Tuy rằng đã đoán trước mình không được coi trọng, nhưng Đinh Huyên làm sao cũng không ngờ, giám chế Trương trực tiếp bỏ quên cô. Cô đợi đến giờ tan tầm năm rưỡi chiều, mới nhìn thấy giám chế Trương cùng một người đàn ông trung niên từ văn phòng đi ra, vừa cười vừa nói, vừa đi ra ngoài.
“Giám chế Trương!” Đinh Huyên thậm chí không kịp xách máy tính lên, vội vàng đẩy cửa gọi đối phương lại. Tuy rằng tâm trạng sa sút, nhưng cô không thể cứ vậy ảo não trực tiếp đi về.
Người đàn ông trung niên nghe tiếng cũng xoay người.
“Ồ, Tiểu Đinh. Cô xem trí nhớ của tôi, chao ôi.” Giám chế Trương khách khí một câu, hoàn toàn không có vẻ muốn nhận lỗi, “Hôm nay thật sự bận quá, ngày mai cô qua lại nhé.” Câu nói đầu tiên đã bình thản xua đuổi Đinh Huyên.
Nói cách khác, câu nói nghĩ sẵn trong đầu từ lúc một giờ, ngay cả cơ hội để nói cũng chẳng có. Có chút…nực cười. Nhưng Đinh Huyên hoàn toàn không cười nổi.
“Đây là diễn viên mới vừa ký hợp đồng à?” Người đàn ông trung niên bên cạnh nhìn Đinh Huyên từ trên xuống dưới.
“Không phải, cô ấy là biên kịch đến bàn chuyện kịch bản.”
Lúc này Đinh Huyên mới nhìn về phía người đàn ông trung niên. Vóc dáng hơi gầy, bởi vì lớn tuổi mà khóe mắt sụp xuống, nhưng trông có vẻ đầy sức sống lạ thường.
“Bàn kịch bản? Kịch bản gì?” Người này cười hỏi.
“Đạo diễn Khưu cảm thấy hứng thú ư?” Giám chế Trương lập tức tiếp lời.
“Thì tôi vốn làm cái này mà.” Đạo diễn Khưu cười gật đầu.
Giám chế Trương quay đầu lại nhìn Đinh Huyên: “Đinh Huyên, tới giờ ăn cơm rồi, bằng không cô cùng chúng tôi đi ăn cơm nhé? Nói chuyện về kịch bản của cô —— cũng không thể để cô đi một chuyến tay không trở về có phải không? Vả lại hiếm khi đạo diễn Khưu Bình ở đây, có thể để ông ấy chỉ bảo.”
Khưu Bình?
Cô đã từng nghe nói về cái tên Khưu Bình, trong những bộ phim truyền hình và điện ảnh nổi tiếng năm ngoái đều có tác phẩm của ông ta. Nhìn trên tivi Khưu Bình có vẻ khó coi, nhưng người thật lại rất hòa nhã, không phách lối.
Khưu Bình cười rất ôn hòa, giống như ông chú nhà hàng xóm: “Biên kịch Đinh cùng đi ăn nhé?”
Đinh Huyên lưỡng lự. Trong đầu hiện lên lời nói tối qua của Nhược Kỳ —— phải nắm bắt cơ hội mới có thể làm phim… Có lẽ, có lẽ đây là một cơ hội chăng? Có thể sau khi Khưu Bình lắng nghe kỹ càng, sẽ chọn kịch bản của cô không? Đây chẳng phải là mục tiêu cô luôn phấn đấu sao?
Đi ăn một bữa cơm, nói về kịch bản một chút. Cho dù là biên kịch cũng không thể luôn dựa vào cây bút để nói chuyện, còn phải biết xã giao.
Kết quả, trong tầm mắt Khưu Bình, Đinh Huyên chậm rãi gật đầu.
Sau đó Đinh Huyên mới phát hiện đây quả nhiên là bữa tiệc riêng của Khưu Bình và giám chế Trương. Ở đây ngoài bọn họ ra thì chỉ có hai người trợ lý đi theo Khưu Bình. Mọi người cứ bàn về chính sách điện ảnh truyền hình gần đây của quốc gia.
“Nghe nói cô là biên kịch mới?” Một trợ lý của Khưu Bình vừa lúc ngồi cạnh Đinh Huyên, ngoài ba mươi đeo mắt kính trông rất tháo vát, trên người có mùi thuốc nhàn nhạt.
“Không tính là vậy…” Đinh Huyên buông đũa, nói thật, “Tôi còn chưa tốt nghiệp.”
“Chưa tốt nghiệp? Năm ba hay năm bốn?” Đối phương nhìn như rất có hứng thú.
“Năm hai nghiên cứu sinh.”
“Học thạc sĩ à?” Trợ lý nhíu mày, cầm ly rượu, “Lại đây, tôi kính cô một ly —— nghề này mà chịu học nghiên cứu sinh là hiếm đó.”
Đinh Huyên không biết uống rượu, nhưng lúc này chỉ có thể cầm ly lên, uống một ngụm. Mùi vị đắng chát lập tức tràn đầy nụ vị giác.
“Cô Đinh hiện tại đang viết kịch bản gì?” Khưu Bình thấy trợ lý và Đinh Huyên trò chuyện vui vẻ, đột nhiên hỏi.
“Phim hiện đại, có sắc thái huyền ảo, nam chính là yêu quái.” Đinh Huyên trả lời.
“Ồ, đã có đề cương rồi sao?” Khưu Bình cầm ly rượu.
“Vâng, hiện tại kịch bản đến tập thứ năm.” Đinh Huyên cũng chỉ đành cầm ly, trợ lý bên cạnh lập tức rót đầy cho cô.
“Tống Vĩ à, để lại địa chỉ hòm thư cho biên kịch Đinh.” Khưu Bình suy tính nói.
Tống Vĩ đặt chai rượu xuống, sau đó nói vâng.
Đinh Huyên không ngờ lại quá thuận lợi như vậy, thuận lợi đến mức cô cảm thấy vượt quá mong đợi.
“Biên kịch Đinh chưa say chứ?” Khưu Bình lại hỏi, “Ít khi ra ngoài xã giao à?”
“À…đúng vậy.” Đinh Huyên hơi xấu hổ.
“Chúng ta làm nghề này, phải biết uống rượu. Người Trung Quốc cũng chú trọng cảm tình qua việc uống rượu.” Khưu Bình thành khẩn nói, “Bao nhiêu chuyện bàn không xong, đẩy ly rượu qua lại thì nói xong. Nhưng là con gái vẫn phải cẩn thận, đừng bao giờ uống quá sức.”
“Nếu quả thật không uống được nữa, cô cứ nói mình bị cảm, vừa mới uống thuốc.” Trợ lý Tống cũng tiếp lời.
“Đúng đúng đúng. Uống thuốc còn uống rượu sẽ ngộ độc, điểm ấy người thường uống rượu đều biết.” Giám chế Trương nói.
Bầu không khí trên bàn vẫn rất thoải mái, thoải mái đến nỗi sợi dây căng thẳng trong lòng Đinh Huyên chợt thả lỏng không ít. Tư tưởng đối với giám chế Trương luôn tỏ vẻ bắt chẹt trước kia cũng tăng thêm không ít thiện cảm.
Khưu Bình giản dị dễ gần, còn theo khía cạnh chọn lựa kịch bản mà đưa ra không ít đề nghị, nói năng hợp lý, thẳng thắn thành khẩn chắc chắn. Đinh Huyên rất cảm kích, cảm kích đến mức nghĩ rằng cho dù cuối cùng Khưu Bình trả lại bản thảo của cô, cô cũng sẽ không thất vọng, bởi vì có cơ hội được nghe một vị trưởng bối trong nghề nhiều năm chỉ dạy đã là hiếm thấy.
……
Qua ba lượt rượu, giám chế Trương uống đến mức đỏ mặt mới thoáng thấy Đinh Huyên ở bên cạnh đã chống trán sắp nằm bò trên bàn: “Tiểu Đinh?”
Đinh Huyên không ngẩng đầu.
“Tửu lượng cũng kém quá.” Giám chế Trương nói.
“Dù sao cũng là con gái.” Khưu Bình cười cười, căn dặn trợ lý Tống Vĩ, “Tiễn cô ấy đi, gọi một chiếc taxi, xem nhà cô ấy ở đâu.”
“Được. Vậy tôi đưa cô ấy đi trước.” Tống Vĩ đứng dậy, định dìu Đinh Huyên đứng lên.
Giám chế Trương nhìn thấy ly rượu trong tay Đinh Huyên mới uống có nửa ly, con mắt ông ta đảo một vòng, cười mà không nói, nhắc tới đề tài khác với Khưu Bình.
Tống Vĩ một tay giữ cánh tay Đinh Huyên, tay còn lại tiện thể cầm ly rượu của Đinh Huyên, đổ nửa ly kia vào trong thùng rác, thuận tay ném ly đi.
Sau đó, anh ta dìu Đinh Huyên bước chân đã mềm nhũn đi ra ngoài.
Cánh cửa phía sau anh ta lặng lẽ khép lại.
Nửa tiếng sau, Khưu Bình ở cửa thang máy tiễn giám chế Trương. Giám chế Trương say ngà ngà, hà hơi rượu bấm nút tầng lầu, liên tục nói không cần tiễn.
Nhìn thấy cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Tống Vĩ đi theo sau Khưu Bình, đưa tấm thẻ phòng “2315”.
Khưu Bình hừ một tiếng, tùy ý vẫy tay bảo Tống Vĩ rời khỏi.
Mười phút sau, phòng 2315.
Khưu Bình bật đèn, tiến vào phòng ngủ, trông thấy Đinh Huyên nằm trên giường đã bất tỉnh nhân sự.
Dù sao ông ta cũng không còn trẻ, Khưu Bình ngồi ở mép giường, vừa nghỉ ngơi tỉnh rượu, vừa vươn tay vén đi sợi tóc nằm trên gương mặt Đinh Huyên. Khuôn mặt ngủ say trẻ trung, lộ ra vẻ mềm mại đẹp đẽ của thanh xuân.
Khưu Bình luôn cho rằng có một câu rất đúng, đàn ông mặc kệ bao nhiêu tuổi, đều thích phụ nữ trẻ trung xinh đẹp. Ông ta cũng không ngoại lệ, ưa thích —— nữ sinh vừa bước vào đời, ví dụ như diễn viên nhỏ lần đầu thử vai, chẳng hạn như…biên kịch nhỏ ít khi xã giao.
Khưu Bình hà hơi rượu cười cười, ông ta cởi áo sơ mi, khom lưng vừa hôn lên mặt Đinh Huyên, vừa vuốt ve cái cổ mịn màng của cô, rồi cởi ra từng khuy áo sơ mi của cô.
Ngọn đèn trong phòng u ám, vô cùng yên tĩnh chỉ có tiếng thở dốc của Khưu Bình.
Ông ta hôn từ cổ Đinh Huyên rồi dần dần dời xuống, sau đó hôn tới ——
Một miệng lông, móng tay lông lá bén nhọn.
Khưu Bình mở mắt ra, trong tầm mắt mờ tối không rõ ràng trông thấy đôi mắt xanh mơn mởn trước mặt.
Khưu Bình sởn tóc gáy, thậm chí còn chưa kịp hét to thì người đã bay lên, nện thẳng trên vách tường, sắc mặt hoảng sợ ngất đi.
Giây tiếp theo, đèn trên trần nhà phát sáng.
Đoàn Luật Minh đứng ở mép giường, cúi đầu nhìn Đinh Huyên vẫn mê man bất tỉnh.
Khoác bộ lông trắng như tuyết không hề có tạp chất, hồ ly từ trên cái gối nhẹ nhàng nhảy lên. Cửa sổ mở rộng, tấm màn bay theo làn gió, con cáo trắng ngồi xổm tại cửa sổ, đợi sau khi gió lặng tấm màn buông xuống thì lại trở thành một người đàn ông tóc ngắn trông hơi rối ngồi ở cửa sổ, chân trái co lại, mũi chân chống trên bệ cửa sổ, đùi phải buông xuống.
“Chẳng thú vị chút nào.” Người đàn ông ngáp một cái. Trên khuôn mặt trắng nõn như gốm sứ của anh ta có một cặp mắt hoa đào xinh đẹp, môi hồng răng trắng, nhưng lông mày đầy vẻ khí khái hào hùng. Ngũ quan hòa lẫn tạo nên vẻ đẹp không phân biệt nam nữ, vừa có vẻ đẹp diễm lệ của thế gian, cũng mang theo vẻ cách xa trần thế, tại núi rừng vào lúc sương sớm, mang theo vẻ thuần khiết của sương mù dày đặc dưới ánh mặt trời không bị thế đời tiêm nhiễm.
“Cô ta là ai? Tại sao cứu cô ta?” Nói xong, anh ta lại liếc nhìn Khưu Bình đang hôn mê.
“Tôi không nhìn thấy số mệnh của cô ta.” Đoàn Luật Minh ngồi ở mép giường, trong tầm mắt vạt áo bừa bộn trước ngực Đinh Huyên đã tự động cài lại. Không nhìn thấy… Đây là nguyên nhân anh thăm dò, thậm chí ra tay.
Người đàn ông cười: “Thấy được thì sao? Giết cô ta ư?”
Đoàn Luật Minh không nói gì.
Không có ý nghĩa, thật chẳng có ý nghĩa. Hồ ly nói: “Tôi muốn đi ra ngoài chơi. Người này tính sao đây?” Anh ta lại nghiêng đầu, nhìn sang cổ họng Khưu Bình.
Đoàn Luật Minh dễ dàng bồng lấy Đinh Huyên ở trên giường vẫn hôn mê bất tỉnh, anh không hề quay đầu lại.
“Giết hắn.”