Suỵt, Ngòi Bút Đưa Anh Tới

Suỵt, Ngòi Bút Đưa Anh Tới - Chương 64: Mưa dầm




“Cửu Vĩ nói thế nào?” Đinh Huyên vội hỏi.

Đoàn Luật Minh ngắt điện thoại, nói: “Cậu ta nói muốn ở lại Nữ Vu Cốc một thời gian để nghỉ ngơi.” Còn có…tự hỏi một số ý nghĩa sâu xa trong cuộc sống, “Ý tứ là, trong khoảng thời gian này cậu ta sẽ không biến thành hình người, muốn dùng hình dáng hồ ly để sinh hoạt.”

“Được rồi…” Đinh Huyên có chút đau buồn vô cớ.

“Chị em đến rồi.” Đoàn Luật Minh nhắc nhở. Bọn họ đang ở cửa đại sảnh phòng nội trú lầu một tại bệnh viện. Đinh Nhược Kỳ và trợ lý đi làm thủ tục xuất viện, lập tức xuất viện ngay.

“Đừng tiễn A Huyên. Trời mưa đó.” Đinh Nhược Kỳ đeo khẩu trang đi tới, giữ lại Đinh Huyên, “Chị lên xe đi liền. Cám ơn anh bác sĩ Đoàn.”

“Không cần khách sáo.” Đoàn Luật Minh mặc áo blouse trắng, đứng bên cạnh Đinh Huyên.

Hiểu Toa cầm ô che, vội vàng đi tới: “Tài xế chạy xe qua rồi.” Sau đó hạ giọng, “Hình như em thấy anh Lệ.”

“Anh Lệ?” Đinh Nhược Kỳ nhìn qua, quả nhiên là Lệ Duy An cầm chiếc ô màu đen làm gậy bước tới, đi theo phía sau là giám chế Trương tỏ vẻ tử tế.

Đinh Huyên chẳng muốn chào hỏi giám chế Trương, cô miễn cưỡng cười gật đầu, không nói gì.

“Sức khỏe đỡ nhiều hơn chưa?” Lệ Duy An rất ân cần, ánh mắt lướt qua Đinh Huyên và người đàn ông bên cạnh cô, anh ta khựng lại, rồi mới dời sang khuôn mặt Đinh Nhược Kỳ, “Xảy ra tai nạn lớn như vậy cũng không nói cho chúng tôi biết.”

“Dù sao…tôi cũng không muốn giới truyền thông biết được.” Đinh Nhược Kỳ kéo vành nón, “Tôi chỉ là chấn động não và bị thương ngoài da thôi, hôn mê mấy ngày. Hiện giờ tốt rồi.”

“Không phải nói mất trí nhớ tạm thời sao?”

“Đây là di chứng của chấn động não, tĩnh dưỡng cho tốt, sẽ khôi phục khả năng.” Đoàn Luật Minh nói tiếp.

“Không nhớ cũng chẳng sao, chỉ có mấy chuyện hôm nay là không nhớ ra mà thôi.” Đinh Nhược Kỳ lập tức nói, cô không muốn luôn khiến Đinh Huyên lo lắng.

“Đến giờ còn chưa có tin tức của lão La à?” Giám chế Trương đột nhiên lên tiếng, hỏi liên tục mấy câu, “Tại sao các người đêm hôm lái xe đến đường Phú Xuân? Lật xe rơi vào sông, lẽ nào lão La bị nước cuốn đi rồi? Nhưng cô ——”

“Đã nói tôi không nhớ rồi.” Đinh Nhược Kỳ lạnh lùng đáp lại một câu. Không biết tại sao, cô rất chán ghét tên họ Trương này.

“Đi thôi, dừng xe ở cửa lâu rồi.” Hiểu Toa ở bên cạnh nhỏ giọng dặn dò một tiếng.

“Vậy bọn chị đi trước đây.” Đinh Nhược Kỳ cười cười với Đinh Huyên, rồi lại vẫy tay với Đoàn Luật Minh, “Bác sĩ Đoàn, tạm biệt.”

“Đi thôi, tôi cũng đi qua đoàn phim.” Lệ Duy An nhìn Đinh Huyên, “Đúng rồi, bộ phim chiếu mạng kia đã quay xong, tháng sau sẽ khởi chiếu.”

“Nhanh vậy à?”

“Số tập cụ thể có điều chỉnh, ba tập của cô bây giờ là tập hai tập ba và tập mười.”

Tập thứ nhất dùng để giới thiệu bối cảnh nội dung, mà mấy tập tiếp theo chính là dựa vào chất lượng mà thu hút khán giả. Đinh Huyên không ngờ tới bọn họ lại đặt ba tập mình đã cải biên ở vị trí quan trọng như vậy. Song song với việc xem trọng, áp lực cũng trở nên lớn hơn.

“Thật sao?” Đinh Huyên cười rất vui vẻ, “Đến lúc đó tôi nhất định sẽ xem.”

“Được rồi được rồi, tái xế đã chờ cả buổi.” Đinh Huyên chuyển đề tài, nhưng vẫn rất chân thành nói lời cảm ơn với Lệ Duy An, rồi tạm biệt. Giám chế Trương thì đứng bên cạnh, cứ quan sát Đoàn Luật Minh.

Ánh mắt lạnh lùng của Đoàn Luật Minh đảo qua, ông ta đột nhiên cảm thấy trên người hơi lạnh.

Ra khỏi đại sảnh, giám chế Trương ngoài cười nhưng trong không cười hỏi Đinh Nhược Kỳ: “Đó là bạn trai của Đinh Huyên?”

“Ừm.” Đinh Nhược Kỳ mở cửa ra định lên xe.

“Tên là Đoàn Luật Minh?”

“Ừm.” Đinh Nhược Kỳ đóng cửa lại.

Giám chế Trương à một tiếng, chiếc xe phía sau chạy đến mở cửa cho Lệ Duy An: “Thật đúng là,” ông ta cười nhạo một tiếng, “Lại có người viết bạn trai của mình thành yêu quái.”

“Ông nói Đinh Huyên?” Lệ Duy An nói.

“Xem ra bạn trai của cô ta cũng là một bác sĩ. Lúc trước nam chính trong kịch bản mà cô ta đưa cho tôi gọi là Đoàn Luật Minh, một yêu quái ngụy trang thành bác sĩ, cuối cùng bị chết. Bác sĩ đó có biết cô ta nguyền rủa anh ta vậy không?”

“Ông có thành kiến với Đinh Huyên phải không?” Lệ Duy An không cười, ngồi vào trong xe liền hỏi. Tuy rằng…ngay cả tên tuổi nghề nghiệp của bạn trai mình cũng không sửa mà viết vào kịch bản, quả thật có chút kỳ quặc.

“Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi, tổng giám đốc Lệ.” Giám chế Trương cười khiêm nhường.

Lệ Duy An lười đáp lời, nhưng bắt đầu bực dọc: “Xuống xe.” Trong đầu hiện lên hình ảnh Đinh Huyên đứng cùng bạn trai.

“Hả?”

“Xuống xe!” Lệ Duy An cất cao giọng.

Sắc mặt giám chế Trương thay đổi, cuối cùng mở cửa xuống xe.

Lệ Duy An trực tiếp khởi động xe, không hề quay đầu mà bỏ đi. Lúc trước anh cả bảo anh ta tiếp nhận công ty phim ảnh này, anh ta không nói hai lời đến nơi ngay. Nhưng đối với giám chế Trương mà anh cả coi trọng, anh ta lại giữ ý kiến riêng. Tên họ Trương kia quả thật có chút tài năng, nhưng e rằng dùng càng nhiều tinh lực đặt lên việc dựa dẫm. Nhưng nể mặt anh cả, anh ta không thể trở mặt với tên họ Trương, bộ phim hiện nay của Đinh Nhược Kỳ cũng do ông ta phụ trách.

……

Mưa càng rơi càng lớn, trên đường nhanh chóng bắn lên giọt nước, dòng nước theo lề lối đi bộ chảy xuôi trên mặt đường. Đinh Huyên tưởng rằng chỉ mưa nhỏ, nhưng không ngờ mưa một cái là suốt cả tuần, điều này có nghĩa là mùa mưa dầm của Ninh Nam rốt cuộc đã đến rồi. Mà theo dựa báo thời tiết e rằng nửa tháng sau không có trời trong.

Hết giờ học, Đinh Huyên che ô, đeo ba lô, đi ngược dòng người hướng về phía căn tin mà đi tới cửa phía Bắc của trường, hôm nay cô phải mời Tiên Đam ăn cơm.

“Bên này.” Tiên Đam đã ngồi trong tiệm thịt nướng đợi cô.

“Cậu gọi món chưa? Muốn ăn gì thì gọi đi.”

“Haiz…” Tiên Đam thở dài, “Dạo này tôi không có khẩu vị, dù sao sư phụ tôi xảy ra chuyện như vậy… Tuy rằng ông ấy ít khi hướng dẫn tôi, về mặt riêng tư cũng không quen thuộc gì, nhưng mà… quên đi, không nói nữa. Chúng ta gọi thịt bò bít tết đi.”

“Cậu…ăn thịt hả?” Đinh Huyên hoàn hồn.

“Vô nghĩa. Tại sao tôi không ăn thịt?” Tiên Đam cầm bút gạch hai cái trên thực đơn, “Hiện tại Đạo giáo chia làm hai phái, phái Toàn Chân khá chú trọng việc thanh quy giới luật, phái Chính Nhất thì không chú trọng nhiều như vậy, cần ăn thì ăn, cần uống thì uống, cần kết hôn thì kết hôn. Tôi à, đúng lúc là phái Chính Nhất.”

“…Tôi thật ra chưa từng nghe nói tới.”

“Vậy thì giờ cô nghe nói rồi. Vừa lúc phái của tôi rất thích hợp với cô,” Tiên Đam ngó cô một cái, “Xem tên là nhìn ra, chính dùng trừ tà, một thống lĩnh vạn, gọi là Chính Nhất. Nhưng mà chuyện trừ tà đều là lịch sử.”

“Sao hồi trước cậu chưa từng nói qua?”

“Cô đâu có hỏi.”

Đinh Huyên có chút lúng túng: “Chuyện kia, sau này cậu không cần đọc những quyển sách bắt yêu đó nữa.”

Bởi vì dựa theo đề cương của cô, Trịnh Thanh Tùng vừa chết câu chuyện cũng đi đến kết cục. Chấm dứt có chút không chân thật. Nhưng quả thật Đoàn Luật Minh sẽ không hóa thành tro bụi. Đinh Nhược Kỳ, hoặc bản thân cô, cũng có thể sẽ không trở thành người sống đời sống thực vật. Tất cả mọi chuyện đều nên đặt dấu chấm rồi.

Điện thoại đột nhiên vang lên, cuộc điện gọi đến biểu thị là Lệ Duy An. Đinh Huyên do dự một chút, rồi mới bắt máy.

“Đinh Huyên, cô xem phim chưa?” Lệ Duy An cất tiếng liền hỏi, âm thanh mang theo ý cười.

Đinh Huyên ngớ ra, cô đã quên mất: “Ặc…tôi còn chưa xem.”

“À,” giọng Lệ Duy An không thay đổi, vẫn rất hớn hở, “Tập thứ ba của cô, trước mắt nhận được tỉ lệ xem cao nhất. Trong năm tập có tỷ lệ xem cao nhất, ba tập của cô đều có mặt.”

“Thế sao?” Ánh mắt Đinh Huyên sáng lên, cười rất tươi.

“Phản ứng lần này không tệ. Mức độ thảo luận trên mạng rất cao. Tuy rằng khởi chiếu không bao lâu, đề tài tìm kiếm trên weibo đã vượt một triệu. Thế nên chúng tôi có ý định quay tiếp phần hai. Cô có ý định viết tiếp kịch bản cho phần hai không?”

Tin tức này quả thật là cơ hội tốt bất ngờ rơi xuống. Đinh Huyên ngỡ ngàng hồi lâu, rồi mới xác nhận lần nữa: “Anh nói để tôi phụ trách viết phần hai?”

“Phải.” Lệ Duy An trả lời rõ ràng lưu loát, “Có thời gian nói chuyện không?”

“…Có.”

“Thế chiều mai đến công ty bàn chuyện nhé?”

“Được.”

Cúp điện thoại, Đinh Huyên nhìn chằm chằm nồi thịt vịt kêu sùng sục trước mắt, tim đập loạn mấy phút. Tiên Đam huơ tay trước mặt cô.

“Cậu —— vừa nãy nói gì đó?” Đinh Huyên hoàn hồn.

“Sao cô vui thế!” Tiên Đam gắp thịt dê nhúng vào trong nước sốt, bị nóng đến mức nhe răng trợn mắt, “Bay nãy tôi hỏi cô và bác sĩ Đoàn sau này có tính toán gì.” Cậu ta vội vàng uống ngụm nước ngọt lớn, “Nếu tôi không đoán sai, bác sĩ Đoàn sống ít nhất mấy trăm năm rồi.”

Ban nãy Đinh Huyên bởi vì cú điện thoại kia mà trong lòng dâng lên nỗi vui mừng, giờ bị Tiên Đam tạt một chậu nước lạnh, dập tắt trong nháy mắt.

“Cho nên nói,” Tiên Đam hồn nhiên không biết, gắp đậu phụ trúc trong nồi, “Khoảng cách giữa hai người hơi lớn. Vả lại cô còn mau già hơn anh ta. Tuy nói hiện tại anh ta lớn hơn cô —— ơ, trong nồi nước canh nhiều thịt vậy cô còn chưa ăn? Đều nấu chín hết rồi. Đây đây đây tôi gắp vào bát cho cô.”

Đinh Huyên vẫn không nhúc nhích, nhìn cậu ta đứng dậy cầm bát của cô, rồi cầm đũa của cô, rất tận tâm gắp rau trong nồi.

“Được rồi, ăn đi!” Tiên Đam đặt bát trở về, ngẩng đầu lên vừa thấy sắc mặt cô, đột nhiên cậu ta nhận ra ban nãy mình đã nói gì, nhất thời hơi chột dạ, “Cái đó, tôi chỉ thuận miệng nói một câu thôi, cô đừng để trong lòng.”

Đinh Huyên hơi cong khóe miệng, nhưng không phải nụ cười.

……

Buổi tối Đoàn Luật Minh trở lại Ninh Nam, bởi vì bệnh viện có việc gấp, thế nên anh lập tức chạy qua. Làm một cuộc giải phẫu, trải qua mười mấy tiếng.

Ngày hôm sau trước khi Đinh Huyên ra ngoài, khi ở trước gương chải đầu cô nhận được cuộc gọi của anh.

“Em ở nhà à?” Anh hỏi.

“Ừm,” Đinh Huyên mở loa ngoài, vừa buộc tóc vừa nói, “Em sắp ra ngoài đến công ty phim ảnh.” Cô đã gửi tin nhắn kể ngọn nguồn cho anh biết, “Anh giải phẫu xong rồi ư?” Cô nghe được vẻ mệt mỏi trong giọng nói của anh.

“Lát nữa anh có thể tan tầm. Chờ em bàn chuyện xong ở công ty, anh qua đó đón em.”

“Không cần, anh nghỉ ngơi cho khỏe.” Đinh Huyên cười, nhìn mình trong gương, “Em cũng không phải chưa từng đi một mình.” Nụ cười khựng lại, cô nhìn thấy khi mình cười rộ lên, khóe mắt hiện lên nếp nhăn nhàn nhạt.

“Ừm, được…tạm biệt.”

Tắt điện thoại, cô vẫn nhìn mình chằm chằm trong gương. Cho đến vài phút mới như tỉnh từ trong mộng, xoay người ra ngoài.

Lệ Duy An đã ở phòng tiếp khách của công ty chờ cô.

Trở về lầu hai mươi ba, ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh mù mịt. Trong thế giới mưa dầm liên miên, cao ốc xa xa gần gần u ám không màu sắc. Đinh Huyên ngồi xuống sofa, cô vẫn mặc quần bò áo tay lở màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa.

“Cà phê hay là trà xanh?” Lệ Duy An đẩy cửa tiến vào.

“Trà xanh, cám ơn.”

“Hôm nay trời mưa, một mình cô qua đây có tiện không?” Lệ Duy An ngồi xuống trước mặt cô. Trợ lý đặt tách trà xuống rồi đi ra.

“Không sao.” Cô quay đầu nhìn ngoài cửa vào một cái, “Tôi tưởng giám chế Trương bàn chuyện với tôi.”

“Hôm nay ông ta còn chưa đến đây.” Lệ Duy An đương nhiên sẽ không nói, cho dù ông ta qua đây cũng là tôi bàn với cô, “Hôm qua cô về có xem phim chứ?”

“Xem rồi, rất đặc sắc.”

Lệ Duy An cười: “Thế nên phần tiếp theo đương nhiên là phải tốt hơn. Tôi nhớ khi giáo sư Uông bảo cô viết kịch bản, hẳn là nói rõ viết theo yêu cầu của đoàn phim phải không?”

“Đúng vậy. Có điều tôi không rõ ngân sách của đoàn phim, điều này rất quan trọng đối với việc biên kịch sắp đặt bối cảnh.” Đinh Huyên nghĩ nghĩ. Thật ra tiếp nhận kịch bản đã được một người khác sắp đặt trước, cô vẫn khá yên tâm. Ít nhất ba tập đã viết ra không có thay đổi cốt truyện thật sự.

“Việc ngân sách cô không cần lo lắng. Phần hai sẽ đầu tư rất cao.”

“Hai biên kịch của phần một sẽ không tham gia nữa à?” Đinh Huyên hỏi.

“Phải, nói đơn giản chúng tôi quay phim cũng là vì lợi nhuận. Ai viết tốt thì chúng tôi hợp tác với người đó. Hai biên kịch kia, một người khi viết kịch bản ban đầu thì bỏ đi, cho nên mới mời cô. Mà người còn lại thì đã đổi nghề làm đạo diễn của công ty chúng tôi.”

Trợ lý đột nhiên gõ cửa.

“Vào đi.”

“Tổng giám đốc Lệ.” Nữ trợ lý tỏ vẻ khẩn trương, muốn nói lại thôi.

“Có chuyện nói thẳng.” Lệ Duy An chẳng cảm thấy sao cả.

“Cảnh sát đến đây, ở tại hành lang.” Nữ trợ lý lúng túng, “Nói là, nói là tối qua giám chế Trương đã chết.”

Đinh Huyên ngạc nhiên từ từ đứng lên.

“Xin lỗi, cô chờ một chút.” Sắc mặt Lệ Duy An trở nên nghiêm nghị, đứng dậy đẩy trợ lý sang một bên rồi đi ra ngoài.

Đinh Huyên lập tức đi theo anh ta ra ngoài.

Tất cả viên chức đều đang làm việc đều thì thầm to nhỏ, tiến đến cạnh hành lang ló đầu ra nhìn. Cách đó không xa, có hai cảnh sát mặc đồng phục đứng đó.

“Chào anh, tôi là người phụ trách của công ty, gọi là Lệ Duy An.” Lệ Duy An bước qua bắt tay.

“Chào anh, chúng tôi thuộc đội cảnh sát hình sự thành phố, qua đây là muốn hỏi chuyện tối qua —— Đinh Huyên? Sao cô cũng ở đây?”

“Cảnh sát Thiệu…đã lâu không gặp.” Đinh Huyên cứng đờ, không ngờ cảnh sát nhanh như vậy đã phát hiện ra cô.

“Đúng lúc cô ở chỗ này. Cùng nhau qua đây đi.” Cảnh sát Thiệu gật đầu ra hiệu với cô, lại hỏi Lệ Duy An đang tỏ vẻ kinh ngạc, “Có thể vào văn phòng trò chuyện không?”

“Được. Bên này đi, đến phòng tiếp khách.”

“…Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Đinh Huyên do dự hỏi.

“Rạng sáng hôm nay nhân viên vệ sinh báo cảnh sát, nói là nhìn thấy một chiếc xe nằm trong hồ nhân tạo ở đường Bắc Tề.”

“Giám chế Trương chạy xe vào trong hồ?” Lệ Duy An không thể tin nổi.

“Nhưng ở bờ hồ không có dấu bánh xe. Cũng có thể bởi vì tối qua mưa lớn, tẩy rửa sạch sẽ.”

“Máy quay thì sao? Không quay lại à?”

“Cái này thật trùng hợp,” cảnh sát Thiệu nói, “Tối hôm qua, bởi vì mưa to đánh gãy nhánh cây mà làm đứt dây điện tại đường Bắc Tề, máy quay của cả con đường đều dừng hoạt động.”