Sương Sớm Che Mờ Mắt Người

Chương 47: Không giận thật à?




Bọn họ lướt qua nhau, đi được một đoạn, một trong hai người nhân viên chậc lưỡi nói: "Biết thế nào cũng vậy mà, nhìn Lăng phu nhân khóc sưng hết cả mắt."

Người còn lại cười ha hả: "Trợ lý Hạ xin về sớm rồi, không chừng chặn đừng đánh Hàn Lâm Bạch."

"Cô ấy không nhắn lên nhóm lớn, nếu là thật tôi xin một chân rồi."

"Mà cậu ấy đẹp thật, giống như kiểu sói con ngoài tự nhiên ấy, vừa ngầu còn có khí thế của một đội quân phía sau." Người nhân viên xoa cằm nói tiếp "Làm người ta phải động lòng."

Âm thanh của hai người họ nhỏ dần, tụt xa về phía sau.

Trấn Nam ngồi co ro ở ghế phụ lái, từ khi xe lăn bánh rời khỏi công ty cậu một mực giữ im lặng, đôi mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài, tốc độ di chuyển của bọn họ đã vượt mức cho phép. Nếu như cảnh sát giao thông chặn đầu xe cũng chẳng lấy làm lạ, ăn biên bản là cái chắc.

Thứ sền sệt bên dưới đã rỉ ra một ít, dính vào quần lót, Trấn Nam đỏ mặt toàn thân run lên nhè nhẹ, mỗi giây mỗi phút chậm chạp trôi qua, chiếc xe dừng trước cửa nhà, cậu thầm cảm tạ trời đất.

Tháo dây an toàn, Lăng Hải Thành cùng lúc đi vòng qua chỗ cậu, hắn mở cửa xe cẩn thận bế ngang.

Cái chạm nhẹ khiến Trấn Nam khốn đốn, những ngón tay lộ rõ khớp xương đỏ rần lên, đôi tay run rẩy che mặt vì ngại.

Nơi khóe mắt trở nên ướt át, cậu nhỏ giọng: "Em sắp đến giới hạn rồi."

Ánh mặt khẽ nhìn xuống, cảm nhận được sự run rẩy đang truyền đến, Lăng Hải Thành thật sự không muốn đem cậu vào nhà vệ sinh một chút nào.

Càng nghĩ bụng dưới của hắn càng râm ran, muốn dồn hết ham muốn xuống vật đang căng phòng phía dưới.



Lăng Hải Thành chỉ cần một tay để mở cửa nhà, dùng bả vai để đẩy cửa vào trong: "Đến rồi, không cần kìm nén

ทนัล."

Vào phòng vệ sinh, chân vừa chạm đất, đôi tay cậu run rẩy đặt lên mặt kính trong suốt, chống đỡ cả cơ thể, quần nhanh chóng được hắn tuột xuống, bờ mông căng tròn được phơi bày trước mắt đối phương.

Cậu hít thở chậm chạp, kiên quyết nói: "Anh ra bên ngoài."

Lăng Hải Thành có điên mới ra bên ngoài, không biết ngại mà nói: "Tôi muốn xem."

Cảm giác cuồn cuộn dâng trào bên trong làm Trấn Nam không thể đợi đến lúc hắn quay mặt đi, dòng nước trắng trong tuôn trào thành dòng, mặc dù không xuất tinh nhưng cảm giác sướng đến tê dại khiến Trấn Nam trụ không vững.

Lăng Hải Thành tựa vào bồn rửa mặt, khoanh tay trước ngực nghiêm túc thưởng thức, hắn còn không chớp mắt lấy một cái.

Chất dịch trào ra bên ngoài vẫn còn khá ít, hắn trầm giọng nhắc nhở: "Bên trong còn sót lại nhiều đó, em đẩy ra đi."

Trấn Nam biết rõ điều đó chứ, nhưng cậu không thể, trái lại còn kỳ quặc hơn khi giọng nói của đối phương cứ âm vang dường như ra lệnh cho cậu.

Lỗ nhỏ khép mở, co giật liên hồi, ngoại trừ một lượng nhỏ lúc nãy không có dấu hiệu muốn ra nữa.

Lăng Hải Thành tiến đến gần, hai ngón tay trơn tuột vào một cách dễ dàng, hắn đột ngột di chuyển tay thô bạo chà xát vào vách thịt mềm, mạnh mẽ nhấn vào điểm nhạy cảm, tay còn lại không ngừng vân vê hạt đậu nhỏ trước ngực.

Hạt đậu cương cứng vểnh lên cao, hắn càng ra sức ngắt nhéo.

Cơ thế Trấn Nam trở nên nhạy cảm một cách kỳ lạ, cậu ngắt quãng nói: "Um... Hải Thành... A a."



Hắn nhẹ nhàng đáp lại: "Đẩy hết ra đi nào."

Trong không gian kín, âm thanh rên rỉ không ngừng bậc ra khỏi miệng, quẩn quanh căn phòng, xuất ra mà không chạm vào phía trước, lượng tinh dịch dính hết vào mặt kính, cảm giác kích thích từ phía sau vẫn chưa dứt, Lăng Hải Thành càng ra sức tăng tốc.

Cậu run rẩy vòng tay ra phía sau bắt lấy tay hắn, khẩn thiết cầu xin: "Được, được rồi, đủ... Đủ rồi, A ... Ha a a..."

Đợt tăng tốc cuối cùng hắn dứt khoát rút ra, dòng nước theo đó mà chảy ra bên ngoài ào ạt, lúc cho vào như hồ đặc sánh, đến hiện tại chỉ còn lại vũng nước trơn ở dưới sàn hòa cùng với tinh dịch của Lăng Hải Thành.

Cơ thể Trấn Nam bị hắn dày vò mất hết sức lực, hắn bắt lấy hông, để cậu tựa vào người.

Lòng ngực phập phòng, cậu ra sức thở dốc, qua một lúc hắn nhấc bổng cậu lên vai, cả hai cùng ngâm mình trong bồn tắm.

Trấn Nam tựa vào ngực hắn, giọng nói mệt nhoài: "Tên cầm thú."

Khóe môi của hắn cong lên, ngạc nhiên hỏi: "Tôi ức hiếp em như vậy, chỉ mắng được những lời đó thôi à?"

Giọt nước lọt khỏi kẻ tay chảy xuống xuống bên dưới, cậu cau mày đáp: "Sau này không muốn làm ở công ty."

Lời nói của Trấn Nam cứ như vẽ đường cho Lăng Hải Thành chạy, mặc kệ hắn làm bậy nhưng có vẻ cậu không trách móc hắn một cách nặng nề.

Nhìn hình ảnh cậu nằm bất lực trên bàn, Lăng Hải Thành cứ tưởng bản thân sẽ bị bỏ mặt một thời gian không thèm đếm xỉa cơ.

Trấn Nam Không nói thích nhưng điều chiều theo hành động của hắn một cách lộ liễu. Cảm giác lân lân cứ quẩn quanh trong người hắn, mảnh hạnh phúc vụn vặt đang lấp lại trái tim chưa hoàn chỉnh.