Hoàng Giang Thái lập tức ra đón.
Khi nhìn thấy vẻ mặt hầm hầm giận dữ của Lý Hiên, trong lòng ông ấy không khỏi run rẩy.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại khiến Lý Hiên tức giận đến thế.
“Lập tức dùng hết lực lượng của thuộc hạ của ông, bao gồm cả 27 tu luyện giả khác đã chào đón tôi trên cầu Thiên Tinh ngày hôm đó, tìm cho tôi một tu luyện giả tên là Vương Lãng.”
“Cho dù có đào ba thước đất, cũng phải tìm ra hắn ta cho tôi, người nào tìm được trước, tôi sẽ giúp người đó đột phá Tiên Thiên.”
Lý Hiên nói từng câu từng chữ.
Hoàng Giang Thái chỉ cảm thấy đầu óc sắp nổ tung.
Đột phá Tiên Thiên, phải biết rằng cảnh giới Tông Sư đỉnh phong như ông ấy đã là vị vua không ngai ở khu vực Giang Nam, chúa tể thật sự.
Cảnh giới Tiên Thiên đã là nhân vật trong truyền thuyết.
Hiện giờ Lý Hiên lấy việc đột phá Tiên Thiên làm phần thưởng, điều này e rằng sẽ khiến những tu luyện giả ở Sở Châu điên cuồng.
Đúng là ra tay hào phóng.
Tu luyện giả tên là Vương Lãng đó xong đời rồi, cho dù hắn ta có trốn trong hang chuột thì cũng sẽ bị tìm ra được.
Chẳng mấy chốc Hoàng Giang Thái đã tụ tập 27 tu luyện giả khác lại, sau khi chắc chắn thuộc hạ bọn họ không có tu luyện giả tên là Vương Lãng, ông ấy mới tuyên bố mệnh lệnh của Lý Hiên.
Hai mươi bảy tu luyện giả đó lập tức xôn xao.
Nhất là khi Hoàng Giang Thái lấy đan dược cấp thần ra, nói là Lý Hiên ban cho ông ấy, những người này đều trở nên điên cuồng.
Cố Mạc Ngôn, gia chủ của nhà họ Cố.
Vương Thọ, gia chủ của nhà họ Vương.
Vạn Tuấn của Vô Ảnh Môn.
Những nhân vật lớn bình thường hiếm khi nhìn thấy đêu xuất hiện.
Vô số lực lượng khắp Sở Châu đang run rẩy vì sợ hãi.
Thậm chí toàn bộ vùng Giang Nam đều chú ý tới tin tức ở Sở Châu, bọn họ cũng suy đoán xem đã xảy ra chuyện gì lớn khiến nhiều thế lực tu luyện kinh động như vậy.
Ẩn Điện của Hoàng Giang Thái còn đến Lục Phiến Môn để
lấy toàn bộ hồ sơ của những người đàn ông họ Vương, ngay cả †ổ tiên mười tám đời cũng bị triều tra.
Sau khi dặn dò xong, Lý Hiên đã thu hết sát khí, đến nhà trẻ đón con gái của mình tan học.
Trước cửa nhà trẻ.
Vương Vĩ giao tận tay Đóa Đóa cho Lý Hiên.
“Cha Đóa Đóa, con gái của anh rất thông minh và dễ thương, con bé coi anh là anh hùng, mong răng anh có thể làm tấm gương tốt cho con bé, đừng khiến con gái anh thất vọng.”
Vương Vĩ nói với giọng điệu sâu xa.
“Được, cảm ơn cô Vương.”
Lý Hiên cầm bàn tay nhỏ nhắn của Đóa Đóa rời đi.
Đóa Đóa quay đầu lại vẫy tay với Vương Vi: “Tạm biệt cô giáo.”
Sau khi trở về nhà, Đóa Đóa lập tức mở cặp sách, lấy một †ờ giấy vẽ tranh ra.
“Cha ơi, hôm nay cô giáo sắp xếp bài tập gia đình, bảo mỗi bạn nhỏ vẽ một bức tranh với cha mẹ của mình”
“Đóa Đóa muốn vẽ hai con hổ, cha và Đóa Đóa cùng vẽ được không ạ?”
“Được”
Sau khi nhìn thấy con gái của mình, sát khí trên người Lý Hiên đã tan biến, lập tức trở thành tràn đầy cưng chiều.
“Đóa Đóa vẽ con hổ nhỏ, cha vẽ con hổ lớn”
Nói xong, Đóa Đóa cầm bút màu lên và vẽ hình một con hổ nhỏ trên đó, khỏe mạnh kháu khỉnh.
Nói chứ cũng giống thật lắm. “Cha ơi, đến lượt cha vẽ rồi” “Được.”
Lý Hiên học theo dáng vẻ của Đóa Đóa, vẽ một con hổ lớn lên đó.
“Con hổ cha vẽ đẹp quá.”
Đóa Đóa cầm tờ giấy lên, vui mừng khen ngợi: “Cứ như hổ sống vậy, con hổ này còn biết chớp mắt nè.”
Nghe vậy, Lý Hiên chỉ mỉm cười hờ hững.
Tuy chỉ vẽ nguệch ngoạc qua loa, nhưng được hắn vẽ nên đương nhiên cũng được trao cho một chút linh tính.