Suỵt, Ngòi Bút Đưa Anh Tới

Suỵt, Ngòi Bút Đưa Anh Tới - Chương 47: Đề cương




Ba giờ chiều, ánh mặt trời vừa đủ. Tia nắng rạng rỡ xuyên qua cửa sổ kính được lau chùi sạch sẽ chiếu rọi vào trong. Cây xương rồng chân gấu đặt trên bệ cửa sổ với ra lá cây xanh nhạt tựa như bàn chân gấu bụ bẫm, chen chúc nhau sinh trưởng trong chậu hoa tạo thành hình cà chua.

Uông Ninh ngồi trước bàn, cầm bút máy ký tên mình trên tờ giấy cuối cùng của hợp đồng, sau đó trả lại hợp đồng cho Lệ Duy An ở đối diện.

“Hợp tác vui vẻ, chờ mong tác phẩm tiếp theo của chị.” Lệ Duy An không nhìn hợp đồng, cười vươn tay với Uông Ninh, “Mặc dù dạo này ban điều hành của công ty có chút biến đổi, nhưng tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến hoạt động thường ngày.”

Uông Ninh ngồi thẳng người bắt tay với anh ta: “Công việc thu mua đã ổn thỏa hết rồi à?”

“Đúng vậy. Gần đây công ty sẽ bổ sung quà năm mới cho biên kịch, gửi thẳng đến văn phòng chị hay là đến nhà?” Lệ Duy An cười hỏi, tựa lưng vào ghế dựa, tư thế ngồi rất thoải mái tùy ý.

Không tính kỳ nghỉ tết, anh ta đã ở Ninh Nam một tháng trời. Trước đó gặp Đinh Huyên chỉ là chuyện nhân tiện, chủ yếu là phụ trách thu mua một công ty điện ảnh truyền hình có chút tiếng tăm trong ngành. Mà xem ý tứ của anh trai, e rằng để anh ta ở lại Ninh Nam quản lý công ty này.

Nói đến cũng khéo, nếu như là một năm trước, nhà họ Lệ không nuốt nổi công ty có ảnh hưởng này. Nhưng nửa năm trước xảy ra chuyện đạo diễn sắc ma Khưu Bình, mà Khưu Bình lại là nhân vật chủ chốt của công ty kia. Loại chuyện danh dự này, thể diện trong ngành là việc rất quan trọng, hơn nữa ban điều hành vận hành không tốt, cải tổ thất bại, kết quả công ty này không gượng dậy nổi, cuối cùng rơi vào kết cục bị thu mua.

“Quà gửi đến nhà tôi đi.” Uông Ninh thả bút máy vào trong hộp bút nằm ở góc bàn, lại hỏi, “Phía biên kịch, vẫn là do giám chế Trương phụ trách sao?”

“Không, ông ta làm về phía điều hành việc quay phim.” Dưới ánh mặt trời, Lệ Duy An hơi híp mắt, đầu ngón tay hí hoáy móc khóa trên bìa cứng kẹp tài liệu, “Giám chế mới họ Vạn, tôi sẽ mau chóng bảo anh ta đến thăm hỏi chị. Nếu chị có nhân tuyển biên kịch xuất sắc nào muốn giới thiệu, cũng có thể liên lạc với anh ta.” Anh ta dừng một chút, “Ngoài ra, kịch bản ba tập đã nhờ chị trước đó, hiện tại tiến độ thế nào?”

“Tuần này ra hai tập, có thể để đạo diễn chọn trước.”

“Vất vả rồi.” Lệ Duy An nhìn thoáng qua thời gian, năm giờ chiều, anh ta liền đứng lên, “Có điều vẫn hy vọng có thể mau chóng. Ngày ba tháng sau đoàn phim sẽ khởi quay.”

“Tôi sẽ chuyển lời với hai em ấy.” Uông Ninh cũng đứng lên.

“Vậy không quấy rầy chị nữa. Tạm biệt.”

Lệ Duy An ra khỏi tòa lầu học viện, đi thẳng đến chiếc xe đậu ở ven đường. Còn chưa khởi động xe thì nhận được điện thoại của anh trai.

“Xong hết rồi, anh không cần lo lắng.” Lệ Duy An mở lời trước.

“Tốt,” anh trai ở bên kia cũng không hỏi nhiều, “Hôm nay nếu chú có thời gian thì đi ——”

“Không có thời gian.” Lệ Duy An lập tức ngắt lời, “Em hẹn bạn đêm nay mang máy mới đến bờ sông chụp cảnh đêm.” Lệ Duy An yêu thích thiết bị bay không người lái, mặc dù trong nhà có tám cái, nhưng mấy hôm trước vừa mới mua một cái từ nước ngoài hơn mười vạn, định lấy ra chạy thử.

“Vậy chú ý an toàn.”

“Được.” Lệ Duy An cúp máy mới phát hiện anh ta vừa nói chuyện lại chạy xe nhầm hướng. Mà đây là lần đầu anh ta đến Hoa Đại, sai phương hướng liền không biết cổng chính ở đâu.

Anh ta đành dừng xe ở ven đường, từ kính chiếu hậu nhìn thấy một nữ sinh đang đi về phía này.

Vậy hỏi cô ta đi. Lệ Duy An nhàn nhã hạ cửa kính xe xuống. Sau đó mới phát hiện cô gái này trông hơi quen mắt —— chẳng phải là chị của Đinh Nhược Kỳ sao?

Lệ Duy An dường như hơi đăm chiêu, nhìn thấy Đinh Huyên hơi nhíu mày hình như suy nghĩ gì đó, đi ngang qua xe anh ta, hướng về con đường ở phía trước.

Anh ta không hỏi, mà tiếp tục ngồi trong xe chờ, cho đến khi một nam sinh đi ngang qua.

Đã tới giờ tan tầm, trên hành lang vẫn là người đến người đi. Đoàn Luật Minh đứng cạnh băng ghế, trước mặt là một sinh viên không dám thở mạnh. Có ba người khác đứng bên cạnh, chỉ dám trộm giương mắt nhìn giáo sư. Mấy y tá ôm bảng bệnh án nhìn không chớp mắt vội vàng đi qua.

“Cậu giải phẫu bao nhiêu phần?” Âm thanh của Đoàn Luật Minh như là treo lưỡi dao, khiến người sinh viên trước mặt run lên.

“Không nhớ…năm hai hay là năm ba mới…” Cậu sinh viên nói như tiếng muỗi vo ve.

“Làm một bác sĩ có thể lấy cớ như thế này sao? Sơ suất ban nãy không làm tốt thì là một mạng của bệnh nhân, cậu không hiểu à?” Đoàn Luật Minh lạnh lùng nói.

Trong nháy mắt cậu sinh viên ngay cả đáp lời cũng không dám, cúi đầu căng cứng bờ vai.

Dù sao cũng là nơi đông người, cho dù Đoàn Luật Minh thật muốn dạy dỗ cũng phải nói chuyện đúng mực: “Đọc thuộc lòng bài vè xương sọ một lần cho tôi.”

“Xương, xương sọ tổng cộng có hai mươi ba, khớp xương sụn nối liền. Bảo, bảo vệ hỗ trợ não tai mắt, sau bộ não trước hộp sọ. Trước hẹp sau rộng hình bầu dục…hình bầu dục…hình…”

Tôn Văn đứng bên cạnh thoáng chốc cảm thấy toàn thân giáo sư Đoàn đều đang bốc hơi lạnh, Tôn Văn ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy Đinh Huyên xuất hiện ở chỗ rẽ.

“Đinh —— Đinh Huyên!” Tôn Văn hô lên tên cô quả thật giống như cảm ơn trời xanh.

“Ơ?” Đinh Huyên chớp mắt mấy cái, không hiểu tại sao Tôn Văn lại gọi kích động như vậy.

Nhưng trong mắt Tôn Văn, khoảnh khắc Đoàn Luật Minh quay đầu nhìn thấy Đinh Huyên, anh thu hết mọi sắc bén, ánh mắt thế mà dịu dàng trong phút chốc. Tôn Văn đột nhiên nghĩ tới một câu: bách luyện cương thành nhiễu chỉ nhu (thép luyện trăm lần hóa thành thứ có thể cuốn quanh ngón tay, được dùng để chỉ một người trở nên ngoan ngoãn, hiền lành, dịu dàng sau một thời gian nóng tính cục cằn *nguồn: Losedown*).

“Sao thế?” Đinh Huyên ló đầu vào nhìn xung quanh.

“Không có việc gì.” Đoàn Luật Minh cất ống nghe vào trong túi, căn dặn các sinh viên, “Đều xuống hết đi, ngày mai nói tiếp.”

“Cám ơn thầy.” Cậu nam sinh như trút được gánh nặng sụp bả vai.

“Tạm biệt thầy Đoàn.”

“Tạm biệt thầy.”

“Vừa nãy mọi người đang làm gì đó? Sao sắc mặt của ai cũng kỳ lạ như vậy?” Đinh Huyên nhìn thấy bóng lưng đi vội vàng của mấy người kia.

“Có một sinh viên mắc lỗi, anh phê bình một chút.” Đoàn Luật Minh hơi cúi đầu nhìn cô, “Tay em sao lạnh vậy.”

“Bây giờ anh phải tăng ca hả?” Đinh Huyên hỏi.

“Không.” Nếu Đinh Huyên sang đây, anh cũng không muốn tăng ca.

Trở về văn phòng, Đoàn Luật Minh cởi áo blouse trắng, mở tủ lạnh cỡ nhỏ ra: “Em muốn uống gì?”

“Anh có sữa chua không?” Từ trong túi Đinh Huyên lấy ra mấy tờ giấy mới in ra. Cô vẫn còn cúi đầu lục lọi, đột nhiên bị anh ôm eo bồng lên, đặt ngồi trên đùi anh.

“Sữa chua để một lát hẵng uống, còn lạnh lắm.” Anh điềm tĩnh thản nhiên, rất tự nhiên giúp cô cởi khăn quàng cổ ra.

“Em…có thứ này cho anh xem.” Đinh Huyên không đánh lòng phá vỡ bầu không khí, nhưng chỉ có thể làm vậy.

“Cái gì?” Đoàn Luật Minh một tay cầm lấy xấp giấy trong tay cô, cái nhìn đầu tiên khiến anh nhíu mày.

“Đây là nửa đoạn sau trong đề cương của em. Dựa theo tình hình hiện tại, đã hoàn toàn không khớp với thực tế… nhưng em vẫn cảm thấy anh cần biết…” Đinh Huyên xoay người ngồi nghiêng, vươn tay ôm cổ anh, thấp giọng nói, “Nếu ngộ nhỡ tương lai lại trùng khớp, thế thì hẳn là có thể giúp được.”

“Tại sao em đột nhiên nhắc tới chuyện này?” Đoàn Luật Minh rất nhạy bén nhận ra.

“Em,” Đinh Huyên mím môi, “Ở trường gặp được một đạo sĩ ——”

“Chính là Tiên Đam này?” Đoàn Luật Minh đã đọc tới cuối cùng, nhưng trên tờ giấy cuối cùng không có kết cục chân chính.

“Ừm…” Trong lòng Đinh Huyên đột nhiên hơi hốt hoảng, cô ôm chặt anh, vùi đầu trên vai anh, “Luật Minh…”

Đoàn Luật Minh đặt đề cương xuống, bàn tay vỗ về bờ lưng cô, như là an ủi, như là âu yếm.

“Em không có viết kết cục?” Anh hôn lên tóc cô một cái.

Đinh Huyên ngẩn ngơ một chút: “Lúc ấy em xóa bỏ kết cục rồi.” Cô nhắm mắt trên đầu vai anh, “Em đã nghĩ kỹ rồi.”

“Hửm?”

“Em ở cùng anh, cho dù con đường có như thế nào.”

“…Sẽ nguy hiểm.”

“Nhưng em cần anh.” Đinh Huyên lấy trán mình chạm vào trán anh, nhỏ giọng nhưng kiên định, “Em chỉ cần anh.”

Đoàn Luật Minh ôm cô, dần dần tăng sức lực: “Nếu tương lai đã định trước, thế thì anh sẽ chuẩn bị sẵn sàng. Dựa theo đề cương mà làm, giải quyết tất cả vấn đề trước.” Giống như lần trước xử lý bà đồng, anh trực tiếp phá hủy cái đỉnh, tiêu diệt một tình tiết phụ.

“Em cũng nghĩ như vậy…” Cô khụt khịt mũi, đột nhiên ngồi thẳng lưng, rất nghiêm túc, “Em muốn bảo vệ anh. Thật đó, em sẽ bảo vệ anh.”

Trong mắt Đoàn Luật Minh hiện lên ý cười, anh gật đầu phối hợp, âm thầm chuyển đề tài: “Được, vậy ăn no trước rồi hẵng bảo vệ —— em muốn ăn gì? Nghe y tá nói là ở trung tâm thương mại mới khai trương gần đây có nhà hàng Ấn Độ Thái Lan Việt Nam.”

“Ưm,” Đinh Huyên nghĩ nghĩ, “Em muốn ăn pizza.”

“Vậy đi nhà hàng Ý.” Đoàn Luật Minh vỗ eo cô, “Ăn xong anh đưa em về nhà.”

Ở nhà hàng ăn uống xong thì đã chín giờ tối, về đến nhà thì mười giờ hơn. Đinh Huyên đứng ở cửa chính, hí hoáy khuy áo trên áo khoác của Đoàn Luật Minh: “Anh không đi vào sao?”

“Không được, muộn quá rồi. Em nghỉ ngơi sớm chút.” Đoàn Luật Minh nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô.

Đinh Huyên vẫn sờ khuy áo trên áo khoác anh, đứng không nhúc nhích.

“Được rồi, vào nhà đi.”

Đinh Huyên vẫn không lên tiếng.

“Ngộ nhỡ con mắt anh lại biến thành màu xanh, sẽ không đơn giản như bây giờ đâu.” Anh đột nhiên nói, trong giọng nói mang theo chút hài hước.

Đinh Huyên rốt cuộc bật cười ra tiếng, lại đỏ mặt. Cô dụi mắt: “Vậy em đi vào. Anh về đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho em.”

“Được.” Đoàn Luật Minh gật đầu, nhìn cô mở cửa vào nhà.

Đinh Huyên đứng trong phòng khách tối tăm, nụ cười bên môi dần phai nhạt. Thật lâu sau, cô mới bật đèn, dường như quên mất mình muốn làm gì, cô nghĩ ngợi một lúc, rồi mới trở về phòng thay quần áo, đến phòng tắm.

Một tiếng sau, khi cô nằm trên giường mở mắt nhìn trần nhà, thì nhận được tin nhắn của Đoàn Luật Minh: “Anh đã tới nhà.”

“Anh nghỉ ngơi sớm chút.” Cô trả lời. Đợi một lát thấy di động không còn động tĩnh, đoán chừng Đoàn Luật Minh muốn đi tắm rửa, cô liền tắt máy, tắt đèn, nằm trở về giường, đắp chăn.

Bóng đêm bao phủ, nhưng suy nghĩ của cô vẫn rõ ràng, cô nằm nghiêng trên giường, nhìn thấy chút tia sáng đèn đường lộ ra thông qua khe hở của tấm màn.

Tấm màn thấp thoáng, đèn đường lu mờ nhàn nhạt rọi vào ban công cách phòng ngủ cô một vách tường, rọi vào bóng dáng cao gầy của anh.

Đoàn Luật Minh đứng dựa vào tường, nhìn năm chữ cô trả lời “Anh nghỉ ngơi sớm chút” trên màn hình di động.

Mấy giây sau, màn hình di động biến thành màu đen.

Anh đứng trong bóng đêm, càng lộ ra rõ hơn, không trung xanh thẫm, không có vì sao cũng chẳng có ánh trăng.