Sủng Tình Sự Giam Cầm Cả Đời

Chương 1: 1: Ra Tay Tương Trợ





"Ngạn Tiêu à, anh có nhớ em không?" Chu Tịnh Sơ vừa gọi điện thoại vừa mỉm cười, đôi mắt cứ sáng lên lấp lánh.

Đầu dây bên kia nhanh chóng vang lên một âm thanh của nam giới: "Nhớ em, tất nhiên là rất nhớ rồi."
Lòng Chu Tịnh Sơ vì câu nói của Trình Ngạn Tiêu mà trở nên thoải mái, đôi môi cứ cong mãi, "Chiều nay em có tiết học rồi, sáng mai sẽ đến gặp anh sau."
"Được, bao lâu em đến thì anh cũng chờ." Trình Ngạn Tiêu đáp lời dịu dàng.

Nói chuyện với bạn trai xong thì Chu Tịnh Sơ liền tắt máy, cô sửa soạn bài vở để lát nữa có thể đến trường.

Một cô bạn ở chung kí túc xá với cô liền cất giọng trêu đùa: "Lại gọi cho bạn trai, tớ nghe cậu nói chuyện mà tủi thân quá!".

ngôn tình hài
Chu Tịnh Sơ cười, "Sao lại tủi thân?"
"Vì tớ không có bạn trai tốt và ấm áp như cậu, chờ đợi mãi cũng chưa có."
"Duyên sẽ đến ngay thôi, cậu cứ chờ đợi đi.

Một ngày không xa đâu!"
Chu Tịnh Sơ đáp lời cô bạn sau đó rời khỏi phòng, cô nhanh chóng đến trường ngay sau đó.

Hiện tại Chu Tịnh Sơ đã là sinh viên năm tư của trường đại học X, cô đang học để trở thành một biên kịch tài giỏi, ước mơ của cô chỉ đơn giản như vậy thôi, có lẽ cũng đã sắp hoàn thành rồi.

Còn gần một năm nữa là ra trường, khi đó cô sẽ có một công việc và một tình yêu như cổ tích, nghĩ đến đây bất giác đôi môi anh đào lại hé nở nụ cười ngọt ngào.


Hiện tại Chu Tịnh Sơ đang sống riêng với gia đình mặc dù nhà và trường cô học rất gần nhau.

Lý do trong việc này cũng rất đơn giản, tất cả chỉ vì cô không muốn gặp mặt người mà cô không thích.

Và đương nhiên người Chu Tịnh Sơ ghét đó chính là Trương Giai Ánh, bà ta chính là mẹ kế của cô, không chỉ có Trương Giai Ánh mà còn có đứa em gái cùng cha khác mẹ - Chu Cầm Hi.

Ở chung với hai người họ đúng là khó chịu, cô không thoải mái chút nào.

Bên cạnh đó Chu Tịnh Sơ cũng chẳng ưa gì ba mình là Chu Sơn Tấn, ông ta thật đáng trách khi nghe lời nói của Trương Giai Ánh mà chẳng để tâm gì đến cô.

Lúc trước còn đỡ nhưng dần dần tình cảm của ông ta dành cho cô cũng chẳng còn, Chu Tịnh Sơ biết ông ta hết thương mình nên liền lật mặt.

Cô dọn ra riêng sống cũng là vì bất hòa với bọn họ, còn chi phí sinh hoạt của cô là do cô làm nghề tay trái mà có.

Nói về nghề tay trái của Chu Tịnh Sơ một chút, đó là viết lách.

Công việc này khiến cô đủ trang trải cuộc sống của bản thân mình, cũng không cần tiền của nhà họ Chu.

Chu Tịnh Sơ vừa đến lớp thì lại hay tin hôm nay giảng viên bận vấn đề gì đó nên đã dời lịch học, thế là cô được rảnh rỗi.

Đúng lúc thấy Cao Nhã Kỳ ở một hướng, Chu Tịnh Sơ liền cất tiếng gọi: "Nhã Kỳ!"
Cao Nhã Kỳ nghe có người gọi mình liền xoay đầu lại nhìn, thấy Chu Tịnh Sơ đứng đấy thì vội vàng tiếng lại gần, cô ấy vui mừng hỏi: "Tịnh Sơ, tớ vừa đến, cậu cũng vậy à?"
"Đúng đấy." Chu Tịnh Sơ gật đầu, "Nhưng mà hôm nay tớ được nghỉ tiết nên rảnh rỗi rồi đây."
"Vậy sao, thế giờ cậu về à?"
"Ừm, cậu vào học đi, khi rảnh sẽ cùng nhau đi ăn."
Chu Tịnh Sơ nói, Cao Nhã Kỳ đáp: "Được."
Cao Nhã Kỳ vẫy tay với Chu Tịnh Sơ xong mới vào trong, Chu Tịnh Sơ cũng rời đi ngay sau đó.

Thật ra cô và Cao Nhã Kỳ là bạn thân với nhau từ rất lâu rồi, hai người cùng quyết định vào một trường đại học để có thể thường xuyên gặp nhau.

Hiện tại Cao Nhã Kỳ đang theo ngành thiết kế thời trang, ước mơ của cô ấy là trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng.

Rời khỏi trường rồi thì Chu Tịnh Sơ liền về kí túc xá, bạn cùng phòng Lý Minh Tử thấy thế liền hỏi: "Sao cậu lại về rồi, mới vừa đi mà?"
Chu Tịnh Sơ trả lời: "Hôm nay được nghỉ tiết, giảng viên bận việc gì đó tớ cũng không biết nữa."
"Ôi, vậy con người ta có thời gian để gặp bạn trai rồi." Lý Minh Tử trêu chọc.

Chu Tịnh Sơ nghe thế chỉ cười mỉm, cũng không đáp lời.

Cô cất balo và tập sách ngay ngắn rồi đứng dậy định rời đi, Lý Minh Tử cười tà: "Tớ nói không sai mà, cậu nhớ bạn trai của mình rồi sao?"
"Cậu đừng có ghẹo tớ, tớ ngại."
"Haha, đi chơi vui vẻ nhé!"

"Được."
"Cậu đến nhà và đừng báo cho Trình Ngạn Tiêu biết trước, để xem anh ấy ngạc nhiên đến thế nào." Lý Minh Tử nói vọng theo.

Chu Tịnh Sơ suy nghĩ một vài giây mới đưa ra quyết định, "Như thế cũng được, nghe lời cậu.

Tớ cũng muốn thấy biểu cảm vui mừng của anh ấy!"
Thời tiết hiện tại khá mát mẻ, khoảng cách từ kí túc xá đến biệt thự riêng của Trình Ngạn Tiêu cũng chẳng xa, thế nên Chu Tịnh Sơ quyết định đi bộ.

Cô vốn thích đi bằng chân mình hơn, vừa có thể ngắm cảnh đẹp bên đường và cũng tung tăng nhảy nhót.

Chu Tịnh Sơ đi con đường tắt quen thuộc, đôi chân thoăn thoắt tiến bước về phía trước.

Chu Tịnh Sơ hết mực hào hứng, tâm tình thoải mái rất nhiều.

Mắt cô đảo quanh bên đường, liên tục dòm ngó cảnh vật.

Bỗng bên tai Chu Tịnh Sơ truyền đến âm thanh kì lạ, sự tò mò thôi thúc Chu Tịnh Sơ dữ dội, cô lần theo tiếng kêu khe khẽ kia mà đi sang.

Bước vào một ngõ cụt, Chu Tịnh Sơ liền chứng kiến ngay một màn đánh người diễn ra ngay trước mắt.

Đám đàn ông gồm bốn tên đang vây lấy một chàng trai chừng hai mươi ba tuổi, họ dùng côn không ngừng quất tới tấp vào tấm lưng gầy gò kia.

Chu Tịnh Sơ thấy cảnh này thì giật mình, trái tim bất giác đập nhanh một nhịp.

Cô đã từng xem cảnh này trong phim ảnh, lần này tận mắt nhìn đúng là khiến người khác hãi hùng mà!
Ở nơi đây vắng như vậy, nếu Chu Tịnh Sơ xoay người bỏ đi thì cô chắc chắn người con trai sẽ bị đánh đến chết.

Nhìn mà xem, những gã đàn ông kia vốn chẳng muốn nương tay.


Nhưng liệu cô ra mặt thì thế nào, cô sẽ cứu được cậu con trai kia chứ?
Chu Tịnh Sơ bậm môi, suy đi nghĩ lại cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

Cô hô lớn:
"Này, các người đang làm gì vậy?"
Chu Tịnh Sơ không biết võ nhưng cô biết phóng phi đao, hôm nay cô phải mạo hiểm một lần mới được.

Lấy phi tiêu được cất trong túi ra, Chu Tịnh Sơ nhắm vào tên đàn ông tóc nâu rồi vung tay.

Cây phi tiêu bén như sắc cứ thế ghim vào tay gã đàn ông khiến gã đau đớn không thôi, cây côn trên tay cũng rơi xuống đất.

"A..."
Gã đàn ông tóc nâu kêu lên thống khổ, một gã khác liền tức giận hỏi:
"Con nhãi kia, mày là ai vậy hả? Thích xen vào chuyện bao đồng có tin tao giết mày luôn không?"
Chu Tịnh Sơ hoảng sợ trong lòng, tuy nhiên cô đã cố gắng giữ trên mặt vẻ lạnh lùng nhất để có thể khiến cho bọn người xấu trước mặt tin cô có năng lực.

Chu Tịnh Sơ siết chặt tay để kiềm nén lại sự run rẩy bất thường, cô nhếch môi cười khẩy:
"Muốn giết tôi sao, các người nghĩ thân thủ của các người sẽ nhanh bằng phi tiêu của tôi ư? Chỉ sợ các người chưa bước đến đây thì đã bị tôi phóng phi tiêu vào ngực rồi."
"Rốt cuộc mày là ai, tại sao lại muốn cứu nó?" Gã đàn ông vừa nhìn thấy tài năng phi tiêu đỉnh cao của Chu Tịnh Sơ nên cũng e dè vài phần, nhất thời không dám manh động khinh suất.

Chu Tịnh Sơ muốn đánh nhanh thắng nhanh, cũng chẳng cần phải dài dòng với bọn người này, bởi ở đây lâu một giây thì cô sẽ gặp nguy hiểm nhiều hơn một chút..