Sủng Phi Omega Của Đế Vương

Chương 27




Từ tiền triều tới giờ, xúc cúc, cũng chính là mã cầu vẫn luôn là trò chơi được lưu hành giữa đám vương công quý tộc, do rất thường xuyên tổ chức đi đấu nên Lễ bộ không hề mất thời gian đã chuẩn bị xong.

Chỉ cần chuẩn bị một khoảng sân rộng lớn, bên cạnh là khán phòng là được.

Khi Văn Minh Ngọc bị Tam Hỉ gọi dậy từ ổ chăn, cậu vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

“Công tử, đánh mã cầu đó, ngài quên rồi sao? Lần này rất nhiều thế gia công tử cũng tới, ngài đã được Thánh thượng tự mình chỉ dạy, nhất định có thể tỏa sáng, một bước thành danh.”

Tam Hỉ còn đang kích động hơn cả cậu.

Giờ Văn Minh Ngọc mới nhớ ra, nghe xong còn thấy hơi buồn cười, “Ta cũng mới chỉ đánh cầu với Thánh thượng thôi mà, chưa thi đấu bao giờ, sao ngươi biết ta có thể thắng chứ.”

“Công tử lợi hại như vậy, tất nhiên sẽ thắng rồi.” Tam Hỉ quả thực tin tưởng mù quáng với cậu rồi.

Văn Minh Ngọc lắc lắc đầu, cậu ăn sáng, thay đồ cưỡi ngựa, rồi đến địa điểm thi đấu.

Có rất nhiều người, họ đều là con cháu quý tộc, từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực, sống trong nhung lụa, quanh thân lúc nào cũng mang một cỗ ngạo khí, nhất định phải phân rõ giai cấp thứ bậc với người khác mới chịu được.

Ngay khi Văn Minh Ngọc xuất hiện, đã có rất nhiều ánh mắt dò xét nhìn qua. Những hậu bối quý tộc có mặt hôm nay đều đã được trưởng bối trong nhà dặn dò nên đặc biệt chú ý đến Văn Minh Ngọc.

Văn Minh Ngọc bị nhìn chằm chằm thì hơi dừng lại, lúc cậu bước tới chỗ Mục Trạm, những ánh nhìn đó càng mãnh liệt hơn, khiến cậu rất không tự nhiên.

Triệu Đức Toàn tiến tới hành lễ rồi cung kính dẫn cậu đến ngồi bên cạnh Mục Trạm.

Có vị sát thần Mục Trạm này ở đây, những ánh mắt đó lập tức thu lại, cả đám sợ hãi vô cùng, bắt đầu giả bộ như đang nói chuyện phiếm.

Văn Minh Ngọc nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên cậu phát hiện bạo quân dọa người như vậy cũng có chỗ tốt đấy chứ. Sẽ chẳng có ai dám soi xét hắn, trở thành tiêu điểm để người khác chỉ trỏ quả thực rất khó chịu.

Mục đích tới đây là để chơi mã cầu, tính tình Mục Trạm không thích nhiều lời vô nghĩa nên đã bỏ qua hết những màn chào hỏi ban đầu, trực tiếp chơi luôn.

Tiếng cồng vang lên.

Trận mã cầu đầu tiên là trận của các tiểu thư.

Đánh mã cầu không giới hạn giới tính nên nhiều thiên kim tiểu thư cũng mặc trang phục cưỡi ngựa gọn gàng. Tuy lúc thường dịu dàng như nước nhưng đã ra sân bóng, cả đám đều rất hào sảng, khí phách hiên ngang không thua gì nam giới.

Thi đấu rất căng thẳng khiến các khán giả ngồi dưới vỗ tay không ngừng.

Trận này kết thúc xong, đến lượt các công tử thế gia lên sân khấu.

Văn Minh Ngọc cũng chuẩn bị bước qua, cậu tuy rất khẩn trương nhưng cũng không nén được phấn khích. Có lẽ mỗi người đều tiềm ẩn bản tính hiếu thắng bẩm sinh, trái tim cậu đập thình thịch, nhiệt huyết dâng cao, mặt cũng hơi nóng lên. Cậu đanh mặt lại chậm rãi hô hấp.

Mục Trạm thấy cậu như vậy, có hơi buồn cười, hắn vươn tay nắm lấy một lọn tóc dài rồi kéo kéo.

Văn Minh Ngọc cảm giác được, quay đầu lại nhìn.

“Sợ thua sao?” Mục Trạm nhướng mày.

Văn Minh Ngọc suy nghĩ một chút rồi gật đầu, quả thực cậu có hơi lo lắng. Nhiều người chứng kiến như vậy, nếu thua thì mất mặt lắm.

“Bản lĩnh của ngươi là do cô dạy, nếu thua sẽ rất mất mặt.” Mục Trạm không nhiều lời, nhưng hắn nhất châm kiến huyết, một câu đã khiến người khác muốn nội thương rồi.

Trong lòng Văn Minh Ngọc sử dụng emo che tim ói máu, cậu nghĩ nghĩ, rồi vẫn cảm thấy phải làm công tác tư tưởng cho Mục Trạm trước mới được, tránh trường hợp vị sư phụ này lát nữa bực tức mà phạt mình, “Bệ hạ, thắng thua là chuyện thường tình của nhà binh.”

Mục Trạm không cho là phải: “Ngươi có thể đoạt cầu dưới tay ta, tất nhiên sẽ không thể thua được, cứ chơi đi.”

Giọng điệu bình tĩnh kiên quyết ấy còn tin tưởng Văn Minh Ngọc hơn cả chính bản thân cậu, nghe hắn nói xong, trong lòng cậu đã bình tĩnh hơn không ít.

Văn Minh Ngọc liền cười với Mục Trạm, hai mắt cong như trăng non, xán lạn mà lóa mắt.

“Ta sẽ nghiêm túc thi đấu, bệ hạ chờ tin tức tốt của ta nha!”

Mục Trạm gật đầu, tuy vẻ mặt vẫn như bình thường nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo Văn Minh Ngọc, thấy cậu chạy ra sân bóng, mái tóc dài bay lên cao cao lộ ra sức sống mãnh liệt, giống như tia nắng vậy.

Điều trước tiên cần làm đương nhiên là chia đội. Mấy người bạn bè hoặc đã quen biết từ trước vào đội cùng nhau, Văn Minh Ngọc không quen ai, nhưng tất nhiên sẽ chẳng có ai dám để cậu xấu hổ một mình, rất nhanh đã có người gọi cậu vào đội.

Nhưng chẳng ai tranh được với Ngụy Anh Vũ.

Lúc Văn Minh Ngọc vừa mới ra sân, anh ta đã chủ động tiến tới, cả người to lớn như một ngọn núi, khí thế hung mãnh dọa người, làm ai muốn tới gần cũng phải chùn chân, anh ta khẽ cắn môi cười cười: “Văn huynh, có muốn vào đội không?”

Văn Minh Ngọc chẳng quen biết ai, trong mắt cậu ai cũng giống nhau nên liền đồng ý bừa, rất nhanh đã tổ đội xong. Mấy người đến muộn còn tiếc hận bóp bóp cổ tay.

Nhưng đúng lúc đó, cách không xa truyền đến một tiếng cười chế giễu, thanh âm tuy không lớn nhưng cũng đủ để Văn Minh Ngọc nghe thấy.

“Có người mệnh cũng tốt thật, vừa mới đắc thế đã có bao nhiêu người nịnh nọt lấy lòng, cái gì cũng có.”

Theo tiếng nhìn lại, đó là một thanh niên kiêu ngạo, tay cầm roi ngựa, ánh mắt đảo qua thân thể Văn Minh Ngọc hàm ý khinh thường.

Bên cạnh người đó còn có vài người vây xung quanh, hiển nhiên hắn là trung tâm của đội đó, địa vị chắc chắn không thấp.

Văn Minh Ngọc nhíu mày, cậu cảm giác được ác ý, nhưng đối phương cũng không chỉ mặt đọc tên cậu, giờ tiến đến tranh luận cũng chẳng được gì, mà dù sao cũng sắp bắt đầu thi đấu, khua môi múa mép không bằng tranh tài trên sân.

Vì thế cậu coi như không nghe thấy, xoay người đi thảo luận sách lược với đồng đội, để xem lát nữa ai phụ trách cái gì, đánh như thế nào v.v…Người kia thấy Văn Minh Ngọc tránh đi lại càng nhận định là cậu yếu đuối vô dụng, vô cùng khinh thường.

Đang thảo luận, Văn Minh Ngọc đột nhiên cảm thấy trên vai có sức nặng, suýt nữa ngã về phía trước, cậu vội vàng đứng vững, vừa quay đầu lại liền thấy tay Ngụy Anh Vũ đang khựng lại trên không, giống như một con chó lớn phạm sai lầm. Rõ ràng anh ta chỉ muốn vỗ vỗ vai Văn Minh Ngọc, nhưng trời sinh sức lực rất lớn nên suýt chút nữa đã đẩy ngã cậu.

Ngụy Anh Vũ xin lỗi, Văn Minh Ngọc xoa xoa bả vai rồi nói: “Không sao, Ngụy tướng quân muốn nói chuyện gì sao?”

“Ngươi cứ gọi tên ta là được rồi. Ta chỉ muốn nói, người mặc y phục màu lam kia là trưởng tử của nhị phòng nhà thừa tướng, từ nhỏ đã chơi mã cầu rồi, hắn rất thân với trưởng tử của Quảng Dương Hầu, lúc trước Quảng Dương Hầu bị tước tước vị, hắn rất hận ngươi, ngươi nhớ phải cẩn thận hắn.”

Văn Minh Ngọc hơi kinh ngạc, tuy không hiểu vì sao vị tướng quân này lại giúp mình, nhưng tóm lại vẫn là ý tốt, cậu cũng nghĩ phải phòng bị người kia rồi, liền cười cười rồi nói cảm ơn anh ta.

Ngụy tướng quân càng nhìn càng thấy cậu giống một con thỏ lông xù, đáng yêu thế, muốn xoa xoa!

Tiếng cồng vang lên, trận đấu bắt đầu.

Văn Minh Ngọc lên ngựa, eo lưng thẳng thớm, vững vàng ngồi trên yên. Trải qua hơn bảy tháng huấn luyện, cậu đã khác hoàn toàn dáng vẻ mới chạm vào ngựa như trước kia.

Lần đầu tiên đánh mã cầu, ban đầu cậu hơi ngượng tay, nhưng ngay sau đó cậu đã hòa nhập, cưỡi ngựa, cầm gậy trong tay đuổi theo quả bóng lăn trên cỏ.

Nhưng chỉ một lúc sau đã xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.

Ba người cưỡi ngựa ở đối diện rõ ràng đã sớm dự mưu rồi đến gần Văn Minh Ngọc, họ vây chặt cậu như vây thú săn, ngựa của cậu giờ cũng khó di chuyển chứng đừng nói là chơi bóng, thực nghẹn khuất.

Văn Minh Ngọc không nghĩ tới mấy người đó có thể trơ trẽn như vậy.

Mặc dù đội của Văn Minh Ngọc đã thảo luận trước khi thi đấu, nhưng đội ngũ kia đều là những thế gia công tử có quan hệ tốt, thường xuyên chơi mã cầu với nhau, nên họ hợp tác rất ăn ý, còn đặc biệt cử người bám theo người khó đối phó nhất là Ngụy Anh Vũ. Nhất thời, đội của Văn Minh Ngọc lâm vào thế bị động.

Đối thủ liên tiếp ghi bàn.

“Thứ tử đúng là thứ tử, phế vật.”

Vị nhà thừa tướng kia tự đắc mỉm cười, hạ gậy xuống, vung mạnh vào móng ngựa mà Văn Minh Ngọc đang cưỡi.

Đồng tử của Văn Minh Ngọc đột nhiên co rút lại, cậu nhanh chóng nắm lấy dây cương, để con ngựa giương móng linh hoạt nhảy qua, giống như vượt chướng ngại vật vậy, lại vừa vặn tránh được gậy bóng.

Người kia nghiến răng nghiến lợi, rất không cam lòng, muốn tấn công lần nữa nhưng không ngờ Văn Minh Ngọc lại can đảm như vậy, hoàng mã lao thẳng vào người hắn như không muốn sống vậy. Nếu bị va chạm, hiển nhiên sẽ gãy xương vì bị móng ngựa dẫm lên.

Người kia sợ tới mức vội vàng tránh ra, đúng lúc để Văn Minh Ngọc phá được vòng vây lao ra ngoài.

Mục đích của Văn Minh Ngọc rất rõ ràng, sau khi phá được vòng vây, cậu vung gậy trong tay đánh bóng, quả bóng tạo thành một đường cong xinh đẹp giữa không trung rồi lao thẳng vào cầu môn.

Tiếng cồng vang lên, đội của Văn Minh Ngọc đã ghi bàn.

Lông mày của Văn Minh Ngọc đẹp như tranh vẽ, thân hình cao thẳng, cưỡi con ngựa trắng như tuyết rong ruổi giữa thiên địa, bộ đồ cưỡi ngựa màu đỏ tươi, tay áo bó chẽn, vạt áo tung bay trong gió, rõ ràng là một thiếu niên lang tiên y nộ mã.

Khoảnh khắc bàn thắng được ghi, trong khán đài đã vang lên những tràng pháo tay tán thưởng.

Mã cầu là môn thể thao rất lưu hành trong giới quý tộc, những người thực sự thích đánh mã cầu khi trông thấy người có thực lực người tất nhiên sẽ sinh hảo cảm, thực sự muốn chạy qua chơi một hồi. Một loạt động tác lưu loát của Văn Minh Ngọc vừa nãy khiến không ít người không quen biết, chỉ nghe đồn về cậu đã thay đổi hẳn cách nhìn của mình. So ra thì công tử nhà thừa tướng kia có vẻ cực kỳ ti tiện đáng khinh.

Thậm chí có mấy quý nữ tính tình hoạt bát còn kích động đến đỏ cả mặt, nhỏ giọng nói với bạn tốt của mình, khen tiểu lang quân kia thật tuấn tú.

Trên sân bóng, Ngụy Anh Võ đã thoát khỏi đối thủ đang cố tình vây mình, vốn định đi hỗ trợ Văn Minh Ngọc, nhưng vừa giục ngựa qua lại trông thấy chiêu thức phản kích đẹp đẽ ấy, anh ta không nhịn được nhếch môi cười. Lúc trước còn bảo Văn Minh Ngọc gầy gò yếu ớt, chắc chắn sẽ phải hỗ trợ, nhưng rồi anh ta phát hiện mình căn bản không cần nhọc lòng. Nếu cậu ta là con thỏ thì cũng không phải mấy chú thỏ mềm như bông dễ bắt nạt mà chắc chắn sẽ là loại thỏ hung hăng biết cắn người.

Bầu không khí trong sân rất tốt, nhưng không phải tâm trạng ai cũng tốt.

Sắc mặt thừa tướng rất khó coi, hận không thể bẻ gãy chân đứa cháu bốc đồng kia. Dù không biết khi nào Thánh thượng sẽ ghét bỏ thứ tử Văn gia kia, nhưng giờ cậu ta rõ ràng là đang được sủng ái, hiển nhiên không thể đụng vào. Nó dám làm vậy chính là muốn tìm chết, còn liên lụy cả tông tộc.

Trong lòng thừa tướng lo âu vạn phần, suy tư xem làm thế nào để giải quyết chuyện này, lát nữa nghỉ ngơi, nhất định phải làm cái gì đó mới được. Ông ta nhìn về phía Thánh thượng, chuẩn bị đến thỉnh tội, nhưng vừa mới ngẩng đầu, trông thấy ánh mắt của Mục Trạm, lòng ông ta chùng xuống.

Vẻ mặt Mục Trạm rất lạnh lùng, ánh mắt nhìn kẻ vừa cố tình tấn công Văn Minh Ngọc như nhìn một người đã chết.

Thừa tướng vừa định bước lên, nhưng lại bị Triệu Đức Toàn ngăn cản, không cho tới gần.

Lúc nghỉ giữa giờ.

Sau một hồi vận động căng thẳng, ai nấy đều mồ hôi nhễ nhại, sau khi xuống ngựa, người hầu lập tức bước tới lau mồ hôi và đưa nước cho chủ nhân của mình.

Người mặc áo lam vừa rồi vẫn liên tiếp gây khó dễ cho Văn Minh Ngọc vì thất bại mà tâm tình rất tệ, vẻ mặt dữ tợn, hung hăng đá một tên sai vặt, sau đó trực tiếp nhằm về phía Văn Minh Ngọc, tư thế nhìn kiểu gì trông cũng đầy ác ý.

Văn Minh Ngọc cũng đoán được khả năng sẽ như vậy, nên cậu đã sớm có phòng bị, mà những người bên cạnh cậu cũng sẽ không thờ ơ đứng nhìn. Tam Hỉ vừa định chắn trước mặt cậu, cơ hồ đồng thời, Ngụy Anh Vũ cũng bước ra đứng ở phía trước. Trước mắt Tam Hỉ tức khắc tối sầm, bóng người khổng lồ phủ xuống, quang cảnh xung quanh đều bị chặn lại. Tam Hỉ vừa sợ vừa thấy khó đỡ, trong lòng còn hơi hơi đồng tình với vị công tử nhà thừa tướng kia.

Nhìn mấy người không chút do dự che chở cho mình kia, Văn Minh Ngọc sửng sốt một chút, ngay sau đó liền thấy vui vẻ. Thực ra cậu cũng chẳng sợ cái vị cháu trai nhà thừa tướng kia, người như vậy, trước kia cậu cũng từng gặp rồi. Chỉ là khi đó cậu là cô nhi, không muốn gây chuyện, cũng lo sẽ bại lộ giới tính nên lúc nào cũng nhẫn nại cho qua.

Nhưng hiện tại, cậu sẽ không nhịn nữa. Dù sao tránh được lần này cũng sẽ có lần sau, cậu cũng không cảm thấy Mục Trạm sẽ để yên cho kẻ có ý định nhằm vào vật sở hữu của hắn, hơn nữa quan trọng nhất là cậu muốn giáo huấn đối phương, vừa nãy ở trên sân bóng, cậu bị vây đến nghẹn khuất vô cùng, sớm đã muốn đánh người.

Văn Minh Ngọc đi ra từ phía sau lưng Ngụy Anh Vũ, cậu bình tĩnh, không hề sợ hãi mà đối mặt trực diện với cháu trai nhà thừa tướng.

Vừa đánh một trận cầu xong, đúng lúc cả người vẫn đang tràn đầy nhiệt huyết, Văn Minh Ngọc cũng vậy, đặc biệt là cậu vẫn đang giận, đương nhiên phải trả thù rồi.

Vì muốn chọc cho đối phương tức hộc máu, Văn Minh Ngọc còn cố bắt chước theo dáng vẻ của Mục Trạm, vẻ mặt cuồng ngạo, vênh mặt lên từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt cứ như đang nhìn một đống shit chó vậy, đặc biệt thiếu đánh.

“Nói mới nhớ, ta còn chưa biết tên ngươi, ngươi là?”

Biểu cảm hoàn mỹ, một câu nói nhẹ vô cùng, giọng điệu không thèm để ý.

Bạo kích tăng ba lần, tên áo lam kia tức đến mức huyết áp tăng vọt, thái dương như muốn nổ, ánh mắt nhìn Văn Minh Ngọc quả thực hận không thể giết người.

Lấy tác phong âm hiểm vừa rồi, người mặc áo lam kia quả nhiên không thể nhẫn nhịn, vừa mới bị Văn Minh Ngọc kích thích hai mắt hắn đã đỏ lên, xông về phía trước.

Văn Minh Ngọc đã đoán trước được, cậu cúi người sang một bên, nắm chặt tay rồi tung một cú đấm dứt khoát vào bụng đối phương, sau đó lại vung chân, hất hắn xuống đất.

Tên áo lam đau tới mức mặt mũi tối sầm, nặng nề ngã xuống đất.

Ngụy Anh Vũ hơi kinh ngạc, không ngờ một người thoạt nhìn rất nhu nhược mảnh khảnh còn biết đánh nhau. Tam Hỉ hoảng sợ, nhưng ngay sau đó đã sáng mắt lên, hắn nhìn thảm trạng kẻ vừa bắt nạt chủ tử của mình, suýt nữa vui đến mức cười thành tiếng.

Văn Minh Ngọc vẫn còn chưa hết giận, vừa rồi ở trên sân bóng, nếu không phải cậu kịp thời giục ngựa tránh thoát gậy bóng thì giờ không biết đã thành cái dạng gì. Giờ cậu còn muốn túm cổ áo đối phương rồi ngồi trên bụng hắn đánh tiếp đây.

Nhưng cậu vừa mới khom lưng thì cổ áo đã bị túm lấy rồi rơi vào một cái ôm quen thuộc. Tin tức tố mùi rượu mạnh đánh úp lại, nhanh chóng vây kín lấy cậu. Lập tức Văn Minh Ngọc đã nhận ra ai ở phía sau mình.

Cậu sửng sốt một giây, sau đó lập tức đổi vẻ mặt khác rồi quay đầu ôm lấy cánh tay Mục Trạm, lại chỉ người đang ngồi trên đất, tủi thân hề hề nói: “Bệ hạ, hắn bắt nạt ta.”

Có chỗ dựa sao lại không dựa chứ, mình có ngu đâu, hừ.

Những người xung quanh: “…….???”