Suỵt, Ngòi Bút Đưa Anh Tới

Suỵt, Ngòi Bút Đưa Anh Tới - Chương 49: Gió lớn




“Cho nên, Tiên Đam đã biết Cửu Vĩ là yêu quái?” Trong văn phòng, Đoàn Luật Minh cởi ra áo blouse trắng, anh xoay người lại nhíu mày, thoáng trầm tư.

Đinh Huyên gật đầu, lấy xuống chiếc áo khoác màu xám treo bên cạnh.

“Cậu ta có biết đề cương của em không?” Anh nhận lấy áo khoác.

“Không biết.” Đinh Huyên lắc đầu, “Hiện tại Cửu Vĩ ở cùng cậu ta.”

Đoàn Luật Minh mặc áo vào, một tay mở cửa, một tay quẹt mũi cô: “Lần sau lại có chuyện thì gọi anh.”

Đinh Huyên khoác lên cánh tay anh: “Nhưng mà anh phải làm phẫu ——”

Cửa mới mở ra, bên ngoài là y tá Tiểu Tề đang rối rắm có nên gõ cửa không.

“Bác sĩ Đoàn, Đinh Huyên.” Tiểu Tề cười hơi ngượng ngùng, mặt cũng đỏ theo, “Hôm nay là sinh nhật tôi, hai người muốn đến ăn bánh kem không?”

“Chúc bạn sinh nhật vui vẻ, chúc bạn sinh nhật vui vẻ ~~” tại trạm y tá, trên bàn đặt một chiếc bánh kem xoài sữa chua, cắm “18” ngọn nến, vây quanh là những y tá trực ban tối nay, rất phối hợp vỗ tay ca hát. Đoàn Luật Minh và Đinh Huyên đứng cùng đám người, anh nhẹ giọng nói gì đó bên tai cô. Đinh Huyên vừa gật đầu, vừa hát bài hát sinh nhật, quay đầu cười với anh.

“Trời ơi, Tiểu Tề thật sự đưa viện trưởng đến đây…” Có một y tá mới thầm cảm thán.

“Thực ra viện trưởng cũng dễ nói chuyện, chỉ là dáng vẻ quá lạnh lùng.” Y tá trưởng nói.

“Haiz haiz, Tiểu Tề cô bao nhiêu tuổi rồi còn dùng mười tám ngọn nến?” Một y tá cầm di động chụp hình bánh kem liên tục.

“Tôi mười tám tuổi lẻ mấy chục tháng thôi.”

“Nghe theo thọ tinh đi!”

“Mau thổi nến mau thổi nến! Sáp nến sắp nhỏ xuống rồi.”

“Khụ khụ.” Tiểu Tề chắp tay, nhắm mắt, cầu nguyện trước.

Trên hành lang không đông người lắm, cửa sổ phía cuối mở ra. Đột nhiên nghe được rầm một tiếng, một cơn gió lớn tạt vào. Ngọn đèn trên đầu chớp tắt, chiếc xe đẩy nhỏ va vào cái giá nằm ở vách tường, một cái bình thủy tinh rơi xuống, vỡ nát.

Gần như cùng lúc, Đoàn Luật Minh đột nhiên túm Đinh Huyên đến sau lưng anh, theo chiều gió nhìn cửa sổ ở phía cuối, nắm chặt quả đấm.

“Nến đã tắt rồi, cơn gió quỷ quái gì đây.” Có y tá oán than bắt đầu thu dọn mảnh vỡ thủy tinh dưới đất.

“Châm lửa lại châm lại.” Tiểu Tề vội vàng lấy ra một cái bật lửa.

“Sao thế?” Đinh Huyên túm lấy cánh tay Đoàn Luật Minh, hơi lo lắng.

“…Không có việc gì.” Đoàn Luật Minh trầm tư một lát, chậm rãi nói.

Lần thứ hai, Tiểu Tề hành động rất nhanh nhẹn, cầu nguyện thổi nến lưu loát, sau khi cắt ra miếng bánh thứ nhất thì đưa cho Đoàn Luật Minh.

“Cám ơn.” Đoàn Luật Minh cầm bánh kem, đặt cái nĩa trong tay Đinh Huyên.

“Đinh Huyên tôi cắt một miếng nữa cho cô nhé.”

“Không cần, tôi cùng anh ấy ăn một miếng là được rồi.” Đinh Huyên vội vàng nói. Cái bánh kem này khẳng định không chia đủ đâu.

Tiểu Tề rất hâm mộ thở dài một tiếng, rồi quay đi cắt bánh chia cho mọi người.

“À, mùi vị ngon đấy.” Đôi mắt Đinh Huyên sáng lên, múc một miếng bánh đưa đến bên môi Đoàn Luật Minh.

“Chờ đến sinh nhật của em, đến tiệm này mua bánh kem.” Đoàn Luật Minh ăn phần bánh này.

“Sinh nhật anh khi nào?” Đinh Huyên thuận miệng hỏi, hỏi xong mới nhận ra mình nói cái gì.

“Không biết, cũng chỉ là sinh nhật.” Đoàn Luật Minh không để trong lòng, “Sau này mỗi ngày anh đều trải qua với em.”

Ăn bánh xong, các y tá trở về nơi trực. Đoàn Luật Minh và Đinh Huyên chào tạm biệt bọn họ, rời khỏi.

“Lần trước đề cương em đưa cho anh có nhắc tới thân thế của anh.” Trong thang máy, Đoàn Luật Minh bấm nút đóng cửa.

“Ừm.” Nhắc tới đề tài này, tâm tình của Đinh Huyên dần dần biến thành màu xám.

“‘Có một số người tâm thuật bất chính hoặc là yêu quái quá nặng tà khí trên thế gian, sẽ nuôi dưỡng yêu nô. Tên như ý nghĩa, yêu nô chính là nuôi dưỡng yêu quái làm nô lệ để làm những chuyện tà quái. Mà yêu nô vì giảm bớt gánh nặng của mình, cũng vì làm chủ nhân vui vẻ, sẽ tự nuôi dưỡng một số vật ô uế nhằm để giúp đỡ chủ nhân’,” anh dừng một chút, “Anh nhớ em đã viết như thế. Liên kết với những việc từng trải của bản thân anh, hơn nữa mô tả về phần cuối của đề cương, ý là yêu nô ở trong thôn cổ trăm năm nuôi dưỡng ra anh?”

“…Phải.” Giọng cô rất thấp.

Mà Đoàn Luật Minh hình như hoàn toàn không ngạc nhiên, ngữ khí vẫn bình thản như trước, thậm chí giống như đang tán gẫu: “Tuy rằng không đọc được kết cục chân chính, nhưng hẳn là cuối cùng đại boss dưỡng yêu nô sẽ xuất hiện?”

“…Lúc đầu sắp đặt là vậy.” Đề cương viết lại đến cuối cùng, thật ra cô không muốn viết tiếp, bởi vì không hy vọng Đoàn Luật Minh biết được kết cục của chính mình, mà cô lại nói mơ hồ, nhưng cũng không thể thoát khỏi sự sắp đặt ban đầu, cho nên…anh vẫn nhìn ra.

“Vậy anh có thể cho rằng kết cục là giao chiến giữa anh và đại boss, cuối cùng hai bên đều thua…” Anh đổi từ khác, để tránh khiến Đinh Huyên chịu đả kích, “Cuối cùng hai bên đều không thắng, hoặc là một thắng một bại?”

Đinh Huyên cắn môi, nhìn chằm chằm mũi chân, không nói lời nào.

Đoàn Luật Minh lẳng lặng nhìn cô: “Đinh Huyên, em nói anh có muốn biết không?”

“Hửm?” Đinh Huyên ngẩng đầu, không hiểu ý của anh.

“Nếu em nói ‘em cảm thấy anh không muốn biết’, thế thì anh không hỏi gì cả. Nếu em nói ‘em cảm thấy anh muốn biết’, thế thì anh sẽ hỏi tiếp.”

Đinh Huyên im lặng một lúc lâu, sau đó hít hít mũi: “Em cảm thấy anh muốn biết…”

“Vậy,” Đoàn Luật Minh nhẹ giọng hỏi, “Kết cục là gì?”

“Vốn là hóa…” Cô hít sâu một hơi lạnh, chầm chậm thốt ra, “Hóa thành tro bụi, anh cùng với người kia, hóa thành tro bụi.” Cô lại vội vã nói, “Nhưng hiện tại khẳng định không phải như thế. Bởi vì lúc ấy em đã xóa bỏ kết cục rồi, căn bản là không viết.”

Đoàn Luật Minh lại để ý tới một từ của cô: “Người? Đại boss là con người? Không phải yêu quái?”

“Không phải yêu quái…” Đinh Huyên lắc đầu, “Là một con người. Nhưng mà đặt trong hiện thực thì không thể nào khẳng định.”

Đoàn Luật Minh hơi đăm chiêu.

Cách mấy con phố, bóng mờ to lớn tựa như máy bay sà xuống lướt qua, nổi lên một trận gió lớn. Đèn neon của tiệm trà sữa tối tân chớp tắt mấy cái không theo quy luật, rồi trong phút chốc tắt ngóm. Cửa quán ăn lấy ghế nhựa đè lại bảng hiệu rớt xuống đất, bị cơn gió thổi mạnh kéo theo ghế dựa chà xát trên mặt đất, phát ra tiếng ồn chói tai. Cành cây mới mọc xào xạc trên thân cây ở ven đường, đong đưa trong gió. Tờ rơi trên vỉa hè bay lên dính trên mặt người qua đường quấn chặt quần áo đi vội vã. Vài tiếng trách mắng truyền đến, gỡ tờ rơi ra, rồi tiếp tục đi nhanh.

Đoàn Luật Minh vốn định đưa Đinh Huyên về nhà, nhưng Đinh Huyên lại khăng khăng muốn cùng anh đi xem tình hình của Cửu Vĩ và Tiên Đam, bởi vậy Đoàn Luật Minh lái xe đi thẳng về nhà.

“Cho nên hai tập kịch bản tiếp theo là do em phụ trách viết.” Ra khỏi thang máy, cô vẫn còn nói về nhiệm vụ mới đây.

“Viết xong anh có thể xem không?” Đoàn Luật Minh cười, nghe cô nói chuyện dọc đường, thì đã giao một tập kịch bản trọn vẹn.

“Đương nhiên là được rồi.” Đinh Huyên có chút đắc ý, ngẩng đầu, “Bây giờ anh có thể khen em rồi.” Cô nghĩ nếu viết ra theo ý tưởng của người khác, hẳn là sẽ không viết trở thành sự thật nữa. Nhưng mà cô chưa từng nói điều này với anh.

Đoàn Luật Minh phối hợp lấy đầu ngón tay nhấc cằm cô lên, hơi híp mắt: “Cô gái thông minh xinh đẹp như vậy,” sau đó nhướn mày, hơi cúi đầu, ở bên tai cô thấp giọng nói, “Là của anh.”

Đinh Huyên ngẩn người, trong nháy mắt cảm thấy trên đầu mình có pháo hoa đủ màu sắc nổ bùm bùm.

Đoàn Luật Minh cong khóe môi, xoay người lại bấm mật mã trên cửa. Vừa mới bấm con số tiếp theo, anh liền dừng lại, không hề động đậy.

“Sao thế?” Đinh Huyên ở sau lưng anh ngâm nga bài hát, dáng vẻ rất hăng hái.

“Anh sực nhớ, bảo vệ ở lầu một giúp anh nhận tài liệu chuyển phát nhanh.” Đoàn Luật Minh xoay người, mặt mày vẫn dịu dàng như trước, “Giúp anh mang lên được không?”

“Không thành vấn đề!” Đinh Huyên hứng khởi đi về phía thang máy.

Đoàn Luật Minh vẫn không mở cửa nhà mình, cho đến khi Đinh Huyên đứng trong thang máy, cửa thang máy dần dần khép lại.

Lầu một.

“Chuyển phát nhanh của cậu Đoàn?” Bảo vệ cúi đầu lục lọi trong ngăn tủ, rồi đứng thẳng dậy, “Không có.”

“Không có? Là tài liệu, có thể rất dẹt.” Đinh Huyên ra dấu.

Bảo vệ tìm lại lần nữa: “Thật sự không có. Có phải cậu Đoàn nhớ lầm rồi không?”

Vừa dứt lời, tiếng rít chói tai đột nhiên xẹt ngang bầu trời đêm, xông vào đại sảnh. Gió lớn thổi quét, đèn pin sổ đăng ký nằm trên bàn liền lăn xuống đất.

“Đây rốt cuộc là ——” bảo vệ còn chưa kịp nói gì, đại sảnh đột nhiên bụp một tiếng mất điện.

“Chuyện gì xảy ra…” Ông ta lần mò dưới đất tìm được đèn pin bật đèn lên.

Cơn gió đột nhiên tan biến, không còn tung tích. Đinh Huyên xông ra cửa, đưa mắt nhìn bốn phía, một mảnh đen tối. Đèn đêm trên bãi cỏ, hồ nhân tạo cách đó không xa, thậm chí tòa cao ốc ở phía xa luôn không ngừng thay đổi các loại quảng cáo, tất cả hòa thành một thể với bóng đêm.

“Thế à?” Bảo vệ cầm đèn pin đang gọi điện thoại, “Cả khu đều mất điện? Khi nào thì trở lại bình thường…”

Đinh Huyên đột nhiên quay đầu lại, mở mắt to không thể tin nổi —— Đoàn Luật Minh là cố ý bảo cô đi xuống.

Máu toàn thân dường như muốn đông đặc, Đinh Huyên xông đến chỗ thang máy, bấm mấy lần thang máy cũng không có phản ứng: “Thang máy ngừng rồi?”

“Thang máy có nguồn điện dự phòng —— thật không hoạt động à?”

Đinh Huyên gọi điện cho Đoàn Luật Minh, nhưng không ai bắt máy. Cô lập tức quay đầu: “Cầu thang an toàn ở đâu?”

“Cô muốn đi cầu thang lên lầu mười bảy hả?” Chú bảo vệ khoát tay, ngồi xuống, “Cô chờ chút đi. Hình như tối nay gió lớn, thổi ngã thân cây đập hư hộp điện, sẽ sửa gấp ngay thôi.”

Lại một cơn gió lạnh thổi qua. Đinh Huyên hứng gió nhìn ra bên ngoài, phía hồ nhân tạo hình như có tia sáng màu xanh chợt lóe lên.

“Nếu không được, tôi đưa đèn pin —— này!” Chú bảo vệ trơ mắt nhìn thấy Đinh Huyên đột ngột chạy ra ngoài, ông ta không kịp kêu lên, liền lắc đầu ngồi xuống, “Cô gái này.”

Trong bóng đêm vô biên, Đinh Huyên giẫm trên mặt cỏ bước sâu bước cạn, vòng qua cây cảnh, chạy đến mép hồ nhân tạo.

Không trung lóe lên một hai vì sao, giờ phút này mặt hồ yên ả.

Đinh Huyên cầm di động chỉnh chế độ bật đèn, chiếu sáng con đường phía trước. Xung quanh im ắng, chỉ có trong bụi cỏ thỉnh thoảng truyền đến tiếng động rào rạt. Cô đi lên cầu gỗ hình chữ Z, bước đầu tiên phát ra tiếng kèn kẹt. Dưới ngọn đèn, hồ nước cạnh cái cầu chuyển động, bèo rong theo dòng nước gợn sóng dần dần lay động.

Đột nhiên, tựa như tiếng người cười lại sắc bén giống như tiếng chim hót từ một phía nào đó truyền đến, càng ngày càng gần. Gió lớn chợt nổi lên, trong ánh đèn di động của Đinh Huyên dần chiếu rọi một cái cánh to lớn không nhìn tới giới hạn. Giống như móng vuốt chim cứng cáp sắc bén lướt qua bên cạnh người Đinh Huyên.

Trong bầu trời đêm tối om, một con chim săn mồi to lớn vỗ cánh nổi gió, chợt bay lên trời.