Sủng Thạch Của Nữ Đế

Chương 51: Tim đau




"Tiểu thổ địa, ra ngoài một chút, tỷ tỷ có việc hỏi ngươi." Thương Kính ra Triêu Hi Lâu, tùy tiện tìm góc phố yên lặng không người dậm chân.

Đợi một hồi lâu, vẫn không thấy động tĩnh gì.

Thương Kính không có tính nhẫn nại, nhìn mặt đất nghiêm nghị nói: "Đừng có làm bộ không có mặt với ta, nhân lúc tỷ tỷ còn muốn hảo hảo nói chuyện với ngươi thì mau ra đây, đừng để ta cho ăn đòn!"

Đồ Chu ôm chặt bả vai nhỏ co quắp run lẩy bẩy dưới nền đất không dám hó hé, tới thở cũng nhẹ nhàng. Nó tin là chỉ cần mình ngoan ngoãn ở trong lòng đất thì Thương Kính sẽ không có cách nào bắt được nó. Yêu tinh kia có lợi hại hơn nữa cũng không thể nào đào sâu ba thước xúc nó ra, nó ở trong đất như cá trong nước, tới lui cực kỳ tự nhiên.

"Ngươi cho rằng ngươi trốn dưới đất thì ta sẽ không có cách nào bắt được ngươi sao?" Thương Kính chỉ nói một câu đã vạch trần chút toan tính cỏn con của Đồ Chu: "Ta đếm đến ba, ngươi còn không mau ra đây thì ta sẽ bắt đầu giết người. Các ngươi làm thần tiên, ăn đồ cúng của người ta mà lại thấy chết không cứu sao? Đừng cho là ta đang hù dọa ngươi, tối hôm qua ta cùng A Trản đã làm gì tin chắc ngươi cũng nhìn thấy. Một, hai..."

Nơi xa bỗng nổi lên một cơn bụi mù, Đồ Chu bĩu môi mặt khó chịu hiện thân, nhìn qua Thương Kính nói: "Ngươi đừng tới đây! Có chuyện gì đứng đó hỏi đi, ta nghe thấy."

"Sợ ta như vậy làm gì? Ta đã đánh ngươi hay là mắng ngươi chưa? Nhóc con xúi quẩy. Chuyện ngươi gạt ta là Lương Bẩm Thiên bế quan trong Đại Minh cung ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu! Nếu không phải A Trản thực tình nói cho ta thì tới bây giờ ta vẫn chưa hay biết gì." Thương Kính đi về phía trước hai bước.

Đồ Chu cảnh giác lui về sau ba bước, chỉ xuống đất nói: "Dừng! Còn tới nữa là ta phóng xuống đất ngay đấy. Chuyện Lương Bẩm Thiên ngươi còn có mặt mũi trách ta sao? Có phải là ta chưa từng nói thật đâu, là do ngươi không chịu tin cơ mà."

Thương Kính không có tâm trạng chơi trò đuổi bắt dần lân với Đồ Chu, dứt khoát dừng bước lại nói: "Ta không tin thì ngươi không thể cắn răng kiên trì được à? Cái đồ nhóc con không có định lực. Được rồi, không đấu võ mồm với ngươi nữa, bây giờ Cù Thanh Liên đang ở khách điếm nào?" Nàng không muốn đi một chuyến tay không, dù sao có người chỉ đường, không dùng thì phí.

"Không ở khách điếm." Đồ Chu mím môi trừng mắt nhìn Thương Kính nói: "Ta có thể về được chưa?"

"Cố ý tìm 'ngược' đúng không? Mau nói rõ ra xem người đang ở đâu!" Thương Kính chỉ chỉ từng nhà sáng đèn nói: "Tuyệt đối đừng chọc ta, bằng không mạng của bọn họ đều tính trên đầu ngươi."

"Ở Huyền Đô quan. Ngươi và A Trản tỷ tỷ giết nhiều đạo sĩ như vậy, các đạo sĩ đang tụ họp tìm cách bắt các người đấy!" Đồ Chu cúi đầu xuống vụng trộm liếc mắt: Cái đồ yêu tinh xấu xa, bản thân xấu chưa đủ còn làm hư cả A Trản tỷ tỷ phải khó khăn lắm mới tu thân dưỡng tính được.

Thương Kính phất phất tay, ra hiệu Đồ Chu có thể đi. Nàng bay lên tường nhìn hướng hoàng thành, Huyền Đô quan quả nhiên vẫn sáng rực, bên ngoài góc đông bắc Đại Minh cung càng đèn đuốc sáng trưng. Lương Bẩm Thiên đã chết, mấy lớp vỏ bảo vệ mỏng tanh ngoài hoàng cung kia đã đến lúc phá vỡ, nàng không thể nào đợi thêm nữa.

Chờ trận vừa vỡ, loan tin Hoàng đế là yêu ra, chuyện giết đạo sĩ mấy ngày nay cũng có thể giá họa cho Hoàng đế. Ai bảo trong người Hoàng đế có yêu đan làm gì? Nói không phải là yêu thì ai sẽ tin?

Trước mắt về khách điếm chờ xem sao đã! Ban đêm xông vào giữa một đám đạo sĩ ở Huyền Đô quan cũng không phải là hành động sáng suốt.

*

Nhạc Chức canh giữ dưới đèn liếc nhìn sách thật nhanh, gặp được nội dung cảm thấy vô cùng hứng thú cũng không kịp xem kỹ, chỉ đọc những thứ liên quan tới yêu đan. Biết làm sao, thời giờ cấp bách a! Nhưng lại có người không thức thời luôn luôn đổi mọi cách quấy rầy nàng. Nếu có ngày bại gia Hoàng đế chết thì cũng vì làm mình chậm trễ mà chết a.

"Ta đang pha trà. Ngươi muốn uống sữa chua lạc hay là trà trần bì, trà hành khương*?" Lý Chiêu ở xa xa hỏi Nhạc Chức, tay cầm bộ ấm trà có chút lạ lẫm.

*vỏ cam, hành gừng

"Không cần. Không khát." Nhạc Chức trả lời qua loa.

"Vậy hành khương nha." Lý Chiêu cười lấy một nắm lớn hành và gừng bỏ vào bên trong ấm, dùng đũa đồng xốc lửa trà lô, lại hỏi: "Muốn ta dọn lò than qua chỗ ngươi không?" Nàng sợ Nhạc Chức bị lạnh. Nhạc Chức ăn mặc mỏng manh, ban đêm lại lạnh.

"Không cần. Không lạnh." Nhạc Chức đáp không cảm xúc.

Lý Chiêu nâng chén trà, dùng khăn lót dưới đáy chén cẩn thận từng li từng tí bưng đến trước mặt Nhạc Chức nói: "Uống một chút cho ấm người đi!"

Nhạc Chức không muốn uống, nhưng càng không muốn vì chút chuyện ăn uống mà phải cãi nhau với tiểu hoàng đế, thế là ngoan ngoãn nhận lấy chén nhấp miệng rồi để sang một bên.

Lý Chiêu khoanh chân ngồi cạnh Nhạc Chức, ôn nhu nói: "Ta thấy ngươi xuất cung trở về đã đổi y phục, chỉ trách ta suy tính không chu đáo, vài ngày trước đều là ngươi chiếu cố ta, ta lại không nghĩ tới phân phó người đem cho ngươi mấy bộ quần áo để thay đổi."

"Không cần. Đồ mới mặc không quen, lại nói lần này ta đã mang theo vài bộ vào cung rồi." Nhạc Chức thở dài một hơi nói: "Ngươi không có chuyện gì cần làm sao?" Nàng có chút hoài niệm hoàng đế khi không có cách nào xuống giường, lúc ấy nhu thuận biết bao a.

"Có a! Ta cũng đọc sách." Lý Chiêu đứng dậy tiện tay cầm đại một quyển sách, ngồi xếp bằng đối diện Nhạc Chức nói: "Hai ta cùng ngồi đọc nha." Nhạc Chức đọc sách, nàng nhìn Nhạc Chức, tốt biết bao nhiêu.

Nhạc Chức ôm lấy sách, đứng lên nói: "Ngươi thích ngồi nơi này thì cứ ngồi, ta đi nơi khác là được. Chỗ này của ngươi rộng như vậy, chúng ta ngồi chen chúc nhau làm gì?"

Lý Chiêu ủy khuất cắn môi một cái. Nhạc Chức lại đang cố ý tránh né nàng, vừa rảnh đã ôm lấy đống sách của đám đạo sĩ các nàng mà đọc. "Ngươi đi đâu ta liền theo đó, ban ngày mới gặp phải thứ kia, không có ngươi bên cạnh ta cũng biết sợ vậy!" Nàng bước nhanh theo sau, nhẹ nhàng níu góc áo Nhạc Chức, quơ quơ nói: "Cùng lắm thì ta sẽ im lặng, cam đoan không ảnh hưởng ngươi đọc sách không phải được rồi sao?"

Bại gia Hoàng đế! Nhạc Chức quay đầu bất đắc dĩ liếc nhìn cái người cứ lẽo đẽo theo mình. Ai nói không lên tiếng thì sẽ không ảnh hưởng chứ? Có người ngồi bên cạnh, nàng cứ muốn nhìn người mà không muốn nhìn sách thì biết làm sao bây giờ? Nhưng không đọc sách thì lại không cứu được người. Phiền muốn chết. "Ngươi nói đấy nhé! Không cho phép lên tiếng!"

Lý Chiêu che miệng dùng sức nhẹ gật đầu, sau đó làm bộ như không có việc gì tiến lên khoác cánh tay Nhạc Chức. Tim bỗng nhiên nhảy thật nhanh, biết rõ Nhạc Chức sẽ không ngừng đẩy nàng ra, biết rõ dù cố gắng thế nào cũng sẽ không có kết quả, nàng vẫn không nhịn được muốn dựa vào Nhạc Chức gần một chút. Nàng yên tĩnh cảm thụ cảm giác hạnh phúc được cùng Nhạc Chức tay nắm tay sóng vai tiến lên, ngóng trông Nhạc Chức kiên định theo đường tu đạo sẽ muộn một chút đẩy nàng ra, muộn một chút thôi thì tốt rồi.

Khuỷu tay bỗng nhiên trống rỗng, cảm giác chỉ trong chốc lát.

Nhạc Chức thần sắc bất an rút cánh tay ra nói: "Không chỉ không cho lên tiếng mà còn không cho chạm vào ta." Nói xong tăng tốc bước chân bỏ lại sau lưng một người thất vọng mất mát đi nơi khác.

Lý Chiêu tính đáp lời, chợt nhớ tới đã hứa với Nhạc Chức sẽ không lên tiếng, liền đem chữ 'được' đã đến bên miệng cay đắng nuốt trở vào, trầm mặc gật gật đầu. Gật đầu xong mới nhớ ra Nhạc Chức đã đi đằng trước, căn bản không nhìn thấy nàng đang làm gì...

Tâm nháy mắt khẽ nhói đau, nhưng nàng rất nhanh tỉnh lại, hít sâu một hơi lại đuổi theo. Sợ Nhạc Chức lại chê nàng ầm ĩ, Lý Chiêu cẩn thận nắm lấy mép váy, vô thanh vô tức ngồi xuống.

Nhạc Chức tựa lưng vào cây cột ngồi dưới đất đang lật sách, nhìn thấy tiểu hoàng đế lại tới, ngẩng đầu lạnh lùng quét mắt nàng một cái.

Lý Chiêu bị Nhạc Chức nhìn lạnh lùng ghét bỏ thì trong lòng run lên. Nàng lại làm sai điều gì a? Nha đầu Nhạc Chức này không nên quá phận, nàng cũng không phải là người không biết nóng giận. "Lại sao nữa? Ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước nha!"

"Sao cái gì? Cái mông ngươi không cảm thấy lạnh sao? Bên này là nền đá, lại không trải thảm, ngươi tốt xấu gì cũng lót cái đệm rồi hãy ngồi a!" Nhạc Chức lười đứng dậy, tay khẽ giơ lên, lăng bào và tấm đệm ngồi cách xa vài chục thước liền bay tới, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Lý Chiêu. "Phủ thêm áo choàng! Lót thêm cái đệm!" Nhạc Chức ghét bỏ nói.

"Ừm." Lý Chiêu ôm chặt lăng bào vào trong ngực, sùng bái nói: "Ngươi thật là lợi hại a! Làm được cả 'cách không thủ vật' luôn hả?"

"Mấy trò vặt." Nhạc Chức lại vung tay lên, lò than cũng bay tới. "Cho nên ngươi không cần làm việc mù quáng, ta muốn lấy thứ gì sẽ cần ngươi hỗ trợ sao?"

"Ừm phải." Lý Chiêu cười chua xót. Nếu Nhạc Chức không phải đạo sĩ mà là nữ tử bình thường thì tốt biết bao, bản thân mình dù gì cũng là nhất quốc chi quân, có rất nhiều điều có thể làm cho Nhạc Chức, có thể bảo hộ Nhạc Chức chiếu cố Nhạc Chức sủng ái Nhạc Chức. Đáng tiếc Nhạc Chức là đạo sĩ, lại còn là loại lợi hại thần thông quảng đại, nàng ở trước mặt Nhạc Chức bất quá chỉ là một người bệnh tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc, còn phải dựa vào Nhạc Chức người ta mới có thể sống sót.

Cũng may tất cả mất mát khổ sở của nàng đều cực ngắn ngủi, trong nháy mắt xốc lại tinh thần, cười nói: "Cũng không phải làm việc mù quáng, không phải ngươi muốn ta rèn luyện nhiều một chút a? Cũng do không có chuyện gì khác để làm thôi."

Nhạc Chức than thở nói: "Ngươi đi ngủ đi! Nói là đọc sách, cũng chưa thấy ngươi lật được hai trang."

"Chờ ngươi cùng ngủ." Lý Chiêu dứt khoát đóng sách lại, ôm đầu gối toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm Nhạc Chức.

"Quỷ cũng đã trừ thì ngươi còn sợ gì nữa?" Nhạc Chức bị tiểu hoàng đế nhìn chằm chằm đến không được tự nhiên.

Lý Chiêu nhìn Nhạc Chức không chớp mắt nói: "Nhớ tới mà sợ."

"Nếu không có ta ở đây thì sao? Ngươi sẽ thức trắng không ngủ luôn à?" Nhạc Chức cảm thấy trong lòng hơi nghẹn lại. Nàng đoán được tiểu hoàng đế sẽ nói gì, mà nàng lại rất không thích câu trả lời này.

"Chắc không đâu. Đoán chừng đã qua đời an nghỉ luôn rồi!" Lý Chiêu khép mũi chân lại, tò mò hỏi: "Đến lúc đó ngươi có đi Hoàng Lăng thăm ta không?"

"Sẽ không." Nhạc Chức hối hận vì đã hỏi, nàng không muốn nói tiếp đề tài này, càng nói trong lòng càng khó chịu.

Lý Chiêu hờn dỗi nói: "Hừ, vậy ta sẽ dứt khoát táng ở Bắc Sơn, ngươi cũng không thể..."

"Đủ rồi!" Nhạc Chức quát to: "Không phải đã nói là không được lên tiếng sao? Ta chỉ muốn toàn tâm đọc sách một lúc thôi mà cũng cần xuất cung mới được hay sao?"

"Không phải... Ngươi đừng đi..." Lý Chiêu vùi đầu vào giữa gối, mặc cho nước mắt ủy khuất rơi xuống áo choàng, không muốn bị Nhạc Chức nhìn thấy. Nàng chưa từng uất ức như thế bao giờ, hết lần này tới lần khác cũng không trách ai được, đều là nàng tự tìm. Nhạc Chức cộc cằn nàng không phải là mới biết, nhưng trong lòng càng quan tâm Nhạc Chức, lại càng dễ bị những lời Nhạc Chức nói làm tổn thương. Tương tự, Nhạc Chức đối tốt với nàng một chút thôi, đã đủ cho nàng hạnh phúc thật lâu rồi.

Nàng nằm trên gối trước chỉ là khóc, về sau khóc mệt dĩ nhiên cứ thế ôm chân ngủ thiếp đi.

Nhạc Chức nghe thấy tiếng hít thở càng ngày càng nặng của tiểu hoàng đế, hiển nhiên là đã ngủ thiếp đi, liền gác giấy bút đi qua bế nàng, lúc bế mới phát hiện lăng bào của tiểu hoàng đế đã ướt... Ai dà, người lớn chừng này rồi, sao đi ngủ còn chảy nước miếng thế.

Đến khi nhìn thấy nước mắt trên mặt tiểu hoàng đế, tim Nhạc Chức như bị thứ gì hung hăng va vào một phát. Đây là vừa khóc sao? Nàng cũng không muốn quát người a! Ai bảo tiểu hoàng đế cứ nói chết này chết nọ, nàng nghe vào trong lòng vừa sợ vừa phiền.

Bế người trở về giường rồng, Nhạc Chức lại rón rén giúp tiểu hoàng đế cởi lăng bào và ngoại bào, đang định cuộn lại ném qua một bên, trên tay áo trắng như tuyết bỗng hiện lên màu đỏ chói hấp dẫn chú ý của nàng. Cái quái gì? Sao nhìn như máu vậy.

Nhạc Chức trải y phục ra, đưa tay sờ sờ, ẩm ướt dinh dính tanh tanh, còn không phải là máu sao?

Chẳng lẽ hoa nối xương xảy ra vấn đề? Sao tiểu hoàng đế lại đột nhiên chảy nhiều máu như vậy?

Nhạc Chức luống cuống, tay run run xốc chăn lên, cởi dây buộc váy ngắn, dịu dàng lột sạch tiểu hoàng đế, kiểm tra cẩn thận từng chỗ trên người nàng. Từ trước ngực đến sau lưng, từ cánh tay đến chân, rốt cục, nàng nhìn thấy chỗ vết thương đang không ngừng chảy máu tươi...

Làm sao bây giờ? Tiểu hoàng đế sắp chết sao.

Tim bỗng nhiên đau đớn như bị dao đâm, nàng biết tiểu hoàng đế sớm muộn gì cũng phải chết, nàng cho là mình có thể chấp nhận được, nhưng khi giờ khắc này thật sự đến nàng mới biết mình mong bại gia Hoàng đế sống khỏe sống tốt đến cỡ nào.