Sửu Hoàng

Chương 35




Liễu Thuận cúi đầu thật thấp, không dám nói một câu.

Lúc này Liễu Thuận giống như tên của mình, là một người vô cùng nhu thuận, nhẫn nại, nhưng trong lòng thầm oán giận vị thượng ti kia bỏ bê trách nhiệm.

Ngươi nói ngươi sinh bệnh thì cứ nghỉ ngơi, vì cái gì mà phải ly khai hoàng cung a?

Ngươi nói xem, ngươi ly khai hoàng cung thì cứ nói hảo một tiếng với hoàng thượng. Ngài sủng ái ngươi như vậy, chắc chắn sẽ ân chuẩn cho ngươi nghỉ vài ngày a. Tại sao còn lưu lại một tờ giấy như thế? Ai!

Nghĩ đến tờ giấy mà tiểu thái giám thu dọn phòng Trương Bình trình lên cho hắn, Liễu Thuận không khỏi nhức đầu.

Hảo mà, tuy rằng toàn bộ trên dưới trong cung không ai không biết ngươi và hoàng thượng có quan hệ gian tình, nhưng ngươi cũng không thể công khai như thế, chính đại quang minh a!

Ngươi lưu lại một tờ giấy như vậy, trên viết mấy chữ quái dị, ngươi nói xem, ngươi còn để cho ai sống đây?

Lão huynh giỏi lắm, dám lưu thư lại mắng chửi vị kia. Ngươi đừng có chạy a! Ngươi có gan lưu lại cho ta!

Là ai giảng cho ta rằng nô bộc phải luôn cúi đầu?

Được rồi, ta cũng thừa nhận đại đa số thời gian ngươi đều cúi đầu, không để người khác chú ý. Nhưng ngươi cũng không thể vì vậy mà thỉnh thoảng “cao đầu” bất khuất một cái, gây sát thương a!

Liễu Thuận lần đầu tiên thấy hối hận đã ngồi lên chức phó Tổng quản. Trước đó hắn chẳng những phải tìm cách bịt miệng tên tiểu thái giám kia, không để nó chạy ra ngoài nói lung tung; hiện tại nội trong hôm nay phải nghĩ ra biện pháp bảo vệ cái mạng nhỏ.

Liễu Thuận lúc này còn không biết đây tuyệt đối chưa phải lần hối hận duy nhất. Cũng hết cách, Trương công công tuy rằng làm cái chuyện mất mặt kia nhưng Liễu Thuận từ xưa đến nay vẫn coi Trương Bình là tấm gương đáng học hỏi, vì vậy trong chốc lát, hình tượng Trương Bình vĩ đại bị hắn chà đạp trong tâm tưởng, thật có điểm khổ sở.

Một lúc lâu, trong thư phòng vẫn trầm tịch một mảnh.

Liễu Thuận cúi đầu thấp đến mức đau nhức, đợi nửa ngày chẳng thấy bên trên có bất luận phản ứng gì, không khỏi lén đưa mắt nhìn một cái.

Bình Vũ đế đang xem một quyển tấu chương.

Hình như rất bình thường?

Liễu Thuận lớn gan hơn một chút, liếc nhanh bên trên.

Lần này hắn thấy hoàng đế bệ hạ đang cầm bút son phê tấu chương.

Không có việc gì sao?

Thực sự một chút phản ứng cũng không có?

Liễu Thuận hoài nghi, Liễu Thuận thở phào nhẹ nhõm, Liễu Thuận nhẹ nhõm đồng thời phát hiện bản thân cư nhiên có điểm thất vọng nho nhỏ.

Thời gian trôi đi. Liễu Thuận không biết bản thân có nên cáo tội, xin lui ra ngoài làm việc, hay tiếp tục đứng ở chỗ này đợi phân phó. Thấy vị kia chẳng mở miệng, khuôn mặt cũng bất minh ý tứ, nghĩ hoài vẫn không dám động.

Cũng không biết đã đợi bao lâu, tiểu thái giám Đồ Trung đã đến châm thêm trà hai lần. Bởi vì vẫn đứng đó bất động, phía sau lưng áo Liễu Thuận ướt đẫm mồ hôi.

Cuối cùng, vị ngồi ở trên kia rốt cục đã chú ý đến sự tồn tại của hắn.

Bình Vũ đế nâng chung trà lên uống, đôi môi bóng nước. Đồng thời thả hai chồng tấu chương đã phê duyệt lên bàn dài trước mặt, chồng nào cũng cao xấp xỉ nhau, xếp nghiêm chỉnh. Mà ở giữa hai chồng tấu chương, hé ta một trang giấy.

“Lúc y xuất cung có ghi lại không?”

Liễu Thuận sửng sốt một chút, phản ứng này chính là đang hỏi hắn mà, liền vội hồi đáp :”Khởi bẩm hoàng thượng, tịnh không thấy tên Trương công công trong xuất cung ký lục.”

“Ai là người cuối cùng thấy y, là lúc nào?”

“Bẩm hoàng thượng, buổi sáng Vu Chính – phụ trách sắc thuốc, hầu hạ Trương công công – gần cuối giờ mẹo (7h) bưng dược đến cho đại nhân uống, tiếp theo thu chén rồi ly khai. ” Liễu Thuận nuốt nước bọt :”Sau đó không thấy Trương công công nữa.”

“Trong phòng y có thiếu đi thứ gì không?”

“Không có. Cái gì cũng không thiếu.”

“Chỗ trẫm thì sao?”

“Cái này…” Liễu Thuận đổ mồ hôi, thẫm nghĩ ai dám đến chỗ ngài xác nhận? Trời biết trong cung điện cái nào Trương công sắp xếp, cái nào ngài đặt.

Bình Vũ đế dựa lưng về phía sau ghế, nhắm mắt lại dưỡng thần.

Liễu Thuận chờ đợi, dè dặt hỏi một câu :”Hoàng thượng, ngươi có muốn phái người đi tìm?”

Bình Vũ đế im lặng hồi lâu.

Liễu Thuận cũng không dám mở miệng, cúi đầu, khom thắt lưng, yên lặng chờ ý chỉ.

“Không cần tìm.” Bình Vũ đế cuối cùng cũng mở miệng ngọc, lập tức ngồi thẳng dậy căn dặn Phó tổng quản, “Đây có hai chồng tấu chương. Chồng bên trái ngươi theo thứ tự gọi người đến cho trẫm.”

Liễu Thuận cả kinh, nhất thời nổi lên thương cảm cho các đại nhân lát nữa bị gọi tới.

“Còn chồng bên cạnh.” Bình Vũ đế tiện tay cầm một bản ném xuống tiện đường :”Ngươi mời từng người đến, trẫm sẽ hảo tra bọn họ. Đến chỗ Hình bộ báo họ chuẩn bị bắt họ nhận tội ; nếu dám nhận vô tội, đem tấu chương này cho họ xem.”

Liễu Thuận toát mồ hôi lạnh.

Chuyện gì đây? Vì sao kêu hắn đi làm việc ?

Loại sự tình này trước đây hắn chưa từng làm qua a. Trương công công, ngươi ở đâu vậy? Sao lại nhè đúng lúc này mà……!

“Rõ, nô tài đi làm ngay.”

Liễu Thuận không dám nói không làm được, nhặt bản tấu chương nằm trên đất nhét vào ngực, lập tức cung kính đi lên phía trước ôm lấy chồng tấu chương. Mệnh lệnh này đơn giản, hắn chỉ cần án theo trình tự rồi sai hạ nhân đi gọi các đại nhân đến. Vấn đề là hai bản trong lòng, hắn có đủ khả năng làm hoàng đế bệ hạ hài lòng hay sao?

“Liễu Thuận.”

Bình Vũ đế ngẩng đầu lên, thần sắc trên mặt không thể nói là hảo hay xấu. Nhưng Liễu Thuận phát giác hình như cái bớt hình chữ nhânkéo dài từ mi tâm tới dưới tai càng phát ra tiên diễm, thoạt nhìn như chảy máu. Bỗng nhiên, trong lòng Liễu Thuận dâng lên một trận lạnh run.

“Có nô tài.” Thanh âm Liễu Thuận càng nhún nhường.

Nhưng thanh âm Bình Vũ đế có thể nói là hòa ái, “Việc này làm hảo hảo cho trẫm, làm tốt trẫm sẽ ban thưởng. Làm không xong, ngươi đi tìm Trương Bình Trương công công dẫn về cho trẫm. Hiểu chưa?”

“Vâng, nô tài hiểu. Nô tài nhất định sẽ làm tốt.” Liễu Thuận vừa đổ mồ hôi lạnh, vừa ôm chồng tấu chương, cúi đầu rút lui khỏi thượng thư phòng.

Thân ảnh cao lớn của Bình Vũ đế lại dựa vào sau ghế, nhìn gian phòng vắng vẻ, mỉm cười.

“A xì!”

Trương Bình day day mũi, sờ soạng nửa ngày không tìm ra trên người lấy một chiếc khăn tay, chẳng còn cách nào, tùy tiện dùng ống tay áo lau đi.

Trời ngả bóng, đêm chưa buông, y sờ sờ cái bụng thấy không đói, vậy ngủ tiếp.

Trở mình một cái, quấn chặt trong chăn, vỗ vỗ gối, Trương công công cảm thấy hài lòng, nhắm mắt lại. Ân… Đã lâu không ngủ một mình, phải hảo hảo đánh một giấc.

Trời tối, cách không xa thượng thư phòng có một phòng nghị sự, ở bên trong sáu, bảy vị đại thần hoặc đứng hoặc ngồi.

Những người đó, kẻ thì ngồi đờ ra, sắc mặt tái nhợt, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì; kẻ thì đứng châu đầu rỉ tai nhau, kẻ thì chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong phòng.

“Kẹt.” Cửa phòng nghị sự đẩy ra.

Mọi người trong đều hướng ra phía cửa.

Đại thần Ti nông khanh phụ trách nông vụ – Trần lão rũ vai sải bước vượt qua cửa.

“Trần đại nhân, cẩn thận dưới chân.” Tiểu thái giám dẫn đường có thiện ý nhắc nhở.

Trần lão một chân dẫm lên bậc cửa gác qua cửa vào phòng ── may mà nhắc nhở đúng lúc, tuy nói như vậy hơi khó coi nhưng chung quy so với việc vấp té vẫn tốt hơn.

“Đa tạ.” Trần lão cười khổ một tiếng.

Tiểu thái giám ngẩng đầu, mọi người cùng nhau nhìn về phía hắn. Tiếp đến phiên ai đây?

“Hoàng thượng thỉnh Đại Lý tự khanh Ngô đại nhân.”

Đang muốn nghênh tiến nói chuyện cùng Ti nông khanh, Ngô đại nhân vừa nghe đến lượt mình, cười khổ với Trần lão một cái, lập tức chỉnh lại y quan đi theo tiểu thái giám.

Đại Lý tự khanh cùng tiểu thái giám vừa ly khai, mấy người trong phòng liền tiến đến, vây quanh Trần lão.

“Trần lão, hoàng thượng nói gì với ngài vậy?

“Đúng vậy, bệ hạ hôm nay suy cho cùng là làm sao?”

Trần lão tìm một cái ghế có tay vịn, chậm rãi ngồi xuống, lắc đầu thở dài nói: “Lão phu cũng không biết.”

Không chỉ có Trần lão, đại khái các đại nhân bị gọi tới ngày hôm nay cũng không biết xảy ra chuyện gì. Chỉ biết hơn phân nửa những người thượng tấu hầu như đều bị vời tới.

Liền sau đó, thêm một vị đại nhân bị triệu gọi. Người bị triệu đến, có người mặt mũi tươi cười bước ra từ thượng thư phòng, gương mặt thậm chí có thể nói là cao hứng bừng bừng. Mà các đại thần mang theo vui vẻ này đại đa số đều trở về. Hỏi họ có chuyện gì thích thú như vậy, bọn họ cũng chỉ lắc đầu, thần bí cười hề hề đáp : phật viết không thể nói.

Nhưng không phải tất cả mọi người đi vào thì lúc đi ra đều tươi cười. Hôm nay tại thượng thư phòng, ngoại trừ một vị được triệu vào, mấy vị đại thần còn lại đều đứng chờ bên ngoài. Những người từng bị triệu sau đó tự động lưu lại dò hỏi tin tức. Tất thảy đều nghĩ giống nhau, chung quy mọi người cùng lo lắng vẫn dễ chịu hơn một mình sầu lo.

“Đổi thay rồi.”

Một câu nói của Hình bộ thượng thư Lưu Hiểu khiến mọi người cùng rơi vào trầm lặng.

Đúng a, cuối cùng sự đã biến.

Có người hoảng hốt, cũng có người cảm thấy tâm an.

Bình Vũ đế là người như thế nào, là đế hoàng ra sao, người có thể lý giải không nhiều. Một người ở đằng sau đã từng trải qua vô số huyết tinh, khi leo lên ngôi vị hoàng đế sao lại có vẻ bình thản dị thường. Vì vậy chuyện lúc này không thể nói là chuyện cực lớn nằm ngoài dự liệu của mọi người.

Tiên đế mất đi, tân hoàng đăng cơ, trên cơ bản người lưu lại trong triều đều là các cựu thần đời trước, tân đế không thay họ, thoạt nhìn không giống như là có ý động đến họ.

Thế nhưng chỉ là thoạt nhìn giống mà thôi. Bọn họ đều nhớ rõ bản thân chưa từng bang trợ vị hoàng tử, nay là hoàng đế này, thậm chí có vài người từng cười nhạo hắn.

Lòng dạ vị đế hoàng kia thực sự khoan dung đến mức đó ư? Hay hắn đang chờ đợi? Hay đang quan sát?

Quan sát bọn họ có nguyện ý bán mạng vì hắn hay không, có thích hợp với vị trí của mình hay không? Hay bản thân hắn đang chờ cơ hội thuận tiện, hốt một mẻ lưới bắt hết bọn họ?

Ôm trong lòng những suy nghĩ ấy, một năm nay, một phần ba triều thần có vẻ rất dốc sức làm việc, trong đó không thiếu kẻ có tham vọng muốn tiến thân.

Một phần ba khác thì chọn con đường trung dung, không tiến, cũng không khước từ, đại đa số thời gian đều nhìn mặt vị kia đoán thánh ý.

Một phần ba còn lại, lúc đầu còn giả bộ trung thần, thời gian lâu, nghĩ rằng đế hoàng nào cũng giống nhau, dần dần cũng bắt đầu bỡn cợt, bằng mặt không bằng lòng , ngầm làm chuyện xấu.

“Vi đại nhân và Phong đại nhân hôm nay không đến?” Trần lão đánh vỡ sự trầm tịch hỏi một câu xác nhận.

Lưu Hiểu lắc đầu.

“Các ngươi đoán hai vị đó có biết chuyện không?”

Lưu Hiểu ngẩng đầu, “Trần lão có ý gì?”

Trần lão trầm tư một lúc, cân nhắc hồi lâu mới nói :”Phải đến Vi phủ và Phong phủ một chuyến.”

————

Ngay lúc các đại thần tâm phiền ý loạn, Trương tổng quản, Trương công công đang ôm chăn, ngáy khò khò, lúc trầm lúc bổng, lỗ mũi tắc tị phập phù hai cái bong bóng.

“Rầm!” Ngoài cửa có gì đó bị gió thổi đập vào.

“Ân..”Trương công công trở mình, một chân mở ra quặt chặt lấy chăn, tiếp tục giấc mộng xưng bá võ lâm đẹp đẽ.

————

Đêm khuya.

Bình Vũ đế lẻ loi ngồi trên long sàng, lẳng lặng nhìn ánh nến.

“Ba.”

Thanh âm rất nhỏ, nhưng trong cung điện rộng lớn vắng lặng, tiếng động càng rõ.

Ánh nến leo lét bùng lên một chút, bị thổi bạt về một hướng, rồi lập tức khôi phục lại nguyên trạng.

——–

Phong phủ.

“Vi đại nhân thấy sao?” Phong sài nhấc chân lên ghế, cười tủm tỉm nhìn vị nam tử văn nhã ngồi đối diện.

Vi Vấn Tâm ôm quyền quay về phía đông làm một lễ, không ôn hòa không nóng giận, nói :”Tất cả còn phải xem ý tứ hoàng thượng.”

“Ý tứ của hoàng thượng?Vậy ngươi cho rằng hoàng thượng định làm gì? Ngươi đừng nói với ta là ngươi không biết ý định của hoàng thượng đi.”

Vi Vấn Tâm cười ha hả :”Xem ra cũng có người tìm đến Phong đại nhân rồi.” Đây không phải một câu nghi vấn, mà là một câu khẳng định.

Phong sài cũng cười ha hả, mị nhãn nói :”Hy vọng vị kia có thể chơi lâu một chút, vài ngày như vậy, nửa cuộc đời sau của ta không lo thiếu thốn.”

Vi Vấn Tâm nghe vậy cười khổ, người này thật không hổ danh “người điên”, nào có ai đường đường chính chính trước mặt người ngoài nói muốn tham ô? Hơn nữa chính mình và hắn cũng chưa thể nói tới mức thân thiết a?

“Bất quá, tại hạ có chỗ chưa giải thích được, mong Phong đại nhân tài ba vì tại hạ giải thích nghi hoặc.”

“Giải thích nghi hoặc thì không dám, Vi đại nhân có thấy lần này hoàng thượng đột ngột làm ra nhiều chuyện lớn như vậy rất kỳ quái, đúng không?”

“Đúng vậy.” Vi Vấn Tâm không tiện nói ý chỉ của hoàng thượng mục đích là để mọi người khỏi ầm ĩ chuyện hai người.

“Tại hạ cho rằng bệ hạ thỉnh vài triều thần tiến cung, mục đích có lẽ là tặng họ một lời cảnh cáo, tốt nhất không nên nhúng tay vào chuyện hai vị đại nhân. Thuận tiện xao sơn chấn hổ.” (khuấy động núi chấn động cọp, nghĩa giống câu rung cây nhát khỉ)

“Vi đại nhân phân tích cực kỳ.” Phong Vũ Sơn khẽ vỗ tay tán thưởng.

“Thế nhưng có nhất thiết phải hưng sư động chúng (làm rùm beng) như vậy a? Chưa kể vì cái gì đùn đẩy lên hai người chúng ta?” Vi Vấn Tâm đem những lời này ra hỏi, hắn tin Phong Vũ Sơn nhất định hiểu hắn muốn nói gì.

Phong Vũ Sơn quả nhiên không phụ sự kỳ vọng, “Vị kia tám phần mười không có hảo tâm. Đẩy trách nhiệm lên hai chúng ta, chín phần là không muốn nhìn chúng ta thanh nhàn. Vi huynh, ngươi không cảm thấy lương bổng của chúng ta hơi ít sao?”

Nghe Phong Vũ Sơn nói mấy lời thất kính như vậy, Vi Vấn Tâm chỉ có thể giả bộ không nghe thấy, “Chúng ta thân là thần tử, tất nhiên phải chia sẻ nỗi lo với bệ hạ. Khụ, làm quan lớn nhất phẩm trong triều, bổng lộc tuyệt không thể tính là ít.”

Những lời này vừa thốt ra, lập tức hứng lấy cái nhìn khinh thường của Phong nhân ngồi bên trái.

“Dù vị kia có ý gì đi nữa, chúng ta cứ im lặng đứng ngoài xem biến.” Phong Vũ Sơn đứng dậy.

“Ngài cũng không biết dụng ý thực sự của hoàng thượng?” Vi Vấn Tâm rất kinh ngạc, trong mắt vừa có thất vọng, vừa có vui mừng.

Phong Vũ Sơn tâm mắt sáng hơn người. Trong lòng cười cười, minh bạch họ Vi kia đối với mình vừa có ý tôn trọng cũng vừa có tâm lý muốn đối kháng.

“Ta nghe được một lời đồn.” Phong Vũ Sơn đột nhiên nói.

“Đồn gì a?”

“Ha hả, ta đang tìm người xác minh việc ấy. Ta nghĩ nếu lời đồn là thật, như vậy mấy ngày tiếp theo chúng ta không thoải mái lắm đâu.”

Có ý gì? Vi Vấn Tâm không thấy Phong Vũ Sơn rõ ràng đang có ý tiễn khách.

Phong Vũ Sơn cười hắc hắc.

Vi Vấn Tâm cũng không vội.

Hai con người khôn ngoan cứ dây dưa như thế.

———–

Trương công công cuối cùng tỉnh, giống như con trùng, ngọ ngoạy một lúc mới bò ra.

Y đói bụng, muốn tìm đồ ăn.

Trong phòng tắt đèn tối om, may nhờ nhãn thần y hơn người thường nhiều lần, không đến nỗi va đông chạm tây, cuối cùng thuận lợi mò ra cửa lớn.

Khẽ đẩy cửa, sau khi thò đầu ra xác định xung quanh không có ai, trong nháy mắt người này chạy ra ngoài.

————-

Ngày hôm sau, cũng là ngày thứ hai Trương Bình để lại thư trốn đi.

Việc lâm triều vẫn bắt đầu như bình thường.

Chỉ là hôm nay bầu không khí trong kim loan bảo điện tuyệt nhiên khác với mọi ngày.

Bình Vũ đế quét mắt nhìn chúng thần bên dưới, khóe miệng kín đáo nhếch lên trào phúng.

Phong Vũ Sơn lén trông lên, thấy Bình vũ đế đặc biệt chăm chú nhìn vị trí nào đó rồi nheo mắt mỉm cười. Nhưng nụ cười có điểm khổ tâm và bất mãn. Hắn coi như biết vị ngồi ở trên kia vì cái gì mà làm ra mấy chuyện loạn nháo. Chính là điển hình của kiểu người “ta không vui, các ngươi cũng phải sầu cùng ta.”

“Chúng ái khanh hôm nay có chuyện gì muốn khải tấu?”

“Phịch!” Một vị quan bước ra, quỳ xuống, phủ phục hô lớn :”Hoàng thượng, thần có tội!”

Bình Vũ đế không có mở miệng hỏi xem hắn mắc tội gì. Chợt nghe người này khóc kêu :”Hoàng thượng, thần dạy con không nghiêm là tội của thần a!”

Tiếp theo vị đại thần này dùng cách nói phi thường hàm súc mơ hồ, trần thuật lại hành vi phạm tội của chất tử, vì không cẩn thận mà hại chết chủ điền sản. Nói xong liền bắt đầu liều mạng dập đầu, nói mình dạy con không nghiêm, đồng thời khóc lóc kể lể nguyên nhân là tại chính thê mất sớm, mẫu thê khác sinh ra nuông chiều thằng con để nó gây đại họa.

Bình Vũ đế nghe xong cố sự, hứng thú gật đầu. Nhìn thoáng qua hai hàng triều thần đang đứng, hỏi :”Sự tình quả thực như vậy?”

Có người há miệng toan phụ họa, đại thần vốn giao tình hảo đứng bên cạnh hắn vội ngầm kéo hắn lại. Người này chính là một trong số đại thần bị triệu đến ngày hôm qua.

Thế là người nọ tức khắc ngậm miệng không lên tiếng. Dù sao có thể đứng vững trong triều đến hôm nay, còn ai không phải là người thông hiểu?

Thấy không ai trả lời, ánh mắt Bình Vũ đế quét thêm một vòng nữa.

“Hoàng thượng, thần có việc bẩm báo.” Phong Vũ Sơn rời hàng.

“Nói.”

“Thần nghĩ chuyện của Chu đại nhân phải điều tra tỉ mỉ, nói không chừng trong đó có ẩn tình gì đó.”

“Đúng đúng. Thỉnh hoàng thượng điều tra, khuyển tử của thần thực sự không cố ý đả thương người, chỉ là….”

Bình Vũ đế giơ tay ngăn. Chu đại nhân vội im miệng.

“Ân, vậy theo ý Vũ Sơn, đem việc này hảo hảo tra kỹ. Vi ái khanh, chuyện này giao cho ngươi và Hình bộ phụ trách. Ngươi làm chủ thẩm, phải đem việc này tra rõ từng cái một, phàm người nào dù liên quan rất nhỏ cũng không được bỏ qua.”

“Rõ.” Vi Vấn Tâm tiếp chỉ. Ngẩng đầu lên, ánh mắt đối nhau với vị kia, thầm gật đầu biểu thị đã minh bạch.

Bình Vũ đế thu hồi ánh mắt.

Đúng rồi, sao thái giám hầu hạ hôm nay lại thay người? Vi Vấn Tâm ngẩn người, Trương thị nhân đâu rồi? Nói mới nhớ, ngày hôm qua cũng không thấy y.

Theo thánh lệnh ban xuống, có người bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, có người bắt đầu nghĩ xem mình có liên quan gì tới chuyện này hay không. Nhất thời trong triều, chúng thần biểu tình khác nhau.

Chu đại nhân ban đầu nghe Phong Vũ Sơn nói giúp, còn tưởng rằng lễ vật mình tặng đã phát huy tác dụng. Cho rằng nếu Phong Vũ Sơn phụ trách việc này, sự tình cuối cùng có thể giống như sấm đại hạt mưa tiểu, bồi thường cho nông gia kia một ít bạc là coi như vô sự. Không ngờ hoàng thượng giao việc này cho Vi Vấn Tâm điều tra, ai cũng biết Vi, Phong, hai người mặt ngoài hòa nhã, nhưng bên trong chẳng vừa mắt nhau. Việc này hiện tại đã có chút khó nghĩ.

Cho đến tận lúc này, ngoại trừ vài người cực kỳ mẫn cảm, đại đa số mọi người đều cho rằng chẳng qua là hoàng thượng đem chuyện nhỏ ra giết gà dọa khỉ, không hề nghĩ ngợi nhiều. Mãi đến hai ngày sau….

—————–

Những ngày này, Bình Vũ đế hầu như đều ở thượng thư phòng hoặc ở điện nghị sự. Chờ xử lý xong triều chính, Bình Vũ đế trở lại tẩm cung thì đã trống canh hai.

Trương Bình mấy ngày này muốn bù đắp lại vài chục năm không an giấc của mình, hết ăn rồi lại ngủ, ngủ dậy lại ăn, sống những ngày hạnh phúc như trư.

————–

Ngày thứ ba, Hình bộ bước ra khỏi hàng, vạch tội quan nhị phẩm Từ Cảnh vi phạm quy lệ quan viên, phiêu xướng túc kỹ. (chơi gái ngủ tại thanh lâu)

Bình Vũ đế lệnh nghiêm tra.

Bởi vì chuyện hôm qua vẫn rành rành ra đó, rất nhiều người đã cảm thấy có gì đó kỳ quái. Thậm chí còn có người thầm cười nhạo, nghĩ thầm để Hình bộ tra xét thì có thể vô sự sao? Ngay cả chuyện này cũng muốn Hình bộ ra mặt giám sát.

Vi Vấn Tâm chú ý tới Liễu phó tổng quản đứng dưới long ỷ vị kia. Có nên hỏi thăm một chút chuyện Trương thị nhân? Vi Vấn Tâm do dự.

So với Vi Vấn Tâm chú ý đến người hầu hạ, Phong Vũ Sơn càng lưu ý đến khuôn mặt người được hầu hạ hơn. Đây không phải biểu tình quen thuộc hắn thấy nhiều năm, nếu đổi lại là người khác đại khái sẽ không nhìn ra sự khác biệt của vị kia. Nhưng trong mắt hắn, vị kia tinh thần tựa hồ không tốt lắm, sắc mắt cũng khó coi. Rõ ràng ngồi thẳng lưng, nhưng dẫn theo chút mệt mỏi. Đồng thời cũng dẫn theo chút điên cuồng của dã thú bị ép vào đường cùng.

Trương Bình, trò quỷ lần này của tiểu tử ngươi lớn chuyện rồi a. Phong Vũ Sơn cúi đầu, nghĩ xem có nên phái người âm thầm đi tìm tăm tích Trương tổng quản.

“A xì!”

Quái lạ, ta phong hàn rõ ràng đã khỏi, sao còn có thể hắt xì?

Trương Bình nhu nhu mũi, há to miệng cắn phập vào đùi gà trên tay.

Vừa nhai nuốt vừa nghĩ : sửu tiểu tử hình như không có động tĩnh gì a? Ân, kỳ lạ.

Có nên đợi thêm hai ngày nữa? Hay là….

———–

Ngày thứ tư, người ngốc mấy cũng nhận ra sự tình bất thường.

Hình bộ lần thứ hai rời hàng, nói tra án, lấy khẩu cung những người liên quan thì phát hiện Từ Cảnh cấu kết với bên thương nghiệp, thu hối lộ lớn, hiềm nghi hắn phạm vào đại tội lũng đoạn đường vận chuyển từ nam tới bắc.

Triều đình xôn xao. Kinh ngạc hơn cả hành vị phạm tội của Từ Cảnh, rất nhiều người tự hỏi tại sao trong thời gian ngắn, Hình bộ có thể tra rõ ngọn nguồn?

Bình Vũ đế trên mặt lộ ra vẻ cười nhạt châm biếm. Đáng tiếc là trong mắt các thần tử liên can, chỉ thấy gương mặt kia đáng sợ, không thấy được ai đó đang cười nhạo.

Nghiêm tra. Đây là kết luận cuối cùng Bình Vũ đế ban ra.

Hình bộ lui xuống. Vi Vấn Tâm rời khỏi hàng, tấu lên : trong khi tra án, phát hiện mẫu gia Chu Toàn ngược đãi hạ nhân chí tử, hiện đã bắt giữ. Mặt khác, quan chủ thẩm tra án lúc đó có quan hệ thông gia với mẫu gia Chu Toàn, hiện đang hoài nghi có sự bao che phạm tội. Vì vậy phủ định toàn bộ chứng cứ có được lúc trước, thu thập lại.

Lần này Bình Vũ đế nhả ra một chữ: chuẩn.

Lịch sử về sau gọi là “Án Chu, Từ triều tịch”, việc này cứ thế được khai mở.

Hai quan Chu, Từ mất chức, bị tống vào ngục, phẫn hận trong triều không có người nói hảo giúp bọn hắn, không ngờ sau đó vài tên quan viên khác bị lôi theo. Tiếp đó Chu, Từ hai người dẫn đầu cả đám quan viên hoặc vương tộc liên quan đến vụ án, ngoài ra còn có bách tính dân thường, từ thương nghiệp lớn đến danh gia vọng tộc. Vốn là vụ án nhỏ nhưng nay giống như chuột tha hài nhi, cắn lấy nhau thành một chuỗi dài.

Năm thứ hai Bình Vũ đối với dân gian mà nói là có một năm đắc nhân tâm, nhưng tại triều đình, đối với các chúng thần chính là một năm tràn ngập run sợ trong lòng. Một năm sau, bổ nhiệm lại các quan viên, những người Thắng đế lưu lại lúc trước ngoại trừ vài người có thực lực, chẳng còn mấy người, hầu như đều tan tác sạch sẽ. Đến lúc này, Bình Vũ đế trên lâm triều mới lộ ra nụ cười thực sự. Đương nhiên đó là chuyện về sau, chúng ta tạm thời án xuống không nhắc tới.

Quay lại việc lâm triều cùng ngày, Vi Vấn Tâm lần này không cần nhìn vị trí dưới long ỷ, bởi vì hắn đã biết Trương thị nhân bị bệnh, dự tính tìm lúc rảnh rỗi đến thăm y.

Mà người gần đây luôn đứng đắn nghiêm chính – Phong Vũ Sơn thấy mặt vị kia ngày càng cau lại.

—————-

Sau lâm triều, Liễu Thuận cùng hạ nhân theo lệ mang đồ ăn đến, rồi đóng cửa lui ra.

Bình Vũ đế ngồi ở trước cái bàn đủ cho mười người, an tĩnh, không nói cũng không cử động.

Gần nửa ngày mới chậm rãi cầm một đôi đũa lên, lẳng lặng dùng bữa.

Dùng cơm xong, sai người thu dọn đồ ăn, Bình Vũ đế vẫy tay cho mọi người lui, một mình chậm rãi hướng về phía thư phòng đi đến.

Đi qua một hoa viên, Hoàng Phủ Kiệt vô tình ngẩng đầu nhìn, bị ánh nắng làm lóa mắt.

Trước mắt tối sầm lại, lảo đảo một cái.

Thân thể ngã vào cái ôm quen thuộc.

Hoàng Phủ Kiệt trấn định lại cảm giác choáng váng, cúi đầu, lạnh lùng nhìn người đang ôm hắn.

Trương Bình cười mỉa, một hồi sau gương mặt rắn đanh :”Uy, ta hỏi ngươi, buổi tối vì sao không ngủ? Ngồi ngẩn trên giường làm cái gì?”

Im lặng một lúc, Hoàng Phủ Kiệt hỏi lại một câu:

“Ngươi nhìn lén ta?”

“Ách…”

“Ngươi vẫn ở trong cung?”

“Khụ. Người ta vẫn nói nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất a. Ta vốn định ở trong cung vài ngày chờ chuyện qua đi, sau đó mới tìm cơ hội xuất xung. Không nghĩ tới….”

“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ đi tìm ngươi?”

Trương Bình nuốt nước bọt, đột nhiên không dám nói tiếp.

“Ngươi quên ta từng nói gì với ngươi sao?” Hoàng Phủ Kiệt mỉm cười hư ảo, vươn tay, nhẹ nhàng xoa gương mặt Trương Bình. Như là đang xác nhận.

“Ngươi không quên!” Nam nhân đột nhiên biến sắc, giữ chặt lấy gương mặt Trương Bình. “Yêm hóa ngươi nếu như quên, tuyệt sẽ không chạy về lén nhìn ta. Hừ! Ngươi biết rõ nếu ngươi ly khai sẽ phát sinh chuyện gì, ngươi biết rất rõ. Ngươi cố tình đúng không?”

“Tiểu Kiệt…” Trương Bình cảm thấy da mặt bị ép phát đau.

Nam nhân gắt gao nhìn thẳng y, tay dần dần buông lỏng.

“Tiểu Kiệt, đừng như vậy. Ngươi như vậy ta thật sự khó chịu.”Trương Bình muốn dỗ dành hắn.

“Ta làm sai, ngươi có thể đánh ta, cũng có thể chửi ta, ngươi muốn làm gì ta cũng được. Ngươi biết mà.”

“Vì cái gì nhất định phải ly khai ta?”

“Ngươi biết rất rõ, ngươi cực kỳ rõ ta sợ nhất chính là điều ấy! Trương Bình, trước đây ta vẫn nói với ngươi, chỉ cần trong lòng ngươi có ta, ta sẽ không bao giờ ly khai ngươi, ngươi cũng không được rời bỏ ta. Quả nhiên là ta đã nghĩ sai rồi.”

“A, ngươi sao mà nhẫn tâm, ta ngồi ba ngày đợi, ngươi lén nhìn ta ba ngày a? Có nhất thiết phải hủy hoại cơ thể ta, ngươi mới hết giận? Nếu là như vậy, không sao, ta có thể nhẫn nại thêm hai ngày nữa.”

Hoàng Phủ Kiệt dùng tay đẩy Trương Bình ra.

Trương Bình vòng hai tay ôm chặt hắn, không cho hắn đẩy ra.

“Ta không có nhìn trộm ngươi ba ngày, đêm qua ta vốn định rời đi….Người đừng giận, hãy nghe ta nói! Ta muốn trước khi ly khai, đến nhìn ngươi một chút, hơn nữa ta cũng không có dự định đi lâu, nhiều lắm là nửa tháng ta sẽ trở về. Thế nhưng ta lại thấy….”Trương Bình thở dài.

Nhãn thần Hoàng Phủ Kiệt rất đáng sợ.

Đáng tiếc loại nhãn thần hung ác này đối với Trương công công thần kinh cứng cỏi, thật sự không có hiệu quả.

“Ngươi rất ngốc! Mỗi lần đều như vậy. Lần này là ta nhìn thấy, nếu như ta không thấy thì sao? Ngươi không ngủ như vậy, thương tổn chính mình còn có ý nghĩa gì? Muốn ta thương tâm khổ sở sao? Được rồi, ta thừa nhận, ngươi làm được rồi.” Trương Bình tức khí.

Hoàng Phủ Kiệt hiển nhiên cũng không vì y tức giận mà buông tha, hừ lạnh một tiếng, nâng cằm Tổng quản đại nhân nhà hắn lên, lạnh lùng nói :”Ta cảnh cáo ngươi, Trương yêm nhân. Nếu như sau này ngươi dám làm chuyện như vậy một lần nữa, trước hết hãy nghĩ tới hậu quả. Nhớ kỹ chưa?”

Biểu tình Trương Bình giống như rất muốn dùng búa đập mạnh lên đầu người kia một phát.

“Có nghe hay không?” Hoàng Phủ Kiệt hai tay kéo căng hai bên da mặt của y.

Trương Bình đau a. Vì sao cuối cùng người thụ thương nặng nhất luôn là y?

Hết cách, chỉ có thể gật đầu.

Hoàng đế lão đại hài lòng, rốt cuộc đã chịu buông tha khuôn mặt Trương Bình. Con mắt đóng lại, ngã về phía trước.

“Oái!” Trương Bình vội ôm chặt hắn vào lòng.

“Khò…” Hoàng đế đại nhân thiếp đi.

Trương Bình nhe răng, Trương Bình phẫn nộ, Trương Bình muốn ngửa mặt lên trời gào to. Cuối cùng y chẳng làm gì cả, vừa ôm, vừa đỡ lấy hoàng đế đại nhân nhà y – người cao hơn, nặng hơn y, bước về phía tẩm cung.

“Hậu quả? Hậu quả thế nào? Lần sau ngươi còn dự định làm ra chuyện gì? Chưa từng gặp qua người nào đê tiện, vô sỉ như ngươi. Ngươi vậy cũng gọi là uy hiếp?”

“Được.”

“Ân?” Trương công công cúi đầu.

Chỉ thấy đại nam nhân trong lòng y phi thường thản nhiên, dáng vẻ khoan khoái, chiếc cổ đang ở trong lòng y quay ra, mắt vẫn nhắm nghiền như đang nói mớ.

“Lần sau ta sẽ không ăn cơm.” Bảy chữ nói như đinh đóng cột.

Trương Bình khóe miệng co giật, nhịn không nổi hỏi một câu :”Lão ngài có thể cho biết năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi?”

Người đang ngủ vươn hai ngón tay.

“Cái gì? Ngài nói năm nay mới hai tuổi?”

Người đang ngủ lần này thực sự ngủ say, mặc cho Trương công công lắc hắn, đe dọa sẽ thả hắn xuống ao, hắn vẫn bất động như sơn.

Trên đường đi, may là Trương công công khinh công không tệ, tránh chỗ có người mà đi, cuối cùng chẳng ai phát hiện hoàng đế máu lạnh, cao to uy mãnh, thần thánh bất khả xâm phạm của bọn họ giống như một công chúa, nằm trong lòng thái giám tổng quản Trương công công. Y vừa ôm con người đáng sợ kia ngủ, vừa thương xót.

Đến nỗi có vài tên ám vệ ẩn trong bóng tối phụ trách bảo hộ Bình Vũ đế an toàn cũng…

Bộ dạng của hai người đó, là thật ư! Bọn họ nhịn không được sinh ra hoài nghi nho nhỏ ── Trương Bình, Trương tổng quản thực sự là một vị công công?

Mà kinh nghiệm bỏ nhà trốn đi lần này hiển nhiên mang đến ám ảnh sâu nặng cho Trương công công chúng ta. Hậu quả rắc rối trực tiếp chính là kỳ sau Trương công công có trốn nhà bỏ đi, chắc chắn sẽ xuất hiện một người bệnh!

—————–

Một năm sau.

Trương công công vừa gói gém quần áo, nhét vào tay nải, vừa nói với nam nhân ngồi đối diện trên giường, đang sầm mặt.

“Ta ra ngoài hai mươi ngày. Xem thi đấu lôi đài xong sẽ trở về. Ngươi lần này phải nhớ ngủ.” Quay đầu lại xác nhận.

Nam nhân không tình nguyện “Ân” một tiếng.

Trương công công thoáng an tâm, đã yên tâm rồi thì nói năng cũng trôi chảy hơn, “Ta trước đây chưa từng đi xem đại hội võ lâm, ngươi nói với thân thủ của ta nếu thượng lôi đài sẽ xếp thứ mấy? Dĩ nhiên là ta không định tranh danh hiệu, ta chỉ muốn nhìn một chút. Võ lâm đại hội ba năm mở một lần, nghe nói lần này còn có phần thưởng sách thần binh thiên cổ, cơ hội này khó có được, ngươi nói có đúng không? Ta phải đi hai mươi ngày, hai mươi ngày này…”

Trương Bình quay đầu lại, nghiêm túc nói: “Ngươi phải ăn uống, mỗi bữa đều phải ăn, không được bỏ. Khi trở về nếu ta phát hiện ngươi gầy đi, ta sẽ đánh ngươi thành viên. Ngươi sẽ ăn a?”

Lần này nam nhân đến ân một tiếng cũng lười.

“Uy, ta hỏi ngươi, ngươi sẽ ăn uống đầy đủ a?”

“… Sẽ.”

“Vậy là tốt rồi.” Trương Bình tiếp tục quay đầu lại, rất nhanh đã gói gém xong bao quần áo.

“Ta đây đi a.”

Nam nhân phất phất tay.

“Ta đi a.”

Nam nhân đứng dậy đi qua Trương Bình, đi xử lý chuyện quốc gia đại sự.

Trương Bình dậm chân, đi!

Một canh giờ sau, cửa thượng thư phòng bật mở, Trương công công lưng cõng một bao quần áo cực đại bước vào.

Bình Vũ đế đang ở phê chữa tấu chương liền ngẩng đầu, “Ngươi chưa đi sao? Quên cái gì à?”

Trương Bình lưngvác bao quần áo, đứng ở trước mặt hắn, nghiêm túc hỏi :” Ngươi sẽ hảo hảo ngủ đúng không?”

“Ân.”

“Ngươi cũng sẽ hảo hảo ăn đúng không?”

“Ân.”

“Ngươi cũng sẽ uống nước đúng không?

Thái dương Bình Vũ đế khẽ co giật một chút.

“Vậy ngươi buổi tối ngủ sẽ đắp chăn a?”

“Ngươi sẽ để ám vệ vẫn theo ngươi, đúng không?

“Ngươi… Ngươi xác định sẽ không dùng đao chém mình?”

“Ngươi cũng sẽ không ăn dược liệu cổ quái gì a?”

“Trương Bình.”

“Ân?”

“Đi thong thả không tiễn.”

“Nga, ta đây đi a.”

Bình Vũ đế cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục phê tấu chương.

Trương Bình đi tới cửa.

Một trận gió xẹt qua, Bình Vũ đế lần thứ hai ngẩng đầu.

“Này… Ngươi có muốn đi cùng ta?

Trong nháy mắt, gương mặt dọa khiếp người của đại nam nhân tràn ngập vẻ mừng rỡ, tươi cười, tuyệt đối, tuyệt đối có thể dùng hai chữ “sáng lạn” miêu tả.

“Nhưng… ngươi cứ như vậy cùng ra ly khai hoàng cung không hay a? Ngươi là hoàng đế.”

“Không cần lo, chỉ hai mươi ngày mà thôi. Nếu như một hoàng triều vì hoàng đế ly khai hai mươi ngày mà xuất hiện nguy cơ, không bằng ta theo ngươi hành tẩu giang hồ.”

“Vậy được rồi. Được rồi, chúng ta trước khi đi có nên lưu lại cho người điên và Vi đại nhân một phong thư?”

“Ân, ý kiến hay.”

Thế là trên bàn hai vị Phong, Vi đại nhân đều xuất hiện một tờ giấy giống nhau.

“Gửi Phong (Vi) đại nhân, giang hồ gần đây xuất hiện đại loạn, để bảo thiên hạ an bình, bệ hạ anh danh thần võ ra ý chỉ muốn cùng tiểu nhân đến đại hội võ lâm quan sát một phen. Hai mươi ngày sau sẽ quay về. Đừng lo.

Đề lưu : Tổng quản thái giám đại nội Trương Bình cùng hoàng đế.”

Vi Vấn Tâm thấy giấy Trương thị nhân nhắn lại thì…

Câm lặng, chính là câm lặng. Cuối cùng mới thì thào nói một câu: “Có gì vui mà thái giám tổng quản đi trước, đế hoàng cũng nối gót theo sau a? … Lẽ nào Trương thị nhân đúng như đồn đãi là một kẻ lỗ mãng cộng thêm ngu si?”

Phong Vũ Sơn thấy Trương thị nhân nhắn lại thì….

Cười nhạt, chính là cười nhạt. Cuối cùng âm u cười nói: “Võ lâm đại hội sao? Các ngươi đã muốn đi phòng loạn, nếu một điểm nhiễu loạn cũng không có thì há chẳng phải rất có lỗi với các ngươi đã nhiệt tình đi xem sao? Hừ hừ hừ…”