Sủng Phi Omega Của Đế Vương

Chương 47




Mục Trạm thuận miệng hỏi. Hắn rất thích hình thái thỏ của Văn Minh Ngọc, nhìn rất đáng yêu, mà quan trọng nhất là bé thỏ vừa vặn để hắn có thể nắm trong lòng bàn tay, khống chế chặt chẽ, đi đâu cũng có thể mang theo, thực thỏa mãn.

Hỏi có muốn trở về hình người không là vì Văn Minh Ngọc rất thích ăn, hình người sẽ càng tiện hơn, cũng không thể để Văn Minh Ngọc cứ luôn không xuất hiện được, sẽ khiến kẻ khác thấy lạ.

Văn Minh Ngọc vừa nghe dùng bữa đã không nhịn được mà nuốt nước miếng. Cũng không thể trách cậu, rời giường mấy tiếng rồi, tất nhiên phải đói chứ.

Vì thế cậu chui vào chăn biến trở về hình người, sau đó mới nhớ ra…..còn chưa lấy quần áo.

Cậu hơi do dự thò đầu ra, lỗ tai nóng lên, tóm lấy chăn nhỏ giọng hỏi: “Bệ hạ, có thể lấy giúp ta bộ quần áo không……”

Mục Trạm nhìn làn da trắng nõn trên bả vai lộ ra kia, ánh mắt ám trầm nhưng không nói gì, mà thực sự đi lấy quần áo cho cậu. Chỉ có ngón tay rũ bên người hơi hơi cuộn tròn như đang nắm lấy cái gì.

Chỉ một lúc sau, Mục Trạm đã mang cho cậu một bộ quần áo.

Văn Minh Ngọc cuộn mình trong chăn như một chú cún đang lăn lộn, cố gắng mặc quần áo cho chỉnh tề. Dù sao đồ ăn mỹ vị cũng đang chờ cậu.

Chờ khi cậu chui trong chăn ra liền đối diện với ánh mắt không rõ ý tứ của Mục Trạm, ánh mắt kia làm cậu không nhịn được co người lại chút, chỉ muốn chui lại vào chăn.

Nhưng đương nhiên là không thể, hành động đó chỉ giống như đà điểu vùi đầu vào cát trốn tránh thôi, cậu vẫn phải xốc chăn xuống giường, Mục Trạm thuận tay bắt lấy tay cậu rồi cả hai cùng đi dùng bữa.

Tuy Văn Minh Ngọc rất đói nhưng cậu vẫn nhớ hôm nay tâm tình Mục Trạm không tốt, cậu ngủ gật không chứng kiến toàn bộ quá trình, nhưng cũng có thể đoán là các đại thần đã nói gì đó không nên nói, dù cậu đã trấn an nhưng tin tức tố quanh thân Mục Trạm vẫn rất nặng nề.

Nếu hình dung theo hướng thực tế, Mục Trạm lúc này giống như một con chó lớn đang bạo phát vậy, trầm mặc tự liếm miệng vết thương, rồi lại cảnh giác với tất cả mọi người, ai dám tới gần là hắn sẽ phát cuồng mà tấn công.

Không khí căng thẳng, Văn Minh Ngọc cũng không dám lộn xộn sợ hắn để ý, nhưng dù sao cũng không thể mặc kệ hắn được, nếu cứ để miệng vết thương âm thầm hư thối, tuy nhìn thì không sao nhưng nếu bùng nổ thì những gì đã tích lũy sẽ càng đáng sợ.

Căn cứ kinh nghiệm ở chung trước giờ, Văn Minh Ngọc biết chỉ cần không chạm vào điểm mấu chốt của Mục Trạm thì hắn sẽ không thực sự tức giận, hơn nữa rất khoan dung với cậu.

Cậu muốn thử dỗ dành, cậu không muốn hắn không vui.

Vì thế cậu bước nhanh hơn, muốn khoác tay hắn, nhưng có lẽ do hơi hồi hộp nên cậu chỉ túm được có hai ngón tay. Mục Trạm hơi dừng lại, hắn quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt có hơi khó hiểu.

…..Văn Minh Ngọc không khỏi xấu hổ, cảm thấy mình giống như đứa nhóc đang làm nũng vậy, ấu trĩ quá.

Trước kia rõ ràng cậu vẫn cười ngọt ngào lấy lòng Mục Trạm, cầm tay cũng bình thường, thế mà sao giờ cứ cứng người ra, chẳng lẽ diễn xuất của mình kém đi rồi sao?!

Văn Minh Ngọc hơi hoảng vì kỹ năng để cầu sinh của mình đã giảm, bắt đầu hối hận sao mình lại biến thành hình người làm gì, hình thỏ thì kiểu gì bán manh cũng dễ hơn.

Cậu buông ngón tay Mục Trạm, Mục Trạm vừa động tay muốn kéo tay cậu lại, nhưng Văn Minh Ngọc rất nhanh đã chủ động bắt lấy cả bàn tay Mục Trạm, còn khẽ kéo lại, mềm giọng gọi: “Bệ hạ.”

Mục Trạm cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay hai người đang nắm lấy nhau.

Văn Minh Ngọc cong khóe miệng coi như không thấy, tin tức tố sẽ càng có tác dụng trấn an nếu bọn họ có tiếp xúc thân thể. Cậu nói sang chuyện khác: “Hôm nay ăn gì vậy, ta đói quá, thượng triều lâu như vậy bụng sắp dán vào lưng rồi, mỗi lần bệ hạ thượng triều đều vất vả như vậy sao?”

Mục Trạm khẽ dừng lại, trong đầu hiện lên hình ảnh bé thỏ tai cụp say sưa ngủ chổng vó, chỉ kém ngáy o o nữa thôi. Hắn nghiêng đầu nhìn Văn Minh Ngọc, nói: “Ngươi hầu như ngủ nguyên cả buổi mà.”

Ngụ ý là ngươi toàn ngủ nướng, có động não gì đâu mà kêu đói.

Văn Minh Ngọc nghe ra hắn đang chọc mình, tức giận đến mức nắm chặt bàn tay Mục Trạm, muốn nắm đau hắn, nhưng không hề buông tay hắn ra.

Không biết là do tin tức tố có tác dụng hay bộ dạng giận mà không dám làm gì của Văn Minh Ngọc khơi lên hứng thú của hắn mà tâm tình Mục Trạm đã chuyển biến tốt đẹp thấy rõ.

Sau khi cung nhân dọn đồ ăn lên liền lui ra.

Văn Minh Ngọc cùng Mục Trạm ngồi xuống, bàn tay tự nhiên cũng phải buông lỏng ra.

Văn Minh Ngọc thấy tâm tình Mục Trạm đã tốt hơn nhiều liền chuyên tâm ăn cơm, cậu rất đói, từ rạng sáng đến giờ đã mười mấy tiếng rồi đó.

Cậu gấp không chờ nổi vươn đũa muốn gắp đồ ngon, nhưng một tay đã đoạt lấy đũa của cậu.

Gì thế hả.

Sau đó cậu liền thấy Mục Trạm gắp vài món cậu thích vào bát sứ, rồi đưa cả bát cả đũa cho cậu.

Tuy không rõ vì sao Mục Trạm làm vậy, nhưng đồ ăn ngon bày ra trước mặt, tâm tình cũng đột nhiên tốt lên, cậu cầm đũa tính ăn luôn – mãi tới khi thấy trong chén là mấy miếng cà rốt màu cam.

Mục Trạm thấy cậu đột nhiên dừng lại, mới vừa rồi trông còn như vui vẻ lắm, vậy cả chỉ một lát đã ỉu xìu, thậm chí hắn cảm thấy mới sợi tóc ngốc trên đỉnh đầu cậu cũng xìu theo luôn.

Mục Trạm nhìn cậu, “Sao vậy?”

Văn Minh Ngọc lặng lẽ đặt cà rốt sang một bên, vẻ mặt lộ rõ sự chán ghét.

Mục Trạm hơi ngạc nhiên, chẳng phải thỏ rất thích cà rốt sao?

“Ngươi thực sự là thỏ sao?” Mục Trạm nhìn cậu hỏi.

Đột nhiên bị hỏi một câu nghi ngờ về giống loài, khóe miệng Văn Minh Ngọc càng trễ xuống. Thỏ thích ăn cỏ hơn, tên cẩu hoàng đế khuyết thiếu tri thức này!

Văn Minh Ngọc sợ mình không nhịn được mắng hắn, cậu nghĩ hôm nay tâm tình hắn không tốt nên rộng lượng không so đo với hắn, chỉ hàm hồ đáp lời rồi cúi đầu ăn cơm, cố tình dựng tấm ngăn lên với cẩu hoàng đế, không nghe không nhìn luôn.

Mục Trạm ngồi cạnh nhìn cậu ăn, ánh mắt thẳng thừng, cũng không phản ứng gì với việc Văn Minh Ngọc chỉ chuyên tâm ăn.

Một lúc sau, Văn Minh Ngọc ăn hết một bát đồ ăn, trong bát chỉ còn lại cà rốt lúc trước.

Văn Minh Ngọc muốn ăn tiếp, đang định gắp đồ thì bị một bàn tay thon dài ngăn lại.

“Không cho kén ăn.”

Văn Minh Ngọc nghiêng đầu, nhìn theo tầm mắt của Mục Trạm vào bát của mình, rồi không vui nhíu mày.

“Ta không ăn.”

Văn Minh Ngọc quyết đoán lắc đầu, đẩy bát ra, rất có ý tứ ngươi thích thì cứ ăn dù sao ta cũng không ăn.

Mục Trạm nhìn chằm chằm cậu, Văn Minh Ngọc ngồi yên không động, còn suy nghĩ muốn đổ cà rốt đi.

Nhưng Mục Trạm đã cầm đũa gắp cà rốt đưa đến miệng cậu, cười như không cười: “Há miệng.”

Văn Minh Ngọc dùng ánh mắt giằng co với hắn một hồi, cuối cùng vẫn đành chịu thua. Cãi với Mục Trạm làm gì cho tốn sức, chẳng thà ứng phó nhanh rồi ăn món khác cho rồi. Cậu héo rũ xuống, mở miệng, không nhai được mấy lần đã nuốt luôn.

Mục Trạm nói: “Chính ngươi tự ăn, hay để ta đút từng miếng một đây?”

“Ta ăn không được sao……” Văn Minh Ngọc bĩu môi gắp cà rốt vào miệng, ăn vài miếng đã xong. Sau đó lập tức gắp sườn heo chua ngọt thơm nồng nhét vào miệng để át mùi cà rốt.

Hừ. Vừa rồi đã dùng tin tức tố giúp Mục Trạm mà hắn đối với mình thế đấy.

Văn Minh Ngọc hơi dỗi, cúi đầu chẳng thèm phản ứng.

Mục Trạm nắm cằm cậu bắt cậu phải ngẩng đầu, ngay sau đó đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, lần theo vành tai nhỏ xinh xắn nhìn chăm chú nốt chu sa đỏ tươi kia, rồi nhịn không được dùng lòng bàn tay xoa xoa.

Lập tức Văn Minh Ngọc thấy hơi ngứa, theo bản năng nghiêng đầu né tránh, nhưng rất nhanh đã bị ngón tay thon dài kia bắt lấy.

Hắn biết một số con thỏ không thích ăn cà rốt nên cố tình làm vậy.

“Còn nhớ lúc trước ngươi đút cho ta những món điểm tâm ngọt ngấy không?” Mục Trạm nhéo tai cậu, chậm rì rì nói.

Văn Minh Ngọc cứng người. Không phải báo ứng không đến, chỉ đến chậm mà thôi.

Cậu chột dạ cầm đũa gắp cho Mục Trạm đầy cả một bát đồ ăn, không biết là muốn hối lộ để hắn quên chuyện vừa rồi hay muốn hắn no chết để hủy thi diệt tích nữa.

Mục Trạm cúi đầu, tuy hắn không ham mê ăn uống, nhưng có vài món vẫn sẽ ăn nhiều hơn một chút. Mấy món Văn Minh Ngọc gắp đây đều là những món hắn thích.

Mục Trạm rũ mắt, trong mắt hiện lên ý cười.

Hắn rút bàn tay đang niết lỗ tai Văn Minh Ngọc, tầm mắt xẹt qua vành tai hồng hồng sau đó thong thả ung dung ăn đồ trong bát, cuối cùng vậy mà lại ăn hết.

Cơm nước xong, Mục Trạm xử lý chính sự, Văn Minh Ngọc ngồi ở một bên.

Vẫn y như trước, giống như sự kiện bãi săn chưa từng phát sinh.

Văn Minh Ngọc giờ cũng có việc rồi, chính là viết thoại bản, nhờ công việc này mà cậu đã kiếm được hũ vàng đầu tiên, giờ còn có quỹ đen của riêng mình nữa. Lúc Mục Trạm đưa cậu đi, Ôn Trường Lan phụ trách giải quyết tốt những việc sau đó, còn bồi thường tòa nhà cho Tôn nương. Sau đó Tôn nương cũng có hỏi thêm nhưng Ôn Trường Lan không trả lời gì, chỉ có chuyện thoại bản khiến Ôn Trường Lan hơi ngạc nhiên, sau đó cũng chấp nhận để cô liên lạc với Văn Minh Ngọc.

Ôn Trường Lan đọc thoại bản của Văn Minh Ngọc, sau khi nói một chút chuyện của Tôn nương rồi lại bảo cậu: “Thoại bản viết rất hay.”

Lần đầu tiên viết thoại bản, quả thực Văn Minh Ngọc không dám cùng người khác bàn luận những gì mình đã viết ra, cậu quả thực xấu hổ đến mức đầu óc muốn thăng thiên.

Ôn Trường Lan rất săn sóc mà đổi đề tài, nhưng vẫn là chuyện không tiện bàn luận, y tựa hồ đang suy nghĩ xem nói cái gì mới hợp, cuối cùng vẫn lựa chọn hỏi thẳng: “Ngươi cãi nhau với Thánh thượng sao?”

Văn Minh Ngọc trầm mặc không đáp. Cậu biết Ôn Trường Lan đang hỏi chuyện mình chạy trốn khỏi hành cung, nhưng việc này liên quan đến quá nhiều bí mật, quả thực không tiện nói.

Thực ra Ôn Trường Lan cũng không muốn nhúng tay vào việc riêng của người khác, nhưng chuyện liên quan đến Thánh thượng dù gì cũng là chuyện lớn, Văn Minh Ngọc chính là một tồn tại đặc biệt đối với Thánh thượng, y không muốn họ mâu thuẫn.

“Nếu ngươi không ngại thì lúc nào cũng có thể tới tìm ta, ta rất sẵn lòng lắng nghe.”

Vẻ mặt ôn hòa tuấn nhã tràn đầy chân thành.

Văn Minh Ngọc nhìn nhìn, trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ không nên.

Hòa giải tranh chấp vợ chồng, quan tâm đến mâu thuẫn gia đình, đây chẳng phải là….bác gái tổ dân phố trong thế giới tương lai sao?

Vừa nghĩ tới đây, Văn Minh Ngọc vừa cảm thấy có lỗi vừa buồn cười, cậu vội vàng quay đi, cố sức nén lại, cảm ơn Ôn Trường Lan xong liền vội vàng chạy đi. Mục Trạm ở cách đó không xa tiếp lấy người ôm vào ngực.

Lời tác giả:

Ôn Trường Lan (bác gái tổ dân phố ver cổ đại): khó thế nhở…..

Mục Trạm: tranh chấp vợ chồng, haha (get trọng điểm nhanh đấy).