng các vị hoàng tử ở đây, có thể nói tất cả đều là vẻ mặt một lời khó nói hết.
Bạch Diệc Lăng ngoài miệng nói Hoài Vương "sống tự tại", biểu cảm và ngữ khí lại không giống như vậy, người trong hoàng thất thiếu cái gì cũng không thiếu tâm nhãn, những gì thể hiện ra bề ngoài cũng không hẳn là chân tướng.
Lục Dữ ở bên cạnh chờ Bạch Diệc Lăng tiếp tục nói, y rất muốn biết người này có suy nghĩ như thế nào đối với "Hoài Vương", có thưởng thức không, hoặc là có ghét bỏ không. Mà Bạch Diệc Lăng chỉ nói một câu như vậy rồi không nói nữa, ngược lại làm cho lòng người lơ lửng giữa không trung.
Giữa lúc tâm tư hỗn loạn, đã đến giờ đi ngủ.
Bạch Diệc Lăng chuẩn bị cho Lục Dữ một cái giỏ nhỏ lót đệm bông, mình thì lên giường ngủ, Lục Dữ lại rất không thích cái thứ đơn sơ này.
Y đánh giá bốn phía một phen, nhảy lên trên giường Bạch Diệc Lăng giẫm giẫm mấy cái, cảm thấy độ êm có thể chấp nhận được, vì vậy liền cuộn thành một cục bên gối hắn.
Y vừa nhắm mắt vừa cảnh giác, cảm thấy bàn tay Bạch Diệc Lăng đang tiến tới, lập tức các cơ căng chặt, đối phương vậy mà lại đắp miếng chăn lên người y, ngón tay thon dài xẹt qua lớp lông mềm ở cổ y, hơi hơi ngứa.
Chờ hắn thu tay về ngủ tiếp, Lục Dữ chui vào chăn cuộn người càng nhỏ, trái tim hồ ly bên trong lồng ngực xù xù lông đập thình thịch hai cái.
【Tích phân: +10.】
Bạch Diệc Lăng mới vừa nhắm mắt lại đã nghe thấy tiếng thông báo tích phân vang lên, không khỏi nở nụ cười.
Lục Dữ ở lại phủ Bạch Diệc Lăng mấy ngày, vết thương rất nhanh tốt lên, cũng nghỉ ngơi rất thoải mái, không được hoàn hảo chính là ban ngày Bạch Diệc Lăng không ở trong phủ nên y có chút tẻ nhạt.
Lúc Bạch Diệc Lăng lần thứ hai chuẩn bị đội mũ lên, Lục Dữ ngay lập tức đòi Chỉ huy sứ mang sủng vật cùng đi làm, được phê chuẩn.
Bắc Tuần Kiểm ti, trang nghiêm túc mục, người không phận sự chớ vào, bây giờ còn là sáng sớm nhưng lại đặc biệt náo nhiệt.
Bạch Diệc Lăng vừa vào cửa đã nghe thấy bên trong một mảnh oanh oanh yến yến, có thể vang xa hai dặm, hắn sợ đến mức phải dừng bước, lui ra ngoài nhìn lại một lần nữa, xác định mình không đi sai đường, lúc này mới cẩn thận bước vào lần nữa.
Thuộc hạ của hắn, Lư Hoành đang dùng tay áo che mặt, nhanh chân chạy đi, hoảng quá không nhìn thấy đường, giống như vừa khóc vừa chạy.
Bạch Diệc Lăng tóm chặt hắn, hỏi: "Làm gì vậy?"
Lư Hoành đưa tay định đẩy ra, vừa thấy là hắn liền lớn tiếng kêu rên: "Lục ca, ngươi mau quản đi! Trong phòng kia, thực sự là, thực sự là thấy quỷ rồi!"
Bạch Diệc Lăng hỏi: "Quỷ gì, ma nữ hả?"
Vẻ mặt Lư Hoành như đưa đám, nói: "Lục ca chớ có nói đùa, đến cùng là chuyện gì xảy ra?! Sáng sớm hôm nay, Lý Chỉ huy sứ phái, phái người đưa tới một đám cô nương thanh lâu, nói là ngươi muốn! Cái nhóm nữ tử này, quả, quả thực là hoàn toàn không có kỷ cương, gan to bằng trời, không những làm lơ uy nghiêm của bọn ta, la hét không ngớt, còn dùng tay sờ mặt ta!"
Vẻ mặt của y không giống như là bị đùa giỡn, mà giống như là đã bị người ta ngủ vậy: "Ta không biết các nàng với ngươi là quan hệ như thế nào, không dám ra tay... Ông trời ơi, dấu vết và mùi son phấn trên người ta nếu như bị gia phụ phát hiện, ta sợ là không sống được tới ngày cưới vợ đâu... Lục ca, đây là tai nạn lao động, tới lúc đó ngươi phải làm chứng cho ta!"
Bạch Diệc Lăng trở tay ôm vai y: "Được được được, chỉ cần ngươi không đòi thêm bổng lộc, làm chứng thì có là gì. Những cô nương kia là Tuân Chi giúp ta tìm nhân chứng —— y cũng khá là nhanh tay nhỉ."
Mặt Lư Hoành vẫn còn như đưa đám: "Chuyện ngươi bàn giao y đương nhiên lưu ý", lại lần nữa bị Bạch Diệc Lăng kéo trở lại.
Bạch Diệc Lăng đến khá sớm, Bắc Tuần Kiểm ti còn vắng, không ít người vẫn chưa đến.
Mấy tiểu tử trong phòng cũng như Lư Hoành, đều là người đàng hoàng, hơn nữa không biết Bạch Diệc Lăng rốt cuộc muốn làm gì, vướng tay vướng chân nên không quản được một phòng yến oanh này, chẳng trách Lư Hoành muốn chạy trối chết.
Ngoại trừ nữ nhân ra, Lý Tuân Chi còn đưa tới một túi đồ cùng một phong thư, đồ là mấy miếng vải lẻ soát được, trong thư thì thông báo tình hình điều tra, Bạch Diệc Lăng đơn giản lật xem một lượt, liền vào trong phòng.
Hắn giương mắt quét qua, có mấy cô nương vây quanh hai người Trạch An vệ, hờn dỗi đòi rời đi, có mấy người khác đang cãi nhau, lôi kéo người quanh đó hỏi lý do bị mang tới, mùi son phấn xông đầy trời, oanh thanh yến ngữ bức người.
Lư Hoành sống chết không chịu đi, Bạch Diệc Lăng buông y ra, tự mình đi tới cửa tằng hắng một cái, dùng chuôi đao đập cái rầm lên cửa.
Tiếng đập này khiến người trong phòng giật nảy mình, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía hắn, trong nháy mắt xung quanh liền an tĩnh.
Đợi đến khi nhìn rõ ràng là ai, mấy tiểu tử như được đại xá, trong mắt chứa nhiệt lệ: "Lục ca!"
Các vị cô nương gò má ửng hồng, cũng mở cờ trong bụng: "Lục gia!"
"Ừm ——" Bạch Diệc Lăng kéo giọng thật dài đáp lại bọn họ, đi vào cửa, một cô nương đứng cạnh cửa lén giơ tay định sờ ống tay áo của hắn một chút, thình lình nơi ống tay áo ló ra một cái đầu hồ ly, thiếu chút nữa cắn nàng, cô nương liền vội vã rụt tay về.
Bạch Diệc Lăng nhìn đám thủ hạ của mình: "Đều tới đây hết cho ta! Lư Hoành, lấy một chậu nước đi."
Lư Hoành không biết hắn muốn làm gì nhưng vẫn đáp một tiếng rồi đi. Những người khác bị vây quanh cũng chạy ra khỏi đám nữ nhân, dồn dập trốn đến phía sau Bạch Diệc Lăng.
Những nữ từ thanh lâu đã gặp nhiều loại người khác nhau, các nàng hồ đồ thì hồ đồ, kỳ thực rất biết liệu cơm gắp mắm, đều biết thân phận Bạch Diệc Lăng nên không dám trêu hắn, vì vậy thu liễm lại rất nhiều.
Bạch Diệc Lăng hỏi: "Ai là Thanh Thảo?"
Chúng nữ nhân hai mặt nhìn nhau, không ai trả lời, Diêm Dương là người duy nhất ở đây lúc nãy có thể miễn cưỡng chống đỡ cũng nhớ lại danh sách, giờ khắc này có quyền lên tiếng nhất.
Y lật qua lật lại vài tờ giấy trong tay, thấp giọng nói: "Lục ca, chỉ có Phương Thảo thôi."
Trong đám người truyền đến cười khẽ.
Mặt Bạch Diệc Lăng không hề biến sắc: "Vậy thì Phương Thảo, ra đây."
Sau một chốc, một nữ tử hơn hai mươi tuổi õng ẹo bước ra: "Lục gia."
Bạch Diệc Lăng nói: "A, là ngươi, vừa nãy cũng là ngươi kêu ta lớn tiếng nhất, đã biết ta từ trước sao?"
Phương Thảo che miệng cười: "Lục gia đương nhiên không quen biết nô, thế nhưng tranh vẽ ngài chúng ta đều đã thấy, bây giờ gặp người thật, bộ dạng còn tuấn mỹ hơn nữa nha."
Diêm Dương nghe thấy lời này, sắc mặt cũng thay đổi, trách mắng: "Làm càn!"
Phương Thảo nói câu này thật ra là có nguyên nhân —— Tấn Quốc mỗi một lần có đại hội phẩm mỹ, đều sẽ chọn ra được mỹ nhân muôn hình muôn vẻ, đây không chỉ là một danh hiệu dễ nghe, càng thể hiện một loại khuynh hướng thẩm mỹ và yêu thích, thường sẽ dẫn tới việc người người tranh nhau bắt chước theo.
Đặc biệt là nữ nhân thanh lâu, bản thân dựa vào sắc đẹp của bản thân để mưu sinh, càng cần đặc biệt chú ý đến điểm này, mới có thể đuổi kịp trào lưu.
Nhưng đã hai lần liền, đều là một nam tử đạt hạng nhất, điều này làm cho mọi người cảm thấy rất khó khăn. Mà dù thế nào, các nàng vẫn nghĩ biện pháp lấy được chân dung Bạch Diệc Lăng, lúc bình thường khi không có chuyện gì thì sẽ ngắm nghía, hoa si* hoặc tham khảo đều được.
(*) Kiểu như thế này
Chuyện như vậy ai cũng không quản được, mọi người chỉ ngầm hiểu, còn chuyện có ai to gan dám ở ngay trước mặt Bạch Diệc Lăng nhắc tới thì thật là lần đầu tiên. Hắn chậm rãi liếc nhìn Phương Thảo một cái, trên mặt đối phương tuy rằng mang theo nụ cười, ngón tay lại siết chặt lấy khăn, xem ra là rất căng thẳng.
Bạch Diệc Lăng cười cười, thấy hắn có vẻ không vì cái chuyện cười lớn mật này mà tức giận, một ít nữ nhân mới vừa thành thật lại bắt đầu nhỏ giọng cười đùa cùng xì xào bàn tán.
"Các vị, im lặng, nghe ta nói."
Lư Hoành bưng nước quay lại, Bạch Diệc Lăng gõ gõ chậu nước trong tay, mỉm cười nói: "Bản quan muốn chính thức bắt đầu thẩm án, bắt đầu từ bây giờ, nếu ai lại nói nhảm một câu, chậu nước này sẽ tạt lên mặt người đó. Các ngươi vừa khéo so một lần, vị nào là "tẩy trang không mất môi hồng" chân chính, chọn ra một người, cái gì mà hạng nhất phẩm mỹ bản quan xin chắp tay nhường lại, được không các cô nương?"
Trời ơi, hắn, vậy mà lại ác độc như thế!
Tẩy trang còn khủng bố lớn hơn mất đầu, xung quanh nhất thời liền an tĩnh.
Bạch Diệc Lăng "hừ" một tiếng, dặn dò Diêm Dương sắp xếp người thẩm vấn quan hệ của những cô gái này với Vương Thượng thư, mình thì dẫn Phương Thảo vào phòng khác.
Phương Thảo vào cửa liền quỳ xuống.
Bạch Diệc Lăng không để ý tới nàng cũng không kinh ngạc, tự nhiên ngồi xuống, Lục Dữ chui từ trong tay áo của hắn ra, ngồi xổm trên bàn, ló đầu uống chút trà trong tách.
Bạch Diệc Lăng ném mấy thứ Lý Tuân Chi đưa tới cho hắn xuống đất, mở đầu chính là: "Phương Thảo, ngươi đã biết tội của ngươi chưa?"
Phương Thảo kinh hãi đến biến sắc, run giọng nói: "Đại nhân!"
Bạch Diệc Lăng hơi nhếch khóe môi: "Hoảng loạn cái gì? Vừa nãy ngươi cố ý nói năng lỗ mãng, chẳng lẽ không phải cố ý muốn khiến ta chú ý? Biểu hiện này của ngươi, rõ ràng nên biết tại sao mình sẽ bị bắt vào."
Hắn hơi nghiêng người về phía trước, hai mắt nhìn chằm chằm Phương Thảo, hỏi: "Phương Thảo, vải xiêm y Vương Thượng thư mặc, vì sao lại giống mảnh vải lẻ còn thừa trong phòng ngươi vậy? Hắn... có phải là bị ngươi giết không?"
Cả người Phương Thảo run lên, liên tục kêu oan: "Đại nhân minh giám, Phương Thảo vốn là gái lầu xanh, là Vương đại nhân chuộc thân cho nô gia, toàn bộ chi phí ăn mặc của ta đều dựa vào lão, ta chẳng có lý do gì để giết người cả!"
Nàng bi thương nói: "Vương phu nhân luôn rất hung hãn, trước khi các đại nhân tới cửa, người của Vương gia đã tới, luôn mồm luôn miệng chỉ trích ta hại chết Vương đại nhân, muốn trói ta lại... Ta thật sự rất sợ mình bị bọn họ dằn vặt, thực sự bất đắc dĩ mới muốn kể ra oan khuất với ngài! Xin đại nhân thứ tội!"
Lời của nàng hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của Bạch Diệc Lăng: "Ngươi mau nói cho rõ ràng."
Phương Thảo giải thích một phen, hắn thế mới biết, hóa ra những cô nương này cũng không phải Vương Sướng vụng trộm nuôi sau lưng, các nàng đều đã được Vương phu nhân họ Lưu đồng ý.
Mấy ngày trước, không lâu sau khi Trạch An vệ rời khỏi phủ Vương Thượng thư, họ Lưu liền tỉnh lại. Bà ta nghe Lưu Bột nói đến chuyện quần áo Vương Sướng có vấn đề, giận tím mặt, lúc này mới phái người tới cửa chất vấn Phương Thảo.
Nếu không phải người của Lý Tuân Chi đến đúng lúc, Phương Thảo có thể đã bất tri bất giác bị đưa đến phủ Vương Thượng thư rồi.
Bạch Diệc Lăng nói: "Chuyện như vậy tại sao bọn họ không báo quan, lại lén lút tìm ngươi?"
Tròng mắt Phương Thảo chuyển động, chẹp miệng nói: "Đại nhân ngài không biết, Vương phu nhân rất sĩ diện, trong kinh thành không ai không biết Vương đại nhân sợ bà ta như sợ quỷ, nếu như chuyện lão cưới vợ bé truyền ra, Vương phu nhân biết để mặt mũi ở đâu? Bà ta sẽ không chủ động nói ra đâu."
Bạch Diệc Lăng như cười như không nói: "Ha, thì ra là như vậy."
Bên này tiếng Phương Thảo vừa dứt, bên kia Thường Ngạn Bác vừa mới đến Vệ Sở vội vã chạy vào, nói: "Lục ca, Vương phu nhân và Vương tiểu thư đến!"
Phương Thảo đang chột dạ, nghe thấy lời này sợ đến run lên một cái.
Bạch Diệc Lăng thuận miệng nói: "Đuổi ra đi, chỗ này là chỗ họ bọn họ có thể tới à?"
Thường Ngạn Bác chỉ chờ câu nói này của hắn, hưng phấn đáp một tiếng, vừa muốn đi ra, Bạch Diệc Lăng lại nói: "Chờ một chút."
Thường Ngạn Bác dừng bước, chỉ nghe đối phương nói: "Thôi để cho bọn họ vào đi."
Hắn ta có chút kỳ quái, không khỏi quay đầu nhìn Bạch Diệc Lăng, thấy Phương Thảo cũng là một mặt mờ mịt, Bạch Diệc Lăng ra hiệu, nàng liền trốn sau tấm bình phong.
Nàng mới vừa trốn kỹ, Vương phu nhân họ Lưu liền mang theo Vương Hải Vân đi vào, Vương Hải Vân hành lễ với vị hôn phu trước đây, không nói gì.
【Cốt truyện phát sinh báo động trước khi đổ vỡ, xin kí chủ chú ý.】
Lúc Bạch Diệc Lăng gật đầu đáp lễ với Vương Hải Vân, hệ thống đột nhiên vang lên một câu nhắc nhở như vậy.
Bạch Diệc Lăng: "Có ý gì?"
Hệ thống: 【Cảnh báo! Đo được Lưu thị xuất hiện khuynh hướng "Phủ nhận từ hôn". Vì tăng giá trị sảng khoái, từ chối cốt truyện cẩu huyết, thỉnh kí chủ bảo trì phong cách, tao nhã chia tay.】
Bạch Diệc Lăng cảm thấy hai bên huyệt thái dương nhảy "thình thịch" mấy cái.
Tác giả có lời muốn nói: Có thể nói lại là một cái tràng Tu La 233333*.