Mấy ngày sau, Hoắc Thành cũng không làm ra hành động thân mật gì nữa, vẫn luôn duy trì một khoảng cách vừa đủ với Thẩm Oản Doanh.
Trong tiết thể dục, Thẩm Oản Doanh và Triệu Nghệ Mạnh tập chạy xong, cùng nhau đi mua nước. Lúc đi ngang qua sân bóng rổ liền nhìn thấy Hoắc Thành đang đứng cùng với một nữ sinh lớp khác.
Triệu Nghệ Manh lập tức nắm chặt tay Thẩm Oản Doanh: “Đại tiểu thư, cậu nhìn kìa!”
Thẩm Oản Doanh đương nhiên là cũng nhìn thấy, nữ sinh kia nghe Hoắc Thành nói gì đó, mặt đỏ bừng lên.
“Có phải chúng ta gặp được hiện trường tỏ tình rồi không?” Triệu Nghệ Manh khó nén được kích động “Hoắc Thành quả nhiên là được yêu thích, nữ sinh kia trông rất đáng yêu nha!”
Thẩm Oản Doanh nói: “Ừm, rất đáng yêu.”
Triệu Nghệ Manh vội vàng hỏi cô: “Hoắc Thành chắc sẽ không đồng ý chứ?”
Thẩm Oản Doanh lắc đầu: “Không biết.”
Triệu Nghệ Manh nói: “Tớ cảm thấy cậu ấy nhất định sẽ không đồng ý, tớ ủng hộ hai người các cậu nha!”
Thẩm Oản Doanh: “...”
Không phải cậu ủng hộ Hoắc Thành với Quý Diệu sao?
Cô nhìn về phía Hoắc Thành, hình như anh vừa nói gì đó với nữ sinh kia, sau đó quay người rời đi. Nữ sinh kia sốt ruột đuổi theo, muốn kéo anh nhưng lại bị Hoắc Thành né tránh.
Triệu Nghệ Manh nhìn tới chỗ này liền nhịn không được chép miệng hai tiếng: “Bạn nữ này còn rất dũng cảm, nếu là tớ thì chắc là không dám tỏ tình với người như Hoắc Thành đâu.”
Hai người đứng ở ven sân bóng rổ, Hoắc Thành nói ngắn gọn gì đó rồi rời đi. Nữ sinh đứng tại chỗ nhìn theo anh, một lát sau mấy người bạn của nữ sinh chạy tới, hình như là đang hỏi cô ta tình huống thế nào.
Hoắc Thành đi chưa được hai bước thì nhìn thấy Thẩm Oản Doanh và Triệu Nghệ Manh đang đứng cách đó không xa. Ánh mắt của Hoắc Thành chỉ dừng trên người Thẩm Oản Doanh một giây, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước.
Triệu Nghệ Manh không đợi anh đi tới đã gấp không chờ nổi mà hỏi: “Hoắc Thành, nữ sinh vừa nãy là ai vậy? Cô ta tìm cậu làm gì thế?”
Hoắc Thành nói: “Không có gì, mời tớ tham gia học nhóm thôi.”
Triệu Nghệ Manh: “...”
Đại ca, cái lý do này bản thân cậu tin không!
Triệu Nghệ Manh vạch trần anh trước mặt mọi người: “Không thể nào, cô bé ấy còn không cùng khối với chúng ta, chắc là đàn em lớp dưới, làm sao có thể tìm cậu học nhóm chứ?”
Hoắc Thành nói: “Lớp 10 không phải là sắp lên 11 sao?”
Triệu Nghệ Manh: “...”
Được rồi, đại ca anh nói cái gì thì là cái đó.
Thấy cô không nói gì, Hoắc Thành liền hỏi một câu: “Các cậu chuẩn bị đi mua nước sao?”
Thẩm Oản Doanh cười gật đầu: “Ừ.”
“Tôi cũng muốn uống nước, đi cùng đi.”
“Ừ.”
Hoắc Thành đi tuốt ở phía trước, Triệu Nghệ Manh nắm tay Thẩm Oản Doanh, chầm chậm đi theo phía sau anh: “Đại tiểu thư, nữ sinh vừa nãy chắc chắn là tỏ tình với cậu ấy.”
“Ừ.”
“Thật ra tớ đã phát hiện từ trước rồi, trong giờ học thể dục có rất nhiều nữ sinh của các khối khác nhìn cậu ấy.”
“Ồ.”
Triệu Nghệ Manh túm chặt tay cô: “Sao cậu không sốt ruột gì hết vậy?”
Thẩm Oản Doanh vô tội nhìn cô ấy: “Vì sao tớ phải sốt ruột?”
Triệu Nghệ Manh: “...”
Cũng đúng, xét thành tích, xét nhan sắc, bọn họ đều kém cậu mà. :)
Nghĩ thông suốt điểm này, Triệu Nghệ Manh đột nhiên không sốt ruột nữa.
Thuyền cô chèo chắc chắn là chiến hạm .
Lúc Hoắc Thành mua nước cũng mua giúp Thẩm Oản Doanh và Triệu Nghệ Manh, Triệu Nghệ Manh phát hiện, nước anh mua mắc hơn loại mình thường mua.
“Đúng là đại ca mời khách nha, nước uống cũng xịn hơn loại mình thường mua.” Triệu Nghệ Manh vặn nắp chai, nhìn nhìn, cảm thấy có chút quen mắt. Ồ, cô nhớ rồi, lần trước ở đại hội thể thao, Hoắc Thành cũng mua loại này cho đại tiểu thư.
… Cho nên thuyền cô chèo chắc chắn là chiến hạm rồi.
Cô thật sự nên ủng hộ CP này.
Buổi chiều sau khi tan học, Thẩm Oản Doanh đến văn phòng giúp thầy Tống đóng dấu tài liệu để ngày hôm sau phát cho các bạn học. Lúc quay về, cô lại nhìn thấy nữ sinh tìm Hoắc Thành vào giờ thể dục.
Nữ sinh kia đứng cùng Hoắc Thành trên hành lang vắng, đang nói gì đó với anh. Chỉ cần nhìn ánh mắt mà cậu ta xem Hoắc Thành thôi, là Thẩm Oản Doanh đã có thể cảm nhận được nữ sinh đó rất thích anh.
Thẩm Oản Doanh đứng ở đầu kia hành lang một lúc rồi đi tới.
Hoắc Thành quay lưng về phía cô nên không nhìn thấy cô đang đến gần. Nữ sinh đang nói chuyện với anh vừa nhìn thấy cô liền theo bản năng mà ngừng lại.
Hoắc Thành xoay người, thấy được Thẩm Oản Doanh. Anh đeo cặp sách trên vai, hỏi Thẩm Oản Doanh: “Em xong việc rồi à?”
“Ừm.” Thẩm Oản Doanh nhìn anh cười.
Hoắc Thành nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”
“Được, chờ em một chút, để em đi lấy cặp.”
“Ừ.”
Nữ sinh nhìn Thẩm Oản Doanh trở về lớp rồi mới mím môi hỏi Hoắc Thành: “Anh Hoắc Thành, anh, có phải là anh đang quen đại tiểu thư không?”
Cô ta đã chú ý Hoắc Thành từ lâu, biết anh với Thẩm Oản Doanh bình thường hay đi với nhau. Nhưng theo cô ta quan sát, hai người bọn họ chắc không có yêu đương, cô đã cân nhắc rất lâu, cuối cùng vào sinh nhật hôm nay của mình, lấy hết can đảm đi thổ lộ với Hoắc Thành.
Sau đó, như trong dự kiến bị từ chối. :)
Chuyện bị Hoắc Thành từ chối, cô ta đã sớm chuẩn bị tâm lý, mấy chị em cũng đã nói với cô, đoá hoa lạnh lùng như anh Hoắc Thành, không dễ hái như vậy. Nhưng cô vẫn muốn thử xem, không thể làm bạn gái của anh cũng không sao, hai người có thể bắt đầu làm bạn trước.
Nhưng Hoắc Thành còn tuyệt tình hơn cả tưởng tượng của cô ta, ngay cả làm bạn bè bình thường cũng không đồng ý.
Hoắc Thành không trả lời cô, chỉ đứng trên hành lang chờ Thẩm Oản Doanh, nữ sinh kia nhìn anh một lúc, rốt cuộc không nhịn được nước mắt, mang cặp sách chạy đi mất.
Thẩm Oản Doanh vừa đi ra liền nhìn thấy một màn này. Cô nhìn bóng dáng nữ sinh kia chạy đi, hỏi Hoắc Thành: “Anh làm người ta khóc rồi sao?”
“...” Hoắc Thành yên lặng thật lâu, rốt cuộc nuốt câu nói “Nữ sinh bị anh làm cho khóc chỉ có mình em" lại vào bụng.
“Anh chưa nói gì, cô ta đột nhiên khóc rồi.”
Thẩm Oản Doanh: “...”
Có lẽ vì anh không nói gì nên cô bé đó mới khóc ấy.
“Cô bé tìm anh có chuyện gì vậy?” Thẩm Oản Doanh nói xong, trước khi Hoắc Thành mở miệng lại bổ sung một câu “Đừng nói là tìm anh học nhóm đấy nhé.”
Hoắc Thành khẽ cười, nói với cô: “Cô ta nói muốn làm bạn với anh.”
“Ồ, là loại bạn nào?”
“Bạn bình thường.”
“Bạn bình thường giống như chúng ta sao?”
Hoắc Thành nhìn cô, đột nhiên sáp lại gần rồi hôn lên trán cô một cái: “Chúng ta là bạn bình thường sao?”
Mặt Thẩm Oản Doanh trong nháy mắt đỏ bừng lên, tuy rằng trên trán có tóc mái, tuy rằng Hoắc Thành vừa rồi chỉ là hôn lên tóc cô… Nhưng đây là lần đầu tiên anh hôn cô, hơn nữa còn là trên hành lang trường học!
“Anh điên rồi à?” Thẩm Oản Doanh đột nhiên lùi lại một bước, kéo ra khoảng cách với anh, “Bị bạn học nhìn thấy thì làm sao bây giờ?”
Hoắc Thành nói: “Không còn ai đâu.”
“Vậy cũng không thể anh anh em em ở trường học được.”
Trong mắt của Hoắc Thành hiện lên ý cười: “Vậy thì ở chỗ nào mới anh anh em em được?”
Thẩm Oản Doanh: “...”
Có phải tất cả đàn ông, cho dù là kiêu ngạo lạnh lùng cỡ nào, thì khi gặp loại chuyện này đều sẽ biến thành như vậy không?
“Được rồi, đi thôi.” Thẩm Oản Doanh bỏ lại ai chữ này rồi nhanh chóng đi về phía cầu thang. Hoắc Thành đi theo phía sau cô, ý cười trong mắt vẫn chưa tan đi.
Sau khi hai người bọn họ đi rồi, Khâu Tử Tình mới bước ra từ trong phòng học.
Cô vừa mới nhìn thấy cái gì? Hoắc Thành vậy mà lại hôn Thẩm Oản Doanh?
Hai người bọn họ đang yêu đương sao?
Lòng ghen ghét giống như cỏ dại mà điên cuồng mọc lên, Khâu Tử Tình siết chặt tay, nhìn theo hướng hai người bọn họ vừa đi mất.
Cô nhất định phải vạch trần bọn họ, không để bọn họ được như ý nguyện.
Từ ngày hôm sau đó, Khâu Tử Tình vẫn luôn muốn chụp lén cảnh thân mật của Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh, sau đó báo cho nhà trường, để trường xử phạt bọn họ. Nhưng ngoại trừ lần đó Hoắc Thành đột nhiên bước tới hôn Thẩm Oản Doanh thì mỗi ngày bọn họ đều vô cùng bình thường, giống như bạn học, không hề có chút thân mật nào.
Khâu Tử Tình nhìn chằm chằm bọn họ một tuần, chứng cứ thì không có, ngược lại bị Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh phát hiện.
“Bạn học Khâu Tử Tình, gần đây cậu thường cầm điện thoại di động chụp lén tôi và Hoắc Thành là muốn làm gì?” Lúc tan học, Thẩm Oản Doanh gọi Khâu Tử Tình hỏi. Khâu Tử Tình nhìn cô và Hoắc Thành bên cạnh, hơi mím môi nói: “Tôi không chụp mấy cậu.”
“Vậy là cậu chụp Hoắc Thành?”
“......Tôi không chụp ai cả.”
Thẩm Oản Doanh trầm ngâm một lát rồi cười cười nhìn cô ta: “Được rồi, cậu không nhận, tôi cũng sẽ không yêu cầu kiểm tra di động của cậu, nhưng nếu lần sau cậu còn chụp chúng tôi vậy thì tôi cũng sẽ dùng di động chụp ảnh cậu.”
Khâu Tử Tình không nói chuyện, Thẩm Oản Doanh cũng không tiếp tục truy hỏi, sóng vai đi cùng Hoắc Thành về phía cổng trường.
Khâu Tử Tình nhìn bóng dáng bọn họ, bỗng nhiên gọi Thẩm Oản Doanh lại: “Thẩm Oản Doanh, tôi biết cậu và Hoắc Thành đang yêu đương.”
Thẩm Oản DOanh cùng Hoắc Thành đồng thời dừng lại, quay đầu nhìn Khâu Tử Tình.
Khâu Tử Tình cười cười, đi đến trước mặt bọn họ: “Ngày đó Hoắc Thành hôn cậu, tôi nhìn thấy rồi.”
Thẩm Oản Doanh hơi sửng sốt, quay sang nhìn về phía Hoắc Thành.
Cô đã nói mà, sẽ bị bạn học nhìn thấy!
Hoắc Thành tự nhiên giơ tay xoa xoa đầu cô, hỏi Khâu Tử Tình: “Thì sao?”
Khâu Tử Tình bị hỏi nghẹn họng một chút, sau đó mới tiếp tục nói: “Tôi muốn tố cáo mấy cậu cho trường.”
“Tuỳ cậu.”
Thấy anh hoàn toàn không thèm để ý chuyện này, Khâu Tử Tình liền càng cảm thấy không cam lòng. Cô ta nắm di động trong tay, thẹn quá hóa giận mà bỏ đi.
Hiện tại cô chỉ giận bản thân sao lại không chụp được ảnh Hoắc Thành hôn Thẩm Oản Doanh, nếu không thì anh còn có thể đắc ý như vậy sao? Cô mặc kệ, ngày mai nhất định phải đi tìm giáo viên để tố giác bọn họ.
Thẩm Oản Doanh thấy cô ta tức giận bỏ đi, không khỏi có chút lo lắng: “Hoắc Thành, cậu ta có đi mách giáo viên thật không vậy?”
Hoắc Thành nói: “Theo tính cách của cậu ta, chắc là có.”
“Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”
“Đừng lo lắng.” Ánh mắt Hoắc Thành mềm mại nhìn cô chăm chú “Để anh xử lý.”