Sương Sớm Che Mờ Mắt Người

Chương 60: Từ lâu đã nghi ngờ Ôn Kha




Lăng Hải Du che miệng ngáp một cái, lẩn thẩn đi về hướng phòng vệ sinh, lúc quay ra gương mặt đã tươi tỉnh hơn.

Từ tối ngày hôm qua đã từ chối những đơn đặt trước, Ôn Kha đăng tải bài viết với nội dung muốn khách đến tự sáng tạo, dù là những loại hoa đắt đỏ hay những loại đại trà không đáng kể, cửa hàng chỉ tính một giá tiền trên một bó hoa.

Bởi vì anh không khéo tay, người còn lại là Lăng Hải Du càng không có năng lực đó.

Số lượng khách đến tuy không đông bằng mọi khi, vừa đủ lắp không gian bên trong cửa hàng, người này ra người khác lại vào, kéo dài đến tận chiều tà.

"Tặng anh." Trong lúc quét dọn, Lăng Hải Du đã gom những nhành hoa còn sót lại, ghép chúng lại với nhau.

Ôn Kha nhìn vào đóa hoa thập cẩm, xùy cười: "Từ khi vào làm, tôi mới thấy một đóa hoa đặc biệt như vậy."

Nó rất xấu, nhìn không có trật tự gì cả.

Hắn ta đặt nó qua một bên giúp anh quét dọn cửa hàng, mặc dù tệ trong việc bó hoa nhưng Lăng Hải Du cực kỳ giỏi trong việc dọn dẹp. Làm xong hết thảy, cả hai đóng cửa cùng nhau bắt xe đến căn chung cư đã thuê.

Lăng Hải Du không nghĩ Ôn Kha sẽ để ý đến, nhưng đóa hoa lại xuất hiện chễm chệ trong bình, đặt ở góc nhà.

Kẻ phá hoại được Hạ Yến tìm ra trong một ngày, không có gì bất ngờ, chỉ là đối thủ cạnh tranh ganh ghét vì lượng khách bị hút đi hết.

Lăng Hải Thành đã cho cửa hàng bay màu trong tích tắc.

Trong vài ngày dưỡng thương Trấn Nam chẳng biết gì cả, bọn họ cùng nhau ngậm chặt miệng.

Bầu trời phủ bởi một tấm màn đen dày đặc, tia chớp thi thoảng lóe lên xé toạc bóng tối với ánh sáng trắng lóa.



Tiếng mưa rơi rả rích không ngừng, từng giọt từng giọt đập xuống mái nhà, lộp độp đều đặn như tiếng trống nhịp nhàng trong đêm vắng.

Gió thổi mạnh cuốn theo những giọt nước, cây cối xung quanh lay động, rì rào như những tiếng thì thầm của đêm tối. Những cành lá ướt đẫm, trĩu nặng dưới cơn mưa, thỉnh thoảng lại vung vẩy, làm nước bắn tung tóe.

Trấn Nam đứng đối diện với tấm kính, lặng lẽ nhìn màn mưa, bản thân như thoát khỏi dòng chảy của thời gian.

Cảm giác ấm áp đến từ phía sau, Lăng Hải Thành hôn nhẹ lên vành tai, thì thầm hỏi: "Em đang nghĩ về ai vậy?"

"Bà ta chết rồi." Trấn Nam không vui cũng không buồn, ngữ điệu bình lặng giữa đám rừng lay động.

Hắn chậm một nhịp, hiện tại mới nhận ra người được phó thác trừ khử mẹ nuôi của Trấn Nam có vấn đề.

Là một người bên cạnh, thân thiết?

Trông khi bên phía hắn còn chưa xác nhận lại, cậu đã khăng định điều đó.

Lăng Hải Thành đưa em trai mình đến tiếp cận Ôn Kha quả là không sai, người đó hắn đã nghi ngờ từ lâu, đến giây phút này mọi chuyện không còn là nghi ngờ nữa.

"Anh có thấy kỳ lạ không?" Cậu thờ ơ hỏi.

"Em suy nghĩ nhiều rồi, vào phòng thôi." Lăng Hải Thành thuyết phục cậu vào bên trong, đến lúc cậu ngủ hắn âm thầm xử lý công việc tồn động.

Cuộc gọi đang chờ để kết nối, đầu dây bên kia Hạ Yến lớn tiếng nói: "Lĩnh Nguyệt Tâm đã được đẩy vào nhà xác, chết cách đây một tiếng trước, nguyên nhân ban đầu là vì tự tử."

Trong lúc chờ phản hồi, tiếng ào ạt của cơn mưa xuyên tạc khắp nơi.



Lăng Hải Thành lạnh giọng nói: "Vất vả cho cô rồi, về nghỉ ngơi đi, được phép nghỉ một ngày."

Hạ Yến kìm nén vui sướng đáp: "Cảm ơn Lăng Tổng."

Lăng Hải Thành mang theo cảm giác bất an xử lý công việc, vùi đầu vào màn hình laptop và đống giấy tờ đến bốn giờ sáng, hắn mệt mỏi day day thái dương.

Trong không gian rộng lớn, hàng ghế kéo dài xếp từ thấp đến cao, khán phòng được bao phủ bởi màu đỏ sẵm,

Lăng Hải Thành ngồi vắt chéo chân với tâm thế xem trò vui. Vị trí của hắn không gần cũng không xa, trên khán đài người dẫn dắt cho buổi đấu giá hôm nay là một nữ thần.

Đôi tay cô ta điêu luyện thể hiện hình thái cơ thể, làm lời nói ra trở nên sắc bén: "Kính thưa các vị khách quý, buổi đấu giá ngày hôm nay chỉ có một món đồ duy nhất, để không làm lỡ thì giờ của mọi người, chúng tôi xin được phép bắt đầu."

Chiếc lòng phủ vải đỏ được kéo ra khỏi cánh gà, bên trong yên ắng không một tiếng động.

"Chúng tôi vô cùng vinh dự khi trình lên vật phẩm đấu giá ngày hôm nay."

Tiếng ồn nổi dậy từ bốn phía, mọi người đều đưa ra suy đoán của mình, là một bức tranh cổ, một bình ngọc quý chẳng hạn. Chiếc lòng to như vậy, không chừng bên trong còn nhốt nhân ngư, vô số ý định nhen nhóm.

Đến với buổi đấu giá mọi người đều bán tín bán nghi, bởi vì họ chẳng công bố trước đó.

Lăng Hải Thành cảm thấy nhàm chán vô cùng, chẳng hiểu sao bản thân lại xuất hiện ở đây.

"Giá khởi điểm là năm trăm triệu." Người dẫn dắt ra hiệu cho người bên cạnh.

Tấm vải đỏ được giật xuống, trái tim Lăng Hải Thành cũng theo đó mà đi luôn, hắn mất đi phong thái vốn có, đôi mắt giận giữ nhìn về phía khán đài.