Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 189: Giết Cầm Thú! Quấn Lấy Cừu Yêu Nhi! Hại Trương Tấn




Đất phong phủ Bá Tước Huyền Vũ, một thôn xóm.



Võ sĩ gia tộc họ Đường, cao thủ gia tộc họ Tô của Trấn Viễn Hầu giả trang biến thành giặc cướp, ngồi trên lưng ngựa, điên cuồng mà giết người phóng hỏa.



- Ha ha ha ha!



Đám người kia hoàn toàn thả ra con ác quỷ trong lòng.



Khi nhìn thấy lần lượt từng căn nhà hóa thành tro tàn, thấy từng mạng người kết thúc trong tay mình, bọn họ cảm thấy vô cùng thoải mái.



Quá mức nghiện.



Quá sung sướng.



Ha ha ha ha!



Lúc trước không có phát hiện, hoá ra giết người phóng hỏa dĩ nhiên là chuyện vui sướng như thế.



Làm giặc cướp tốt lắm.



Không bị quản thúc, tự do tự tại.



Muốn giết cứ giết, muốn hiếp cứ hiếp.



- Phóng hỏa, phóng hỏa, phóng hỏa!



Hết cây đuốc này đến cây đuốc khác ném về phía những căn nhà.



Vô số con dân họ Kim kêu thảm thiết, khóc thét lên, ôm con, lôi vợ từ trong nhà trốn ra.



Toàn bộ những người dân trong thôn đều chen lấn ở sân giã gạo, tầm mấy trăm người.



Toàn bộ nhà cửa trong làng đều đang bốc cháy.



Còn bọn cướp giả mạo đang cười gằn dưới ánh lửa.



- Ha ha ha ha, còn muốn chờ gia tộc họ Kim tới cứu các ngươi à?



- Không nên nằm mơ, gia tộc họ Kim tự thân khó bảo toàn, lập tức liền phải xong đời.



- Hơn nữa ở trong mắt những người gia tộc họ Kim kia, các ngươi chẳng qua là con kiến hôi hèn mọn, cũng chỉ là đám dân đen không bằng heo chó mà thôi.



- Tánh mạng của các ngươi ở trong mắt đám người Kim Mộc Lan không đáng một đồng.



- Các ngươi cũng chỉ là công cụ gia tộc họ Kim nghiền ép mà thôi.



Bỗng nhiên, có một cậu bé bước ra nói:



- Ta không tin, Bá Tước đại nhân nhất định sẽ phái người tới cứu chúng ta.



- Đúng, phủ Bá Tước yêu dân như con, tiểu thư Kim Mộc Lan yêu dân như con, nàng thật sự xem chúng ta như người một nhà, xem như con dân.



- Đám trộm cướp các ngươi chờ xem, chờ quân đội của chủ nhân sang đây giết, nhất định sẽ không bỏ qua các ngươi.



Các dân làng đều hô to, sự ủng hộ bọn họ với gia tộc họ Kim là phát ra từ nội tâm.



Công tử Đường Tứ cất tiếng cười to nói:



- Nằm mơ, nằm mơ, Kim Mộc Lan sẽ vì đám heo chó dân đen các ngươi mà mạo hiểm sao?



Tiếp tục, sắc mặt gã chợt phát lạnh.



- Những người này nếu mạnh miệng thế này, như vậy có lẽ là không sợ chết.



- Bắt hai mươi người đi ra, giết!



Sau một lát, trong thôn hai mươi người thanh niên với ánh mắt bướng bỉnh lì lợm nhất bị kéo ra ngoài, đè xuống quỳ trên mặt đất, dao nhỏ để ngang trên cổ của bọn họ.



Lúc này là buổi tối, các dân làng đều đang ngủ say, cho nên ăn mặc có chút mỏng manh.



Nhất là một cô vợ trẻ.



Năm nay kén tằm được giá nhiều tiền, người chồng vì thương vợ nên đã may quần áo bằng lụa tặng vợ.



Những cô vợ trẻ mặc áo lụa đi ngủ khiến cho thân thể trở nên quyến rũ động lòng người cực kỳ.



Khiến cho đám giả mạo đạo tặc cầm thú này động tâm.



- Công tử... A không, lão đại, chúng ta đều là giặc cướp, vậy không chỉ muốn giết người, còn muốn cướp sắc chứ!



- Trong thôn này có một số đại cô nương, tiểu tức phụ (cô vợ trẻ) dáng dấp không tệ, ngài phải cho mọi người đã ghiền chớ?



Đám người kia vốn là võ sĩ gia tộc họ Đường, vốn cũng không đến mức cầm thú như vậy.



Thế nhưng giết người phóng hỏa xong xuôi, giống như đem nội tâm ác quỷ hoàn toàn phóng thích ra ngoài, đã không còn ranh giới cuối cùng.



Công tử Đường Tứ nheo mắt lại, đàn bà của gã rất nhiều, hơn nữa đều rất đẹp.



Thế nhưng những đại cô nương, những tiểu tức phục trước mắt này có vẻ hương đồng gió nội, có một phong vị khác.



Khi đã quen ngủ với đám mỹ nhân nũng nịu, chơi với đám gái quê bẩm sinh chân chất này cũng không tệ, vẻ mặt nhuốm màu phong sương, bàn tay chai sần cũng rất có hương vị.



- Được, vậy hãy chơi đùa thoải mái đi này!



Tức khắc, đám cầm thú này chợt nhảy vào trong đám người, kéo những cô gái, vợ trẻ còn xinh đẹp trong đám dân làng bắt ra.



- Cầm thú, thứ súc sinh nhà các ngươi.



- Thả nương tử của ta.



- Thả con gái của ta.



- thứ súc sinh nhà các ngươi, thả mẹ ta.



Đàn ông trong làn mắt đỏ lên, tức khắc xông lên cứu vợ và con gái của mình.



Tiếp đó, dễ dàng bị đánh ngã xuống đất.



Mười mấy người đàn bà con gai bị bắt đi ra, khóc thét rung trời.



- Mọi người thay phiên chơi, từng bước từng bước tiếp tục tới.



- Không nên tranh giành!



Những dân làng còn sót lại viền mắt muốn nứt ra.



- Không bằng cầm thú, không bằng cầm thú!



- Ông trời ơi, người hãy mở mắt ra mà xem, đánh chết đám súc sinh này đi.



- Chủ nhân, nhanh tới cứu chúng ta đi.



Công tử Đường Tứ cất tiếng cười to nói:



- Con trai của các ngươi cũng bị giết, vợ con của các ngươi, con gái muốn bị làm nhục, chủ nhân của các ngươi ở nơi nào hả? Hắn căn bản cũng không quản sống chết của các ngươi, ha ha ha ha!



- Giết, giết chết đám ngu này đi.



- Giày vò những con đàn bà này này, giày vò những con đàn bà của gia tộc họ Kim đi.



Nhưng vào lúc này!



Trên mặt đất bỗng nhiên chợt từng đợt run rẩy.



Còn có tiếng móng ngựa va chạm trên mặt đất.



Mộc Lan dẫn đầu ba trăm kỵ binh, tung vó mà đến



- Giết, giết đám súc sinh này!



- Gia tộc họ Kim toàn bộ con dân, toàn bộ thối lui đến bên cạnh đi.



Ba trăm kỵ sĩ Mộc Lan xung phong tốc độ đặc biệt cực nhanh.



Các dân làng hân hoan.



- Chủ nhân đến, chủ nhân đến.



- Chúng ta được cứu, chúng ta được cứu.



- Ta chỉ biết, chủ nhân không phải mặc kệ chúng ta.



- Gia tộc họ Kim vạn tuế.



- Bá tước Huyền Vũ vạn tuế!



Công tử Đường Tứ nhìn thấy kỵ binh Mộc Lan tung vớ, ánh mắt lộ ra hiện ra vẻ dữ tợn.



Kim Mộc Lan, ngươi thật đúng là dám đến.



Thứ quý tộc như ngươi thật đúng là ngu xuẩn, vì một chút dân đen, thực sự dám đến mạo hiểm.



Ngươi cũng đã biết, ta mang đến hai trăm năm mươi tên này toàn bộ đều là cao thủ sao?



Nhất là năm mươi tên cao thủ Tây Vực Tô Kiếm Đình trợ giúp thì cường hãn vô cùng.



Ngươi lại đến, vậy thì không cần đi nữa.



Tất nhiên để cho ngươi toàn quân huỷ diệt.



Ngươi là một cô gái đẹp, ta không thể đụng vào, thế nhưng ta có thể hủy gân mạch của ngươi, đưa cho Thái tử điện hạ, đấy là một cái công to, lập công lớn thật đấy.



Công tử Đường Tứ hét lớn:



- Tới tốt, tới tốt, Khổ Đầu Hoan ta đây đang lo không có kẻ địch mà.



- Tất cả mọi người lên ngựa, chúng ta đây cùng phủ Bá Tước Huyền Vũ đánh một trận. Chờ giết sạch hết kẻ địch, sẽ chơi gái. Huống hồ dưới trướng Kim Mộc Lan, có thế có nhiều mỹ nhân kỵ binh mà, ha ha ha ha!



- Xem là kỵ binh gia tộc họ Kim lợi hại, hay là Khổ Đầu Hoan ta đây lợi hại.



Thế là, cao thủ của gia tộc họ Đường, dưới sự trợ giúp Tô Kiếm Đình với năm mươi tên cao thủ Tây Vực phóng người lên ngựa.



Kỵ binh hai bên, chợt tăng nhanh.



Tiếp đó ngay trên bãi đất trống ngoài thôn, điên cuồng mà xông tới, điên cuồng mà chém giết.



Chỉ khoảng nửa khắc!



Máu tươi bắn tung tóe, cụt tay cụt chân bay loạn.



Ở trong cao thủ thế hệ trẻ.



Kiếm pháp Mộc Lan không phải đứng đầu, sức công phá trên chiến mã không bằng Nam Cung Hiệp, tối đa chỉ tương xứng với Đường Tung.



Thế nhưng ở trường hợp này.



Nàng cũng không có đối thủ.



Công tử Đường Tứ phủ Bá tước Tấn Hải không phải là đối thủ của nàng.



Thế là, công tử Đường Thất cũng bắt đầu.



Hai người đánh một mình Mộc Lan.



Nhưng, khí thế Mộc Lan như hồng.



Trong lồng ngực có chính khí, hiển nhiên đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, hai người liên thủ vẫn không phải đối thủ Mộc Lan.



Thế là, công tử Đường Ngũ tiến lên, ba anh em đại chiến một mình Mộc Lan.



Sau khi nhất thời công kích với nhau thật mạnh, hai đội ngũ tiến vào trận chiến hùng tàn.



Phủ Bá Tước Huyền Vũ trang bị tinh nhuệ, mặc tốt nhất áo giáp, cầm tốt nhất chiến đao.



Thế nhưng, gia tộc họ Đường xuất động chính là võ đạo cao thủ tinh nhuệ nhất, đôi bên tương xứng.



Thậm chí, kỵ sĩ dưới trướng Mộc Lan có khi còn dữ dằn hơn một chút. Cuối cùng họ tràn đầy cảm giác vinh dự, không sợ chết chút nào.



Thế nhưng năm mươi tên cao thủ Tây Vực Tô Kiếm Đình trợ giúp căn bản là cỗ máy giết người tàn nhẫn.



Cho nên phía Mộc Lan mặc dù có ba trăm người, kẻ địch có hai trăm năm mươi người.



Nhưng, phủ Bá Tước Huyền Vũ bên này, vẫn rơi xuống hạ phong.



Tô Kiếm Đình trợ giúp năm mươi tên cao thủ Tây Vực quá mạnh mẽ.



Kỵ sĩ phủ Bá Tước Huyền Vũ, đều bị thương nặng ngã xuống, thương vong tăng lên.



Ba công tử họ Đường, bao vây tấn công Mộc Lan một mình, rõ ràng vây khốn nàng.



Cách đó không xa dân làng nhìn thấy một màn này, mắt đỏ ngầu, lòng nóng như lửa đốt.



- Hỡi già trẻ lớn bé trong làng, chủ tử chiến đấu cho chúng ta, chúng ta lẽ nào cứ mắt mở trừng trừng mà ngó thôi sao?



- Xông lên, liều mạng với bọn hắn, liều mạng!



Tiếp đó, một chút người trẻ tuổi dũng cảm nhất đều nhặt lên tất cả những vụ khí mình có được như dao bổ củi, cuốc, xẻng và điên cuồng xông tới trợ giúp Mộc Lan chiến đấu.



Mộc Lan khẩn trương nói:



- Hỡi dân làng, mau lui lại, lui lại đi!



Ở trước mặt mấy kị binh tinh nhuệ, dân chúng bình thường không còn sức đánh trả chút nào, chỉ có thể tăng thêm thương vong.



Quả nhiên, trong chốc lát ngắn ngủi.



Thì có mười mấy người dân làng dũng cảm phơi thây tại chỗ.



Mộc Lan bi phẫn vô cùng.



Cầm thú, súc sinh!



Lại ra tay với dân chúng vô tội.



Trong lúc nhất thời, thanh kiếm trong tay nàng càng thêm hung mãnh.



- Xoẹt!



Công tử Đường Tứ trước ngực bị mở ra một lỗ hổng, cả người bay ra ngoài.



Cùng lúc đó.



Sau lưng Mộc Lan lại bị đập mạnh một cái.



Bị một cây búa đập trúng.



Một cao thủ Tây Vực mắt sâu.



Quân chính quy của Tô Kiếm Đình.



Gã như con rắn độc nhìn chằm chằm Kim Mộc Lan, một khi bắt được cơ hội, liền xuất thủ đánh lén.



- Bắt cô gái này!



Tức khắc, mười mấy ncao thủ Tây Vực bao vây về phía Mộc Lan.



- Bảo hộ tiểu thư!



Kim Kiếm Nương dẫn đầu mấy chục tên kỵ sĩ, bảo hộ Mộc Lan ở chính giữa.



Năm mươi tên cao thủ Tây Vực của Tô Kiếm Đình, kiếm pháp như rắn.



Những nơi đi qua, đều là thi thể.



Xem ra Trấn Viễn Hầu Tô Nan, cũng bất lực như những biểu hiện bên ngoài.



Bằng không, như thế nào sẽ nuôi nhốt nhiều cao thủ Tây Vực như vậy? Toan tính của ông ta không nhỏ!



Sức chiến đấu của năm mươi người này, thậm chí vượt xa hai trăm tên võ sĩ của gia tộc họ Đường.



Mắt có thể thấy, thương vong phủ Bá Tước Huyền Vũ càng lúc càng lớn.



Mười mấy người cao thủ Tây Vực, mục tiêu chỉ có Kim Mộc Lan.



Mộc Lan không sợ hãi chút nào.



Một mình độc chiến mấy người.



Thế nhưng kỵ binh phủ Bá tước Huyền Vũ, thế cục càng ngày càng nguy hiểm.



Phần lớn thương vong, cũng là cao thủ Tây Vực mang tới.



Gia tộc họ Tô, nên thiên đao vạn quả!



Mà ngay lúc ấy!



Lại truyền tới một trận tiếng vó ngựa kịch liệt.



Lại một đội ngũ kỵ sĩ, ở trong đêm tối, như lợi kiếm mà đến.



Đám kỵ sĩ này, đồng dạng mang theo lá cờ của đạo tặc Khổ Đầu Hoan.



Một người cầm đầu, mang theo mặt nạ màu bạc.



Trên trán viết một chữ Khổ!



Đám kỵ sĩ này càng mạnh.



Nhất là tên đeo mặt nạ cầm đầu, cao thủ hàng đầu.



Gã không nói hai lời, chợt nhảy vào chiến trận.



Xuất kiếm như là tia chớp, căn bản không có kẻ nào cản nổi.



Tuy rằng gã chỉ dẫn theo mười mấy người, nhưng lại là như là dao nhỏ cắt vào mỡ bò vậy.



Trong nháy mắt thay đổi chiến cuộc.



Võ sĩ gia tộc họ Đường ở trước mặt gã chẳng khác gì rau dưa chờ ninja chém vậy.



Dù cho cao thủ Tây Vực của Tô Kiếm Đình, ở trước mặt đám người kia, cũng chỉ là thế lực ngang nhau.



Mà võ công người đeo mặt nạ quá cao.



Chỉ một mình gã, liền đè bẹp toàn cục.



Trong nháy mắt, liền giết mấy mạng.



- Chạy, chạy, chạy...



Ba vị công tử họ Đường cuối cùng không nhịn được, hạ lệnh bỏ chạy.



Thế là, trăm tên võ sĩ gia tộc họ Đường may mắn còn sống sót đều chạy trốn.



Ba mươi tên cao thủ Tây Vực của gia tộc họ Tô may mắn còn sống sót thấy tình thế mục tiêu, cũng chỉ biết rút lui.



Cái tên cao thủ kia, quá mạnh mẽ!



Chạy? Chạy đi đâu?



Người đeo mặt nạ thân hình như chớp, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt công tử Đường Tứ, chợt một kiếm, chém xuống đầu của gã.




Tiếp tục, lại thoáng hiện đến trước mặt công tử Đường Ngũ, công tử Đường Thất.



- Xoẹt xoẹt xoẹt!



Ba kiếm!



Hai tên công tử gia tộc họ Đường này bị chém thành tám khúc.



Chiến đấu kết thúc!



Mộc Lan ở trên lưng ngựa chắp tay nói:



- Tôn giá là người phương nào? Phủ Bá Tước Huyền Vũ cảm ơn ơn cứu giúp.



Người đeo mặt nạ nói:



- Khổ Đầu Hoan.



Gã là Khổ Đầu Hoan, tung hoành toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam, chính là đạo tặc Khổ Đầu Hoan thần long thấy đầu mà không thấy đuôi.



Mộc Lan nói:



- Khổ tiên sinh, phủ Bá Tước Huyền Vũ sẽ nhớ kỹ nhân tình này, nếu có cần, xin phái người tới báo cho biết một tiếng.



Khổ Đầu Hoan không có lên tiếng.



Gã sở dĩ xuất thủ, là bởi vì có người vô tội bị giả cướp, hơn nữa còn giày vò những cô gái vô tội.



Đây không phải là hủy thanh danh của gã à?



Khổ Đầu Hoan ta đây, chỉ giết ác nhân, chỉ giết đại quan.



Khổ Đầu Hoan ta đây, thay trời hành đạo.



- Chúng ta là những kẻ hèn mọn đến cỡ này, không dám trèo cao lên nhà giàu có quyền thế như phủ Bá Tước Huyền Vũ, không hẹn lần sau!



Tiếp đó đạo tặc Khổ Đầu Hoan mang theo mười mấy kỵ sĩ, biến mất ở trong màn đêm.



...



Phủ Thành chủ Nộ Triều.



- Không hẹn lần sau? - Thẩm Lãng kinh ngạc, tiếp đó gật đầu một cái nói:



- Được, ta cũng không muốn gặp ngươi, nhưng mà con thì sao?



Cừu Yêu Nhi nói:



- Nếu như có thể sinh được, thì cứ sinh ra, đàn bà bên cạnh ta còn nhiều mà, nuôi sống một đứa bé dư xài.



Á!



Thẩm Lãng với tương lai đứa bé này vô cùng lo lắng, nhưng là vô cùng hâm mộ.



Đầu tiên, người mẹ Cừu Yêu Nhi này nhất định là không hợp cách.



Thế nhưng đứa nhỏ này nhất định có vô số người mẹ đạt tiêu chuẩn, bởi vì trong số những võ sĩ chính quy mà Cừu Yêu Nhi muốn dẫn đi, đại bộ phận cũng là nữ nhân.



Còn có nhiều cô gái không biết võ công, họ sẽ nấu cơm, sẽ pha trà, may quần áo vân vân.



Thậm chí để có sữa cho đứa bé này, sẽ có một số người sẽ để cho mình mang thái, biến thành vú em chuyên nghiệp.



Hy vọng đứa bénày là con gái.



Nếu như là con trai, lớn lên dưới đôi cánh của người mẹ hung hãn và sống với vô số gái đẹp, con đường trưởng thành của nó sẽ phải rất kỳ quái đi.



- Ta sẽ thay ngươi lấy những thứ trong cơ thể ra. - Thẩm Lãng nói:



- Bằng không một khi ngươi thi triển chân khí, chúng nó bất cứ lúc nào đều có thể sẽ nứt ra, trong nháy mắt giết chết ngươi, ngươi chết không hề gì, con của ta cũng không thể có việc.



Kế tiếp, ở bên trong một căn phòng, Thẩm Lãng dùng dao nhỏ rạch ra thân thể Cừu Yêu Nhi, lấy hết năm quả cầu sắt nhỏ xíu với đường kính chừng một li ra hết.



Trong đó có bốn viên ở trên hai cánh tay, một viên ở dưới da đầu.



Nhìn những viên bé xíu tinh xảo này, chỉ cần dùng dao rạch nhẹ, lớp vỏ sắt sẽ bị mở ra, bên trong có bột màu trắng.



Dùng kim bạc chấm vào bột, tiếp đỏ ngâm kim vào nước, tìm đến một tử tù hải tặc cho gã uống hỗn hợp đó.



Mấy giây sau đó, tên hải tặc này chết không kịp ngáp.



Lại độc đến như thế? Chỉ có chút xíu cỏn xon như vậy cũng đủ giết chết người!



Nếu như những quả cầu độc này vỡ ra trong người, dù cho thân thể Cừu Yêu Nhi có nghịch thiên đến đâu cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.



Cừu Yêu Nhi lần đầu tiên nhìn chăm chú vào Thẩm Lãng một cái.



- Làm người độc đến cỡ này như ngươi, thật là hiếm thấy vô cùng.



Thẩm Lãng nói:



- Cảm ơn khen ngợi!



- Đi! - Cừu Yêu Nhi nói.



- Không được, ngươi vẫn không thể đi. - Thẩm Lãng nói:



- Trương Tấn trong tay có sáu ngàn binh sĩ, ta đánh không lại hắn.



Cừu Yêu Nhi nói:



- Vậy cùng ta có quan hệ gì đâu?



Thẩm Lãng nói:



- Ta cần ngươi cùng ta diễn một tuồng kịch, ngươi trước tiên hãy thả ta ra ngoài, tiếp đó chúng ta tiếp tục chiến đấu. Máy bắn đá của ta sẽ tiếp tục đập về phía ngươi, vô số bụi nam châm vẫn bùng nổ, dán lên người ngươi. Sau đó ngươi sẽ giả vờ nổ tung chân khí, tiếp đó vờ chết bất đắc kỳ tử. Tiếp tục An Tái Thiên sẽ giả vờ gạt mở cửa thành, tiếp đó chúng ta xung phong đi vào, cùng quân đội của ngươi chém giết cùng một chỗ.



- Như thế Trương Tấn mới có thể làm tiếp, mới có thể từ phía sau lưng bắt đầu tập kích, hắn muốn một trận ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, chúng ta liền liên thủ tiêu diệt hắn.



Nghe được yêu cầu của Thẩm Lãng, huyệt Thái Dương Cừu Yêu Nhi giật lia lịa.



Thật là quá đáng.



Cừu Yêu Nhi ta đây chưa bao giờ diễn trò, cũng chưa bao giờ giả chết.



- Vì sao ta phải làm như vậy? - Cừu Yêu Nhi hỏi.




Thẩm Lãng đáp:



- Bởi vì ngươi thiếu ta một nhân tình, ngươi dù sao cũng là ta chữa xong, ta cứu ngươi một cái mạng, lẽ nào ngươi không đền đáp à? Hơn nữa ngươi còn cường nhục ta, không nên nhân bồi thường à?



Cừu Yêu Nhi tức khắc nghiến răng ken kéc.



Chợt nhặt lên hai Quỷ Đầu Đao:



- Ta không giả chết, ta không diễn trò.



Thẩm Lãng nói:



- Vậy ơn cứu mạng của ta, ngươi không có ý định báo đáp sao? Rõ ràng nhân tâm không chân thành.



Cừu Yêu Nhi cả giận nói:



- Ta đây liền mang binh đi diệt Trương Tấn.



Thẩm Lãng buồn bã nói:



- Trương Tấn lúc này ở trong lâu đài của Cừu Hào lâu đài bên trong, được lợi thế tòa thành, ngươi dẫn đầu ba nghìn người đi tiến đánh, sẽ thương vong bao lớn?



Cừu Yêu Nhi nói:



- Không có ta thì sẽ tóm không được lâu đài đó.



Thẩm Lãng nói:



- Ta tin tưởng, thế nhưng... Sẽ chết bao nhiêu người? Lẽ nào tính mạng vô số binh sĩ dưới trướng ngươi, còn thua kém tôn nghiêm ngươi à?



Cừu Yêu Nhi nhắm mắt lại.



Vừa rồi thì không nên dừng lại, hẳn là trực tiếp đi.



Cái tên này quá trớn rồi.



Rõ ràng hận không thể một đao chém chết, toàn bộ thế giới liền thanh tĩnh.



Kế tiếp, Cừu Yêu Nhi không nói hai lời, túm cổ Thẩm Lãng trực tiếp đi ra phía ngoài, đi tới trên tường thành, trực tiếp liền ném hắn xuống.



- Cút!



Cô gái khốn khiếp này, thực sự cứ như vậy ném xuống.



Đây chính là tường thành cao hai mươi mấy mét, tương đương với năm tầng lầu.



Thẩm Lãng gần như hồn phi phách tán.



Ngay sau đó, đám người Kim Hối, Thẩm Thập Tam, Kim Sĩ Anh xông lên thật nhanh.



Đỡ Thẩm Lãng xuống.



Trong chớp nhoáng này, Thẩm Lãng thực sự gần như muốn vãi đái.



Khốn kiếp!



Khốn kiếp nữ nhân chết bầm.



Nương tử nói đúng, con nữ bạo long Cừu Yêu Nhi này đáng bị thiên đao vạn quả, thiên đao vạn quả.



...



Sắp xếp mọi thứ trong lòng, Thẩm Lãng đứng ở phía dưới đầu tường, mặt mũi thịnh nộ.



Giận dữ hét:



- Máy bắn đá chuẩn bị!



- Toàn bộ quân đội chuẩn bị!



Tức khắc, hai nghìn binh sĩ phủ Bá Tước Huyền Vũ xếp thành hàng thật chỉnh tề.



Ba đạo cụ máy bắn đá lại một lần nữa giương đến mức tận cùng.



- Cừu Yêu Nhi, con đĩ này, ngày hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi! - Thẩm Lãng chợt rống lên một tiếng.



- Phóng, phóng, phóng!



Theo Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng.



Ba cái máy bắn đá chợt phóng ra.



Ba cái nam châm thiên thạch chợt bắn về phía đầu tường, hướng Cừu Yêu Nhi đập tới.



Quỷ Đầu Đao của Cừu Yêu Nhi múa may quay cuồng.



- Rầm!



Trong nháy mắt.



Ba quả cầu thiên thạch nam châm chợt nổ tung.



Đây vốn chính là bụi nam châm dùng chất dẻo kết dính, lúc này hoàn toàn nổ tung trở thành bụi.



Trong nháy mắt hóa thành vô số bụi đen, bám lên toàn thân Cừu Yêu Nhi.



Tiếp đó, trực tiếp bám vào trên người của nàng.



Trong nháy mắt đó, Cừu Yêu Nhi vô cùng khó chịu.



Cả người dường như muốn hít thở không thông vậy.



Toàn thân huyết quản cũng giống như muốn hoàn toàn bùng nổ.



Hàm lượng kim loại nặng trong máu nàng đến cùng vượt quá tiêu chuẩn quy định bao nhiêu hả?



Chợt vận khởi chân khí toàn thân.



- Thái!



Chợt một tiếng kêu gào, chân khí trong nháy mắt bùng nổ.



Tức khắc, bụi nam châm bám vào mặt ngoài thân thể toàn bộ bị đẩy lùi ra ngoài, rơi lả tả đầy đất.



Màn này, thật là vô cùng kinh diễm.



Mà chân khí nổ tung trong nháy mắt, thân thể của nàng chợt co lại.



May mà vừa rồi Thẩm Lãng lấy hết những quả cầu độc trong cơ thể nàng, bằng không nàng lúc này hẳn phải chết không thể nghi ngờ.



Lúc này, Cừu Yêu Nhi sẽ phải giả chết.



Vốn nên là hét thảm một tiếng, tiếp đó máu tươi cuồng phún mà chết.



Thế nhưng... Nàng không biết diễn trò.



Cũng chỉ nằm thẳng xuống.



- Rầm!



Nàng thật sự nằm thẳng xuống, cả người đập trên mặt đất, phát sinh một tiếng vang lớn.



Cái ý niệm đầu tiên của Thẩm Lãng là: Đ*t, con của ta không có sao chứ.



Nữ bạo long này, trong đầu cũng là cơ bắp, nửa điểm cũng không biết rẽ ngoặc à?



Ngươi không biết hộc máu à?



Ngươi không biết từ từ ngã xuống à? Cứ như vậy đập mạnh xuống đất, ngươi không đau sao?



Tiếp tục, Thẩm Lãng hét lớn:



- Cừu Yêu Nhi đã chết, Cừu Yêu Nhi đã chết!



- Tiến đánh lâu đài, tiến đánh lâu đài!



- Bắt thành Nộ Triều, vào lúc này!



Cũng chính là vào lúc này!



- Ầm...



Bỗng có một tiếng vang thật lớn.



Cánh cổng dày của phủ Thành chủ Nộ Triều chợt sụp đổ.



Cánh cổng này vốn là một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông.



Lúc này, lại sụp.



Thẩm Lãng mừng rỡ nói:



- Chúng ta nội ứng thuận lợi, xung phong đi vào!



Theo Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng, hai nghìn tên võ sĩ tinh nhuệ phủ Bá Tước Huyền Vũ, chợt vọt vào trong pháo đài.



...



Bên trong một cái lâu đài khác ở thành Nộ Triều.



Sáu ngàn tinh nhuệ của Trương Tấn, đằng đằng sát khí, chờ xuất phát.



Đồng thời thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm tình hình chiến đấu ở cái pháo đài chính kia.



- Tướng quân, Thẩm Lãng bị câu lên đầu thành, cùng Cừu Yêu Nhi đàm phán.



- Thẩm Lãng đàm phán thất bại, bị Cừu Yêu Nhi ném xuống!



- Thẩm Lãng công thành, máy bắn đá của hắn đập ra ba cái quả cầu sắt!



- Tướng quân, tướng quân, Cừu Yêu Nhi ngã xuống!



- Thẩm Lãng không biết dùng cái yêu pháp gì, Cừu Yêu Nhi ngã xuống, ả... ả giống như đã chết.



- Cổng pháo đài phủ Thành chủ Nộ Triều sụp, Thẩm Lãng có nội ứng, có nội ứng!



- Tướng quân, Thẩm Lãng dẫn binh tiến vào phủ Thành Chủ!



Da đầu Trương Tấn từng đợt tê dại.



Thẩm Lãng thực sự làm được rồi sao?



Đúng như phụ thân sở liệu, Thẩm Lãng thực sự giết được Cừu Yêu Nhi?



Đây chính là một nữ ma đầu vô địch, Thẩm Lãng là như thế nào làm được hả?



Thật là đáng sợ!



May mắn phụ thân liệu sự như thần.



Bằng không hôm nay, thành Nộ Triều thực sự sẽ phải rơi vào trong tay Thẩm Lãng.



Một khi tân chính liền hoàn toàn thất bại, cuộc đời chính trị của phụ thân cũng có thể có thể sẽ phải chính thức chung kết.



Thế nhưng, ma cao một thước đạo cao một trượng!



Bọ ngựa đằng trước chim sẻ ở phía sau!



Thẩm Lãng, hôm nay để ngươi chết ở trong tay Trương Tấn ta đây.



Hôm nay Trương Tấn ta đây, sẽ phải lập được công trạng lớn!



Cái thành Nộ Triều này, ta quyết định phải có được!



Trương Tấn chợt rút ra chiến đao, tức giận gào thét nói:



- Các huynh đệ, kiến công lập nghiệp, ngay sáng nay!



- Giết!



- Chém sạch đám nghịch tặc Thẩm Lãng!



- Giết sạch đám hải tặc!



- Bắt thành Nộ Triều, đăng đài bái tướng, thăng quan phát tài, chính là vào lúc này đây!



- Giết, giết, giết!



Theo Trương Tấn ra lệnh một tiếng.



Sáu ngàn tinh nhuệ dốc toàn bộ lực lượng, điên cuồng hướng lâu đài phủ Thành chủ Nộ Triều lướt đi.