Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Quyển 5 - Chương 297: Phiên ngoại Lịch Hòa Quang – Thượng




Đạo Xuân trung thế giới vốn chỉ là một trung thế giới xoàng xoàng, tài nguyên và công pháp đều chẳng mạnh cho lắm, song mấy năm gần đây, nó lại nức tiếng khắp nơi. Nguyên nhân là vì các tiên nhân phi thăng gần đây đa phần đều xuất thân từ thế giới này hoặc là có quan hệ gắn bó chặt chẽ với nó. Thường xuyên phi thăng như thế, đương nhiên là khiến nhiều người chú ý. Nhưng càng khiến người ta chú ý hơn vẫn là Quy Nguyên tông của Đạo Xuân trung thế giới và Lịch Hòa Quang – chưởng môn của Quy Nguyên tông này!

Nhắc đến Lịch Hòa Quang, người ở Đạo Xuân trung thế giới có thể còn chẳng biết đây là ai, nhưng nếu nhắc đến chưởng môn đời này của Quy Nguyên tông thì không ai là không biết. Chưởng môn chân nhân của Quy Nguyên tông là tu sĩ Đại Thừa đỉnh phong, phi thăng là chuyện hoàn toàn nằm trong tầm tay, chẳng qua vì tu vi của chưởng môn đời tiếp theo còn chưa tới Hóa Thần cho nên mới trì hoãn không phi thăng mà thôi.

Tuy chưởng môn chân nhân của Quy Nguyên tông nổi danh, ấy thế nhưng cũng đã mấy trăm năm kể từ ngày hắn lộ diện trước công chúng, từng có người hoài nghi không biết vị chưởng môn này có còn ở đó nữa hay không, song chẳng ai dám đi hỏi. Mà ở Quy Nguyên tông, một vài người biết chuyện đều giữ kín miệng không hề hé răng về chưởng môn, chính bởi thế mà vị chưởng môn chân nhân này lại càng trở nên bí ẩn.

Hai ngàn năm trước.

“Chưởng môn, ngài muốn ra ngoài ạ?” Mấy đệ tử đi theo sau, nhỏ giọng hỏi.

Nam tử đứng đằng trước mặc vũ y tinh quan, tướng mạo bất phàm, trông tựa như một thanh bảo kiếm tuốt ra khỏi vỏ. Phóng kiếm khí ra ngoài thế này không phải tác phong xưa nay của Lịch Hòa Quang, song mấy năm qua trong Quy Nguyên tông không có nhiều nhân tài xuất sắc, lại ngồi trên ngôi vị tông môn số một Đạo Xuân trung thế giới, Lịch Hòa Quang buộc phải tỏa ra khí thế như vậy để chấn nhiếp kẻ khác.

“Dạo này không có sự vụ gì, nhân lúc ra ngoài ngao du một chút.” Lịch Hòa Quang trầm giọng bảo, “Có việc gì thì tìm trưởng lão bàn bạc quyết định, nếu xuất hiện tình huống nguy hiểm, ta tất nhiên sẽ trở về, các con không cần lo lắng.”

“Chưởng môn có tu vi cao cường, đệ tử đương nhiên không lo lắng ạ. Chỉ là mấy năm nay chưởng môn chưa từng ra ngoài, cho nên đệ tử mới lấy làm lạ mà thôi.” Đệ tử dẫn đầu giấu đi thần sắc mất mát.

Lịch Hòa Quang chìm vào im lặng.

Thì ra hắn đã chưa ra ngoài nhiều năm đến vậy ư? Phải rồi, từ ngày trở lại Quy Nguyên tông tiếp nhận chức vị chưởng môn, hắn hầu như chẳng ló mặt ra ngoài bao giờ.

“Các con phải chăm chỉ tu hành đấy.” Lịch Hòa Quang nói một câu ấy rồi hóa thành tia sáng bay đi mất, bỏ lại các đệ tử cùng nhau thở dài.

Chưởng môn tuấn mỹ bất phàm, tính tình là ngay thẳng ôn hòa, phong thái khí độ cũng xuất chúng, chẳng biết đã khiến bao nhiêu kẻ đem lòng thầm thương trộm nhớ. Trong số các tu sĩ trẻ đến nương nhờ Quy Nguyên tông, hơn phân nửa đều là đến vì chưởng môn. Chỉ tiếc…. hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, chưởng môn đối với ai cũng tốt, chẳng ai có được cơ hội cả.

“Các con vừa nói sư huynh đi đâu cơ?”

Đương lúc các đệ tử thở ngắn than dài, một người mặc áo xanh bỗng xuất hiện trước mặt bọn họ.

“Dư sư thúc.”

Thấy người tới, các đệ tử vội vàng chắp tay hành lễ.

Ở Quy Nguyên tông, tất cả người ngưỡng mộ phong tư của chưởng môn đều phải đối mặt với một cường địch, đó chính là sư đệ Dư Đồng của chưởng môn, là thanh mai trúc mã của chưởng môn, chưởng môn đối xử với y cũng đặc biệt hơn người khác một chút. Nghe nói trước kia Dư sư thúc luôn dùng mọi cách chèn ép những kẻ theo đuổi chưởng môn, hôm nay tính nết đã tốt hơn nhiều lắm rồi, chỉ là ở trước mặt y, người khác vẫn phải cẩn thận dè chừng.

“Bảo sao hai hôm nay sư huynh cứ là lạ, sư huynh muốn đi đâu vậy?” Dư Đồng nhướn mày hỏi. Y hiểu Lịch Hòa Quang còn sâu hơn y Lịch Hòa Quang hiểu chính bản thân mình.

“Việc này…..” Đệ tử dẫn đầu túa mồ hôi lạnh, “Thưa Dư sư thúc, ngài cũng biết tính tình của chưởng môn chân nhân mà, ngài ấy muốn đi đâu, chúng con làm sao biết được ạ?”

Dư Đồng suy nghĩ một thoáng, cảm giác lời bọn họ nói cũng có lý.

“Đừng tiết lộ việc chưởng môn ra ngoài cho bất cứ kẻ nào, rõ chưa?” Dư Đồng nghiêm mặt nói.

“Đệ tử rõ rồi ạ.”

“Ừm.” Dư Đồng hài lòng gật đầu, cũng lập tức hóa thành một tia sáng bay ra ngoài.

Nếu mình có thể đuổi theo sư huynh, lại còn có dịp chỉ riêng hai người với nhau, biết đâu sư huynh nhận lời làm đạo lữ của mình thì sao!

Lịch Hào Quang nhẹ nhàng thở ra, sự khoan khoái lan tràn ra toàn thân. Từ khi tiếp nhận chức vụ chưởng môn tới nay, đã lâu rồi hắn chưa có cảm giác tự do như vậy. Tông môn có ơn nghĩa to lớn với hắn, hắn không thể bỏ bê mặc kệ được. May là hiện tại Quy Nguyên tông đã dần đi vào quy đạo, chẳng bao lâu nữa, trọng trách này cũng có thể bỏ xuống rồi.

Từ sau trận đại chiến giữa Tạ Chinh Hồng và các tán tiên trên Tạm Đao sơn năm đó, Tạm Đao sơn liền biến thành một vùng hoang vu, cái tên Tạm Đao sơn này cũng chỉ còn xuất hiện từ miệng mấy lão già bọn họ mà thôi.

Lịch Hòa Quang khẽ cười, chậm rãi thả bước đi dọc theo con đường nhỏ trên Tạm Đao sơn, dường như tìm lại được một chút cảm giác năm xưa.

Thiên Đan bảng ngày xưa, Lịch Hòa Quang và Cảnh Dĩ Phong đứng đầu bảng, gần như hưởng trọn hết thảy vinh quang ở Đạo Xuân trung thế giới, Tả Tâm Song, Trần Định An, Diêm Bằng Thiên, Thạch Tịch Nhi, Tam Tư, Kỳ Vĩnh Duyên cũng chẳng chịu thua kém, luôn đuổi theo sát nút ở phía sau, khiến hắn chẳng giây nào dám thả lỏng. Mà hôm nay, người trên Thiên Đan bảng chỉ dư lại mình hắn còn ở Đạo Xuân trung thế giới. Trước kia Lịch Hòa Quang từng cho rằng, mình sẽ chẳng đời nào trở về Đạo Xuân trung thế giới, mà sẽ đi đến những thế giới rộng hơn, xa hơn để kiếm tìm đại đạo của chính mình.

Chỉ có thể nói rằng, sự đời khó liệu trước.“Ai?” Lịch Hòa Quang bỗng nhận ra một động tĩnh, bèn quát lên.

Bụi cỏ giật giật, ló ra một cái đầu.

“Xin tiền bối bớt giận, vãn bối chỉ đi ngang qua đây thôi, không có ác ý gì cả.” Người nọ thành khẩn nói.

Trông thấy gương mặt kẻ nọ, Lịch Hòa Quang nhíu mày nói, “Cảnh Dĩ Phong, ngươi thấy chơi có vui không?”

Kẻ trước mắt chẳng phải Cảnh Dĩ Phong thì còn ai?

Năm đó Cảnh Dĩ Phong đưa cho hắn Bách Hoa tửu, hắn cứ tưởng rằng bọn họ là bạn tốt, sau này trải qua một vài chuyện, Lịch Hòa Quang mới biết thì ra mình chỉ là một khâu trong kế hoạch để Cảnh Dĩ Phong hãm hại Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương mà thôi. Lịch Hòa Quang chẳng chấp nhận nổi một hạt cát dính trong mắt, Cảnh Dĩ Phong làm như vậy là đã cắt đứt tình nghĩa giữa bọn họ. Hôm nay nhìn thấy Cảnh Dĩ Phong tỏ vẻ vô tội nói với hắn như vậy, càng khiến Lịch Hòa Quang nổi cơn giận dữ.

Đối thủ mà xưa kia mình hằng mong được tỷ thí, sao lại biến thành thế này?

“Cảnh Dĩ Phong là ai?” Cảnh Dĩ Phong chẳng hiểu mô tê gì, “Lẽ nào tiền bối quen ta hả? Ấy ấy, tiền bối, ngươi đang làm cái gì đó?” Cảnh Dĩ Phong còn chưa nói xong thì chợt thấy mình bị treo lơ lửng giữa không trung, Lịch Hòa Quang ấy thế mà lại vươn tay nhấc hắn lên!

Lịch Hòa Quang tiến tới gần, “Ta tuyệt đối sẽ không nhận lầm khí tức của ngươi, ngươi chỉ có tu vi kỳ Nguyên Anh, chuyện này rốt cuộc là sao?”

Cảnh Dĩ Phong bấy giờ mới thấy rõ mặt Lịch Hòa Quang, lòng bỗng sinh ra cảm giác quen thuộc, hơn nữa vừa rồi người này cứ nói y là “Cảnh Dĩ Phong”, thì ra trước kia tên y là Cảnh Dĩ Phong sao?

“Thưa tiền bối, mấy năm trước tại hạ tỉnh lại vào một buổi sáng nọ, đột nhiên quên hết quá khứ trước kia, cũng không biết tên họ của bản thân là gì, nếu tiền bối có biết điều gì thì xin hãy nói cho ta biết với.” Cảnh Dĩ Phong nghiêm túc chắp tay nói. Nếu không phải giờ y đang bị Lịch Hòa Quang xách cổ áo thì chắc sẽ có sức thuyết phục hơn một tẹo.

Lịch Hòa Quang nhìn chằm chằm Cảnh Dĩ Phong hồi lâu, thật sự không quen khi thấy thần thái như vậy xuất hiện ở Cảnh Dĩ Phong, nhưng hắn cũng nhìn ra Cảnh Dĩ Phong không nói dối.

Phải rồi, với tính cách của Cửu Châu Ma Hoàng, Cảnh Dĩ Phong giăng bẫy y thì làm gì có chuyện không phải trả giá được? Chỉ quên đi quá khứ, không hề tổn hại đến tính mạng, thế này đã là Cửu Châu Ma Hoàng nương tay rồi!

“Trước kia ta quen biết ngươi, nhưng đó cũng là chuyện ngày xưa rồi. Nếu ngươi đã quên hết quá khứ thì không cần phải nhớ lại nữa.” Lịch Hòa Quang buông tay thả Cảnh Dĩ Phong xuống, nhiều năm như vậy trôi qua, ở Đạo Xuân trung thế giới người biết Cảnh Dĩ Phong đã chẳng còn mấy ai, vả lại giờ tu vi của y là kỳ Nguyên Anh, tự vệ không thành vấn đế. Nghĩ vậy, Lịch Hòa Quang không động thủ với Cảnh Dĩ Phong nữa.

Dù có tiếc nuối thì cũng là đối với Cảnh Dĩ Phong, chứ không phải đối với một người chẳng hay biết gì.

Thôi, biết Cảnh Dĩ Phong rơi vào kết cục này cũng còn đỡ hơn là không biết, người năm xưa đã chẳng còn lại bao nhiêu, đối với Cảnh Dĩ Phong mà nói, đây có lẽ cũng là kết cục tốt. Lịch Hòa Quang quay người rời đi, chẳng đoái hoài đến Cảnh Dĩ Phong đằng sau nữa.

Nhưng đối với Cảnh Dĩ Phong thì Lịch Hòa Quang là người đầu tiên quen biết y, hơn nữa trong lòng y cũng sinh ra cảm giác quen thuộc với hắn, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì về sau e rằng sẽ mãi chẳng biết được mình là ai. Tuy Cảnh Dĩ Phong đã quên đi hết thảy, thế nhưng bản năng thì vẫn còn đó. Y nhìn ra được Lịch Hào Quang không phải kẻ máu lạnh ham giết chóc, dường như còn hơi mềm lòng nữa, có điều nghe giọng điệu thì hẳn là trước kia có thù hận cũ gì đó với mình.Cảnh Dĩ Phong khe khẽ thở dài, trước kia mình rốt cuộc đã làm gì để phải rơi vào kết cục này?

Cảnh Dĩ Phong quyết định phải đuổi theo Lịch Hòa Quang, nhưng hiện tại tu vi Lịch Hòa Quang hơn xa hắn, muốn thoát khỏi Cảnh Dĩ Phong là chuyện quá đơn giản. Chỉ là trời không chiều lòng người, Lịch Hòa Quang vừa bỏ lại Cảnh Dĩ Phong không bao lâu, Dư Đồng liền đuổi theo.

“Sư huynh, ta biết liền huynh sẽ đến đây mà.” Dư Đồng hào hứng cười nói, “Sư huynh, tính tình huynh thật chẳng thay đổi chút nào, ta chờ ở đây chưa đến ba ngày là huynh liền đến.”

Hắn và Dư Đồng đã dây dây dưa dưa rất nhiều năm, hắn nhiều lần nói rõ với Dư Đồng rằng mình không muốn tìm đạo lữ, thế nhưng lần nào Dư Đồng cũng bỏ ngoài tai, lại còn thành khẩn nói, “Chỉ cần sư huynh còn chưa có đạo lữ thì ta vẫn có cơ hội thành công.” Nếu người khác đeo bám như vậy thì Lịch Hòa Quang đã đánh cho kẻ đó một trận rồi. Nhưng Dư Đồng thì không giống vậy, Dư Đồng là người sư đệ còn lại của hắn, lúc Quy Nguyên tông nội loạn y vẫn kiên định đứng về phía hắn, không biết đã đánh đổi biết bao tâm huyết. Nếu Lịch Hòa Quang có một chút hảo cảm với Dư Đồng thì có lẽ đã cùng y kết làm đạo lữ rồi.

Nhưng Lịch Hoà Quang hiểu rõ, mình không hề có ý gì đối với Dư Đồng cả, kết làm đạo lữ thì chỉ hại người hại mình mà thôi.

“Sư huynh, huynh trốn ta làm gì.” Dư Đồng tiến tới, sáp lại gần Lịch Hòa Quang.

“Sư đệ, ta chỉ tùy tiện đi đó đây thôi.” Lịch Hòa Quang thở dài nói, “Đệ không cần phải đi theo, đệ sắp đột phá Hóa Thần, giờ là lúc đệ cần bế quan.”

“Bế quan làm sao so được với ở bên sư huynh?” Dư Đồng cười chẳng để tâm, “Hồi trước ở trong môn phái, mỗi lần huynh xuất hành là có cả đống kẻ dán mắt vào người huynh, khiến ta thật muốn móc hết mắt bọn chúng ra. Giờ mãi mới có dịp sư huynh ra ngoài, sao ta có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được?”

Dư Đồng tiến lại gần, muốn chạm vào Lịch Hòa Quang, Lịch Hòa Quang liền lùi về sau hai bước.

“Yêu nhân, mau tránh xa vị tiền bối kia ra!” Một tia sáng đen bỗng đánh tới Dư Đồng, Dư Đồng ung dung vung tay đánh tan tia sáng kia, sắc mặt cũng lập túc rút đi vẻ thân thiện, kẻ nào dám quấy rầy y và sư huynh nói chuyện?

“Cảnh Dĩ Phong, tại sao lại là ngươi?” Thấy người tới, Dư Đồng hết sức kinh ngạc, “Ngươi còn chưa chết ư?”

“Ta đương nhiên không chết được.” Tuy Cảnh Dĩ Phong không nhớ rõ Dư Đồng nhưng nghe giọng điệu của đối phương thì chắc cũng chẳng phải bạn bè tốt lành gì của mình. Trước kia mình rốt cuộc đã gây thù chuốc oán với bao nhiêu người mà sao đi đâu cũng gặp kẻ thù thế này?

Lịch Hòa Quang cảm giác đầu càng đau thêm.

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

Cuộc sống ở Niết Bàn tự không tính là phiền phức mà ngược lại còn hết sức thanh nhàn. Vì bối phận cao nên ở Niết Bàn tự, Phật Tử như là cá gặp nước, chẳng ai dám sai bảo hắn làm việc, mà tu vi của hắn cũng tăng lên rất nhanh, khiến các đệ tử Niết Bàn tự chịu đả kích đến độ muốn sinh tâm ma.

Bảo là làm Phật tu khó lắm cơ mà, tại sao tu vi của sư thúc tổ lại tăng cao nhanh thế?

Nhưng dù bọn họ tò mò đến mấy thì cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn tu vi của sư thúc tổ ngày một cao thêm, cuối cùng, ngay cả sự hâm mộ và ghen tị cũng chẳng còn nữa, chỉ còn lại cảm giác bất lực sâu sắc mà thôi.

Sư thúc tổ của bọn họ nhất định là chuyển thế trùng tu, không thì chẳng thể nào tăng nhanh như vậy được!

Không bao lâu sau, Nhiết Bàn tự có một sự kiện lớn, thái thượng trưởng lão của bọn họ, sư phụ của Phật Tử, đã hết thời gian nán lại ở Tu Chân giới, ít hôm nữa sẽ phi thăng.

“Đồ nhi, con có gì muốn nói với vi sư không?” Nhìn đồ đệ đang ngồi bên dưới, thái thượng trưởng lão cất tiếng hỏi.

Những năm gần đây, tính cách của đồ đệ ông ngày càng lạnh nhạt, chẳng khác một pho tượng là bao. Tuy bọn họ trên danh nghĩa là thầy trò nhưng thật ra ông chẳng dạy được cho đồ đệ bao nhiêu thứ, đa số thời điểm là ông niệm kinh, đồ đệ ngồi bên dưới lắng nghe. Dù đạo tâm kiên định như thái thượng trưởng lão thì cũng không khỏi hoài nghi phải chăng đồ đệ của mình ăn nhầm thứ gì nên tình cảm mới lạnh nhạt đến mức ấy.

“Cầu mong sư phụ lên đường bình an.” Phật Tử im lặng một hồi rồi nhỏ giọng trả lời.

Thái thượng trưởng lão chẳng biết nói gì, “Đồ nhi, con nói thế chung chung quá đấy. Cũng được vậy, sư phụ con duyên phận không sâu, ấy cũng là lẽ thường, người tu đạo cần gì câu nệ như thế? Nhưng mà, đồ nhi à, thất tình lục dục của con đạm nhạt quá, sau này chắc sẽ chịu khổ vì ải tình.”

“Sư phụ yên tâm, cho dù có ải tình, đệ tử nhất định cũng không thối lui.”