Có Linh Thành đi cùng, ánh mắt nhìn vào Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương liền giảm đi nhiều.
“Tạ đạo hữu, Văn đạo hữu, các ngươi định đến nơi Tú Kim Cát Tường Hoa bỏ mình, vậy đã chuẩn bị gì chưa?” Dọc đường đi, Linh Thành thấy đã khá thân với hai người rồi, bèn mở lời hỏi.
“Mua một ít vật liệu chuẩn bị luyện khí, làm một ít trận bàn, còn mua một ít đan dược khẩn cấp nữa, chắc cũng đủ rồi.” Văn Xuân Tương đáp.
“Đợi đã, thế tình báo và bản đồ của nơi đó thì sao, các ngươi đã mua chưa?” Linh Thành hỏi.
Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương cùng lắc đầu.
“Thế đã phát nhiệm vụ tổ đội chưa?”
Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương liên tục lắc đầu.
Linh Thành cạn lời nhìn hai người, “Ta bảo này hai vị đảo hữu, tu vi các ngươi bây giờ thế này mà mang mấy thứ như vậy đi thì chẳng khác nào chui vào chỗ chết. Nói chung lần đầu đến nơi tiên nhân bỏ mạng thì ai cũng tìm vài đồng đội tài giỏi, chọn những người đáng tin cậy, thưởng phạt phân minh thì an toàn càng đảm bảo hơn.”
Tạ Chinh Hồng nhìn Văn Xuân Tương, ngập ngừng nói, “Nhưng ta và Xuân Tương mới đến, dù bọn ta muốn chọn một đội ngũ tốt thì người ta cũng không nhận.”
Nghe Tạ Chinh Hồng mở miệng gọi thẳng tên của mình, Văn Xuân Tương yên lặng cúi đầu, tai hơi ửng đỏ.
Cũng chẳng còn cách nào, ở trước mặt người ngoài, không thể để tiểu hòa thượng gọi y là “Tiền bối” mãi được. Vậy thì mình nên gọi tiểu hòa thượng là “Chinh Hồng” hay “Thần Tú” đây? Thần Tú có vẻ vẫn hay hơn, dù sao lúc trước pháp danh này là do chính mình lấy mà.
“Chưa chắc đâu.” Linh Thành mỉm cười, “Có rất nhiều đội ngũ đồng ý tuyển tân nhân, bởi vì có tân nhân, đội ngũ khác mà muốn hạ sát thủ với bọn họ thì còn phải suy xét đến an toàn của tân nhân. Chỉ cần hai vị không ngại bị người ta xem như bùa hộ mệnh thì vẫn có thể chọn đội ngũ.”
Sở dĩ Linh Thành nói vậy là bởi muốn xem phản ứng của Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương. Trong mắt y, người vừa có tư chất xuất chúng lại vừa trẻ tuổi như Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương, tính cách hoặc nhiều hoặc ít sẽ có phần kiêu ngạo. Song đó cũng là bình thường, tu sĩ bọn họ bất kể là chủng tộc gì, nếu chẳng có một chút kiêu ngạo nào thì mới là kỳ quái. Nhưng ở Tiên giới, thứ không thiếu nhất chính là thiên tài, khi từ thiên chi kiêu tử rơi xuống tầng chót, rất nhiều người không thể vượt qua được bước này, làm lỡ tiền đồ của mình. Dùng thân phận tân nhân tham gia đội ngũ, nói dễ nghe thì là “bùa hộ mệnh”, nói không dễ nghe thì chính là lúc nguy cấp bị ném ra làm “khiên thịt” chắn công kích.
“Đương nhiên không ngại.” Tạ Chinh Hồng nói, “Có thể có giá trị là tốt rồi.”
“Đúng vậy, thể diện gì chứ, chờ đến lúc có thực lực rồi hẵng nói.” Văn Xuân Tương cũng gật đầu bảo.
Ngày xưa lúc hai bọn họ ở Đạo Xuân trung thế giới, chẳng phải cũng nơm nớp lo sợ, tận lực kín tiếng hay sao? Hôm nay đến Tiên giới, chẳng qua cũng chỉ làm lại chuyện đó một lần mà thôi.
Huống hồ chỉ cần hai người ở cùng nhau, đừng nói là làm “khiên thịt”, dù có là núi đao biển lửa bọn họ cũng nguyện ý đi.
“Vậy thì tốt.” Nụ cười của Linh Thành càng trở nên chân thành hơn, “Chúng ta đi chọn đội ngũ thôi….”
Trước nơi tiên nhân bỏ mạng đều dựng một cột đá chọc trời cao ngất, tuy nói là cột đá nhưng nó chẳng kém gì một tường thành. Trên cột đá có thông cáo đội ngũ thám hiểm muốn tuyển người, độ tin cậy càng cao thì vị trí của thông cáo càng đẹp, chỉ cần liếc một cái là thấy được ngay.
Tú Kim Cát Tường Hoa tuy nói là nơi Linh tu bỏ mạng, nhưng tất cả mọi người đều biết Linh Tu Thiên không thiếu tài nguyên, nếu trong tay có tài nguyên thích hợp cho Linh tu tu hành thì Linh Tu thiên cũng sẵn lòng đưa ra một cái giá tốt. Vậy nên vô số tiên nhân không có nhiều căn cơ đều chọn đến nơi tiên nhân bỏ mạng để đổi lấy tài nguyên cho mình tu hành.
Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương vừa đến, không ít đội ngũ lập tức chú ý đến hai người.
Tân nhân có kỳ bảo hộ một ngàn năm mà không tận dụng, lại chạy đến nơi tiên nhân bỏ mạng này, thật khiến người ra sinh lòng hảo cảm.
Ít nhất cũng chứng minh tân nhân này có ý chí mãnh liệt, không phải kẻ ánh mắt thiển cận.
Đối với tiên nhân mà nói, một ngàn năm muốn tiến bộ lên một bậc cũng khó, huống chi là sau kỳ bảo hộ? Phàm là tân nhân nào chịu xuất đầu lộ diện mà chẳng phải chịu khổ sở?
“Nếu hai vị đạo hữu muốn tổ đội thì đội ngũ của bọn ta đang thiếu hai người đây….”
“Đội trưởng của đội ta đã nửa bước tiến vào cấp bậc Tiên Quân, tu vi Đại La Kim Tiên tầng chín, hai vị hãy xem xét thử nhé.”
Linh Thành vừa lơ là một chút là đã thấy Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương bị một đống người vây quanh, khiến y thật dở khóc dở cười.
Cũng chẳng còn cách nào, tân nhân đi đến nơi Tú Kim Cát Tường Hoa bỏ mạng thật sự quá ít, mà Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng đều có tu vi Linh Tiên, được xem là nổi bật trong số các tân nhân, hẳn sẽ không gây cản trở, hai đồng đội như vậy đương nhiên là đáng để chiêu mộ.
Không đợi Linh Thành nghĩ xong, Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng liền mỉm cười đi ra khỏi đám người, “Linh Thành đạo hữu, giờ chúng ta đi hả?”
Linh Thành gật đầu nói, “Đội trưởng bảo ta lại đây đón hai người, mau đi thôi.”
Nghe thấy Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng đã có đội ngũ, mấy tiên nhân tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng phần lớn đều rời đi, còn một số ít vẫn chưa từ bỏ ý định, nhưng còn chưa tiến lên đã bị Linh Thành trừng mắt không nhúc nhích nổi.
“Ta lựa chọn mấy đội ngũ, có vẻ cũng không tệ lắm, hai người xem thử này.” Linh Thành đưa qua mấy miếng ngọc giản, “Hai người cũng thấy tiên nhân ở chỗ này rồi đấy, đa số đều là Linh Tiên hoặc Đại La Kim Tiên, cũng có một ít đội ngũ có tu vi Tiên Quân, nhưng mà không dễ gia nhập. Tuy nhiên chúng ta gặp may, có một đội ngũ của Tiên Quân vừa lúc đang thiếu người, tư liệu ghi trong ngọc giản đấy, hai người xem đi.”
Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương xem ngọc giản, bên trong quả thực có một đội trưởng mang cấp bậc Tiên Quân, đạo hào Phượng Ổ Tiên Quân, đội ngũ có tám người, ai cũng có tu vi Đại La Kim Tiên tầng năm. Từ Đại La Kim Tiên trở đi, mỗi cấp đều chia thành chín tầng, Đại La Kim Tiên tầng chín có thể nói là đã nửa tiến vào Tiên Quân, có thể thử câu thông với địa mạch, lấy danh hiệu Tiên Quân.
Trong tiên vực của Phượng Ổ Tiên Quân có một cây ngô đồng khổng lồ, đồn rằng từng có phượng hoàng trú ở đó, cho nên mới lấy tên như vậy. Bản thân hắn cũng long chương phượng tư, là mỹ nhân nổi danh Tiên Giới, người trong đội ngũ hắn cũng đều là mỹ nhân.
Văn Xuân Tương xem tư liệu xong, bèn nhìn Linh Thành đánh giá, người này nói thích mình vì mình đẹp đúng là không phải nói dối.
“Chắc là Linh Thành đạo hữu thích đội ngũ của Phượng Ổ Tiên Quân hơn nhỉ.” Văn Xuân Tương hỏi có vẻ tùy ý.
Linh Thành đưa tay lên miệng khẽ ho khan, “Trong số các đội ngũ thì đội ngũ của Phượng Ổ Tiên Quân có độ tin cậy cao nhất, thực lực cũng cao nhất, đương nhiên là đáng chọn nhất rồi. Mà đội ngũ của hắn yêu cầu người tham gia có tu vi từ Đại La Kim Tiên tầng sáu trở lên, kẻ bất tài đây vừa khéo là tầng bảy, thỏa mãn điều kiện. Hai vị đạo hữu là tân nhân, điều kiện có thể nới lỏng, đương nhiên không thành vấn đề.”
“Vậy thì chọn đội ngũ này đi.” Văn Xuân Tương nhìn về phía Linh Thành, như cười như không, “Nghe nói trong đội ngũ của Phượng Ổ Tiên Quân toàn là mỹ nhân, ta cũng muốn chiêm ngưỡng xem.”
Tạ Chinh Hồng đương nhiên nghe theo Văn Xuân Tương, vả lại điều kiện của đội Phượng Ổ Tiên Quân quả đúng là tốt nhất.
“Thế được rồi.” Linh Thành mỉm cười, vẫy tay gọi hai con tiên hạc tới, “Tiên hạc này là ta vừa đi thuê, có thể dùng thay đi bộ.”
“Đa tạ đạo hữu.”
“Đừng khách sáo.”
Nói rồi, hai con tiên hạc vỗ cánh bay lên trời, thoáng chốc đã chẳng thấy bóng dáng đâu.
Tiên hạc chở người này chi phí không thấp, nhưng tốc độ đúng là nhanh đến kinh người, hơn nữa nó bay rất vững, hệt như thể đi trên đất bằng vậy, quả là quý giá.
“Đại ca, lại có người đến ứng tuyển kìa.” Một thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều gọi.
“Thu Mâu, bọn ta đều thấy mà.” Một nữ tử tóc mây mặc cung trang che miệng cười nói, “Lần này muội đừng có dọa người ứng tuyển chạy mất đấy nhé.”
“Là chính bọn chúng không chịu nổi cám dỗ, sao lại trách ta chứ?” Thu Mâu bĩu môi, “Mị thuật của ta còn chưa bằng trong vẫn lạc chi cảnh đâu, ngay cả mị thuật của ta cũng không phá được thì còn cần đám phế vật ấy làm gì?” (Vẫn lạc: bỏ mạng. Vẫn lạc chi cảnh/vẫn lạc chi địa: nơi tiên nhân bỏ mạng.)
“Đến rồi.”
Phượng Ổ hơi giương mắt, thấy hai con tiên hạc hạ cánh, ba nam tử trẻ tuổi cũng lần lượt bước xuống.
“Ôi chao, là ba tiểu mỹ nhân. Nhất là hai người phía sau, một người dung mạo đẹp hết chỗ chê, một người khác thì có khí chất ta thích, hình như vẫn là tân nhân?” Mắt Thu Mâu sáng lên, tay áo phất phơ, eo nhỏ đong đưa, thướt tha đi đến trước mặt ba người, đôi mắt ẩn tình đảo qua cả ba, mềm mại nói, “Tiểu nữ Thu Mâu, bái kiến ba vị đạo hữu”
“Nha đầu kia lại nữa rồi.” Nữ tử cung trang cười mắng, song không có ý định ngăn cản.
Thu Mâu người cũng như tên, thu thủy minh mâu, điểm lợi hại nhất chính là nhãn thuật của nàng, chỉ sơ hở chút thôi là sẽ bị nàng mê hoặc. (Thu thủy minh mâu: mắt sáng như nước mùa thu.)
“Bái kiến Thu đạo hữu, tại hạ Linh Thành.” Linh Thành chắp tay đáp lễ.
“Trình độ Đại La Kim Tiên tầng bảy, cũng không tệ.” Nữ tử cung trang quan sát Linh Thành, thấy y căn cơ vững chắc, không hề bị ảnh hưởng bởi nhãn thuật của Thu Mâu, trong lòng cũng có mấy phần vừa ý.
Phượng Ổ nhìn lướt qua Linh Thành, “Trình độ không tệ, tiên khí trên người càng lợi hại.”
Chỉ nhìn vài lần là biết trên người Linh Thành cất giấu rất nhiều thứ tốt. Ví dụ như cây phất trần trên tay y chẳng hạn, đây chính là tiên khí ngũ phẩm, dù là cấp bậc Tiên Quân cũng có thể dùng được.
Tiên khí chia làm thập nhị phẩm, từ thập phẩm trở lên là cấp bậc Tiên Thiên, cực kỳ hiếm thấy.
Cho dù là Phượng Ổ Tiên Quân, nắm giữ một tiên vực không hề nhỏ, nhưng trong tay cũng chỉ có hai món tiên khí ngũ phẩm.“Tạ Chinh Hồng.”
“Văn Xuân Tương.”
“Bái kiến đạo hữu.”
Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương đồng thời trả lời.
Ánh mắt hai người thanh tỉnh, chẳng mảy may bị ảnh hưởng bởi Thu Mâu, thậm chí còn chẳng nhìn nhiều lấy một cái.
“Ủa?” Thu Mâu ngạc nhiên nhìn hai người, “Cái vị Đại La Kim Tiên tầng bảy này thì không tính, nhưng hai vị là tân nhân mà sao có thể không bị ảnh hưởng bởi nhãn thuật của ta, kỳ lạ quá.” Thu Mâu mồm mép nhanh nhảu, buột miệng hỏi ra luôn. Song nàng lập tức thấy mình hỏi thế không ổn, bèn vội vàng bổ sung, “Hai vị đạo hữu không cần trả lời đâu, là tiểu nữ lỗ mãng.”
“Không sao.” Tạ Chinh Hồng nhẹ nhàng xua tay, chăm chú nhìn Văn Xuân Tương, nụ cười trên mặt tựa như gió xuân, “Hai người bọn ta là đạo lữ song tu. Nhãn thuật của cô nương quả thật rất lợi hại, chẳng qua là hai bọn ta tâm linh tương thông, không bị ngoại thuật ảnh hưởng thôi.”
“Ồ, đạo lữ sao?” Thu Mâu nhìn Tạ Chinh Hồng, lại nhìn Văn Xuân Tương, “Là tiểu nữ thất lễ, mong hai vị chớ trách.”
Dứt lời, thân hình Thu Mâu lóe lên, quay trở về bên cạnh đám người Phượng Ổ.
“Đại ca thấy sao?” Tu Mâu hiếu kỳ nhìn Phượng Ổ, nói.
Phượng Ổ lẳng lặng nhìn ba người, “Các ngươi đủ tư cách, tới đây đi.”
Linh Thành tỏ vẻ ngạc nhiên, “Tiên Quân không hỏi thêm gì sao?”
“Tu vi của các ngươi đủ tư cách, mặt mũi ta thấy cũng ưng ý, cho nên quyết định như thế.” Phượng Ổ ung dung đáp, “Chúng ta từng đến vẫn lạc chi địa này vài lần rồi, cũng không phải thiếu nhân thủ lắm. Tuy nhiên nếu các ngươi đã đến thì sẽ không để các ngươi ra về tay không.” Nói rồi, Phượng Ổ lại nhìn sang Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương, “Tố chất của hai tân nhân các ngươi rất tốt, ta rất vừa lòng.”
Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân tương chắp tay cảm tạ.
Đoàn người lập hiệp nghị phân chia những thứ phát hiện được ở vẫn lạc chi địa, sau đó chuẩn bị một chút rồi tiến vào.
“Bản thế của Tú Kim Cát Tường Hoa yêu thích nơi nhiều hơi nước, nếu gặp sông biển gì đó thì phải cẩn thận.” Người lên tiếng là một vị đạo nhân trung niên mỹ mạo, mặt trắng không râu, khí chất nho nhã, thoạt nhìn rất ổn trọng. Tuy nói là trung niên nhưng chỉ là trông hơi già hơn những người khác mà thôi. Nói đúng ra thì bộ dáng mới chừng ba mươi tuổi.
“Lần này Mạc đại ca thu thập được không ít tư liệu nhỉ.” Mỹ nữ cung trang tên là Vân Dao, dường như khá có hảo cảm với Mạc Vô Thanh, khi nói chuyện với hắn cũng nhỏ nhẹ hơn nhiều.
Mạc Vô Thanh cười ngượng ngùng, “Lần trước may nhờ có Phượng Ổ cứu mạng, lần này đương nhiên phải chuẩn bị kỹ càng để tránh ngáng chân mọi người rồi.”
“Mạc đại ca là luyện đan sư quý giá mà, chúng ta vốn phải bảo vệ sự an toàn của huynh.” Thu Mâu trả lời, tiếp đó lại nhìn về phía Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương, “Nếu các ngươi muốn luyện chế đan dược gì thì có thể gom nguyên liệu rồi giao cho Mạc đại ca, đồng đội với nhau cả, Mạc đại ca chỉ lấy giá rẻ bèo thôi, gần như cho không luôn.”
Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương gật đầu, “Vậy sau này xin làm phiền Mạc đạo hữu.”
“Không sao, việc nhỏ ấy mà.” Mạc Vô Thanh đáp.
Đoàn người từ giữa không trung hạ cánh xuống gần một dòng suối, song xung quanh dòng suối này bị bảo phủ bởi hơi nước dày đặc, khó mà thấy được người.
Phượng Ổ vung tay lên, tách màn hơi nước dày quanh thân, lộ ra cảnh tượng thật.
Cửa của con suối này chỉ nhỏ bằng cái bát, nhưng nước cứ ào ào chảy ra, sóng biếc mát lành, tiên khí dạt dào, vừa nhìn là biết tuyệt đối không phải phàm vật.
Văn Xuân Tương nhìn dòng suối kia, nghi hoặc nói, “Đây hình như là linh tuyền trung phẩm, mặc dù chỉ có một ít.”
“Văn đạo hữu chẳng những đẹp mà còn tinh mắt nữa.” Thu Mâu chớp chớp đôi mắt đẹp, si mê nhìn gương mặt Văn Xuân Tương, “Đây đúng là linh tuyền trung phẩm, lần trước chúng ta đến thì vẫn chưa đạt trung phẩm. Phượng Ổ đại ca lập trận pháp ở bên cạnh, không có chúng ta dẫn đường thì không ai tìm thấy được.”
Văn Xuân Tương bị tiểu cô nương này nhìn mà đâm ngại, vội vàng nhìn sang Tạ Chinh Hồng bên cạnh mình.
…….Cảm giác tiểu hòa thượng có vẻ hơi mất hứng ấy nhỉ.
Là ghen sao là ghen sao?
Tạ Chinh Hồng không lộ thanh sắc tiến lên, chắn mất một nửa thân hình Văn Xuân Tương, “Nếu linh tuyền này là do Phượng Ổ Tiên Quân phát hiện trước thì bọn ta không có quyền lấy, xin chư vị cứ tùy ý.”
Thu Mâu thấy mặt Văn Xuân Tương bị chắn mất thì thầm thở dài tiếc nuối, nàng thích nhất là diện mạo ung dung hoa quý như vậy, nhìn quả là khí thế, chẳng giống mình, nhìn kiểu gì cũng y như tiểu cô nương.
“Đã là một đội thì không cần phân chia rạch ròi như thế.” Phượng Ổ nói, “Các ngươi múc lấy một bình, khi rảnh thì đem đi ủ rượu, luyện đan, luyện khí đều được.”
“Tốt quá, đa tạ Tiên Quân.” Linh Thành là người đầu tiên đáp lời, y cầm lấy một cái bình ngọc tịnh tinh xảo, múc nước suối vào.
“Ta từng thấy nhiều bình ngọc tịnh, phẩm tướng tốt như vậy quả là hiếm có.” Vân Dao nhìn Linh Thành, cười nói, “Bình tốt như thế mà dùng để đựng linh tuyền thì phí quá.”
Thấy Vân Dao bắt chuyện với mình, Linh Thành cười hì hì bảo, “Không có gì, trên người ta có mỗi một cái bình này thôi, đằng nào nó cũng rỗng mà.”
Đây đã là cái bình rởm nhất mà y có thể đem ra rồi, là gia sản tiện tay cướp được từ một Tiên Quân nào đó.
Tạ Chinh Hồng lấy ra một cái bình phổ thông, múc đầy rồi đưa cho Văn Xuân Tương.
Hắn biết tiền bối thỉnh thoảng hóa ra bản thể sẽ cần đến nước, linh tuyền trung phẩm rất hiếm, cũng rất ít lưu thông.
Văn Xuân Tương thuận tay bỏ vào trong động thiên của mình, “Tiểu….. Thần Tú, chờ ta dùng nó làm tiên khí cho ngươi nhé.”
Tạ Chinh Hồng mỉm cười với Văn Xuân Tương, không nói gì.
Đám người Thu Mâu, Vân Dao và Mạc Vô Thanh yên lặng dời mắt đi.
Ê ê, hai người này đủ rồi đấy nha.
Rõ ràng chỉ là trò chuyện bình thường thôi mà sao không khí lại ái muội thế? Những cặp đạo lữ bọn họ từng gặp trước đây đâu có như thế này!
Linh Thành cũng vô cùng bất đắc dĩ, một Phật tu và một Linh tu tình cảm thắm thiết thế kia, ngày sau phải làm thế nào đây?
Thấy ba người Linh Thành đều đã múc lấy một phần linh tuyền, Phượng Ổ bèn nâng tay thu linh tuyền lại, “Đi thôi, đi lấy đồ ở mấy nơi nữa là xong.”
Lời nói của Phượng Ổ rốt cuộc phá vỡ bầu không khí ái muội giữa Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng, mọi người thầm thở phào nhẹ nhõm, nửa là hâm mộ, nửa là bất đắc dĩ, né đôi đạo lữ này xa xa một chút, ai làm việc nấy.
Văn Xuân Tương hưởng thụ sự chăm sóc của tiểu hòa thượng, trong lòng cũng thỏa mãn vô cùng.
Thu Mâu thật là hữu dụng, nàng ta chỉ liếc mấy cái đã khiến tiểu hòa thượng cảm thấy bị uy hiếp rồi.
Hê hê.
“Phượng Ổ Tiên Quân, xin hãy khoan đã.”
Mấy tiên nhân bỗng lên tiếng, chặn ở trước mặt đoàn người Phượng Ổ, “Xin Phượng Ổ Tiên Quân hãy dừng bước.”
Ánh mắt Linh Thành lóe lên, thấy được bộ dáng người lên tiếng thì có chút dở khóc dở cười.
Người xuất hiện chính là Quách Phi Ngữ.
Quách Phi Ngữ chờ Phượng Ổ Tiên Quân ở đây đã lâu. Không ngờ mới nhìn đến mấy tiên nhân phía sau Phượng Ổ Tiên Quân, lại trông thấy Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương.
Nếu gã nhớ không nhầm thì đây là hai tân nhân ở động phủ của Nam Minh Tiên Quân mà?
Đúng là chân trời nơi nào chẳng tương phùng?
Gã vốn đang định làm xong việc Vô Hoang Tiên Quân giao rồi mới đối phó với hai kẻ này, không ngờ lại gặp nhau ở đây, hai người còn đi theo Phượng Ổ Tiên Quân, đúng là trời giúp ta!
“Quách Phi Ngữ, sao lại là ngươi?” Thu Mâu nhìn thấy người tới thì lập tức trợn mắt.
Quách Phi Ngữ hôm nay đặc biệt sắm sửa tư trang, đổi mới trang phục từ đầu đến chân, chính là để đến gặp Phượng Ổ Tiên Quân.
“Tiên Quân chớ làm khó bọn ta, cũng vì Vô Hoang Tiên Quân thúc giục quá, việc lúc trước thương lượng với ngài, xin ngài hãy cân nhắc cẩn thận.” Quách Phi Ngữ ăn nói khép nép, “Tiên vực của Vô Hoang Tiên Quân tiếp giáp với tiên vực của ngài, đây là duyên phận, nếu việc này thành công thì ngài cũng không cần phải tự mình đến nơi tiên nhân bỏ mạng nữa.”
Tiên vực có lớn có nhỏ, lượng tiên khí cũng khác nhau.
Trong tiên vực của Phượng Ổ Tiên Quân có một cây ngô đồng vạn năm tiêu hao nhiều tiên khí, địa vực thì lại không lớn, chẳng có bao nhiêu tài nguyên, khiến Phượng Ổ Tiên Quân không thể thu nhiều môn đồ, tĩnh tâm tu luyện như các Tiên Quân có tiên vực rộng lớn, mà phải cất công ra ngoài tìm kiếm thứ hỗ trợ.
Vô Hoang Tiên Quân ngỏ lời muốn liên thủ với Phượng Ổ, đoạt lấy tiên vực của Nam Minh Tiên Quân, chỉ cần chia cho lão vài phần là được. Nhưng Phượng Ổ nhất quyết không chịu đáp ứng, Vô Hoang Tiên Quân cho rằng đối phương chê giá thấp nên bèn để Quách Phi Ngữ đến.
Phượng Ổ lạnh lùng liếc Quách Phi Ngữ, Quách Phi Ngữ bị hắn nhìn mà lập tức câm miệng.
“Tránh ra.” Phượng Ổ lạnh lùng nói.
Đám người Quách Phi Ngữ nhìn nhau, cuối cùng vẫn không dám tránh ra.
“Xin tiên quân hãy nghe ta nói một lời.” Quách Phi Ngữ biết cơ hội khó có được, gã sao có thể tra xét được tung tích của Phượng Ổ Tiên Quân, đành phải phái nhân thủ chờ sẵn từ đầu ở phụ cận. Nếu gã làm hỏng việc thì Vô Hoang Tiên Quân sẽ không tha cho gã.
“Phượng Ổ Tiên Quân, Tiên Quân nhà ta đã lôi kéo được không ít trợ lực, trong đó có cả đại năng ở Linh Tu Thiên đáp ứng tương trợ, còn mượn được bảo vật từ Bồ Tát thuộc Quan âm đ*o nữa, tuyệt đối không có sơ sót gì đâu.” Thấy Phượng Ổ chẳng hề xao động, Quách Phi Ngữ đành tiết lộ chút tin tức.
Thần sắc Phượng Ổ khẽ đổi, “Ồ? Nếu đã vậy thì cần gì phải đến đây tìm ta nữa?”
“Tiên Quân có điều không biết đấy thôi.” Thấy Phượng Ổ chịu tiếp lời, lòng Quách Phi Ngữ thoải mái hơn không ít, “Địa mạch trong tiên vực của Nam Minh Tiên Quân có năng lực không kém, Tiên Quân nhà ta từng là chủ nhân của tiên vực đó cho nên hiểu biết rất rõ. Mà địa mạch trong tiên vực của Phượng Ổ Tiên Quân ngài thì khác loại nhưng lại chung mạch với địa mạch của Tiên Quân nhà ta, chỉ cần ngài nguyện ý hợp tác, cho Tiên Quân nhà ta mượn địa mạch dùng một chút thì việc thôn phệ địa mạch của Nam Minh Tiên Quân là dễ như trở bàn tay.”
“Làm sao ta biết lão ta mượn thì nhất định sẽ trả chứ?” Phượng Ổ cười lạnh, “Đến lúc đó ta tiền mất tật mang, biết tìm ai nói lý đây?”
“Tiên Quân không cần lo lắng. Tiên Quân nhà ta nói rằng sẽ lập lời thề Thiên Đạo trước, còn có người của Linh Tu thiên cung làm chứng, tuyệt đối sẽ không để Tiên Quân ngài chịu thiệt thòi. Hơn nữa chẳng giấu gì ngài, Tiên Quân nhà ta đã bắt đầu động thủ rồi, giờ chắc hẳn Nam Minh Tiên Quân đang gấp lắm!” Quách Phi Ngữ cười ha hả, thấy Phượng Ổ trầm tư thì bèn nói thêm, “Phượng Ổ Tiên Quân, mọi thứ đã sẵn sàng, chuyến này nhất định có thể tóm được Nam Minh Tiên Quân!” Dứt lời, Quách Phi Ngữ liền nhìn sang Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương, “Hai kẻ đằng kia chính là thủ hạ của Nam Minh Tiên Quân, xin Tiên Quân hãy bắt giữ bọn chúng, Tiên Quân nhà ta nhất định sẽ càng tin tưởng thành ý của ngài hơn.”
Mặt Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng không đổi sắc, mặc cho Quách Phi Ngữ chĩa đầu mâu về phía mình.
Trong mắt bọn họ, tên Quách Phi Ngữ này chẳng khác gì một người chết.
“Ta thì thấy không đâu.” Sắc mặt Phượng Ổ thả lỏng, ánh mắt nhìn Quách Phi Ngữ ẩn chứa tiếu ý, “Ta cảm giác mang thi thể của ngươi đến cho Nam Minh đạo hữu thì có lẽ hắn sẽ càng tin tưởng thành ý của ta hơn đấy.”
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
Hắc Sơn lão yêu theo Phật Tử đi vào chính giữa đạo quan, bắt đầu nói ra ý đồ đến của mình.
Mấy năm trước hắn tu hành bị tẩu hỏa nhập ma, ngày càng khó khống chế được hành vi của mình, cần tìm một người tu cả Phật lẫn Đạo để giúp hắn ổn định ma khí trong cơ thể. Hắn từng định tìm vài nữ quỷ nữ yêu có thể chất đặc biệt để dẫn ma khí ra ngoài, nhưng cách này chỉ trị ngọn không trị gốc, chưa đến mức vạn bất đắc dĩ thì hắn cũng chẳng muốn dùng.
Mãi đến khi nghe thủ hạ báo rằng quan chủ của Thanh Dương quan này rất có khả năng là người song tu Phật Đạo, hắn liền tìm tới đây.
Đúng lúc Phật Tử đang chiến đấu cùng Lão Lão, Hắc Sơn lão yêu bèn dùng pháp thuật để quan sát rõ ràng, lòng càng mừng rỡ, liền đến chờ sẵn ở Thanh Dương quan. Không ngờ đám tiểu yêu tinh trong đạo quan thấy hắn mà như thấy diêm vương, lập tức lôi phù lục ra.
Hăc Sơn lão yêu biết thanh danh của mình không được tốt lắm nên cũng không để ý, đành phải ở bên cạnh chờ quan chủ trở về.
“Muốn ta giúp ngươi ổn định ma khí thì cũng được thôi.” Phật Tử nhẹ nhàng nói, “Chỉ là ta muốn xin đại vương đáp ứng một yêu cầu của ta.”
“Mời quan chủ nói.” Hắc Sơn lão yêu đã sớm chuẩn bị chờ đối phương ra công phu sư tử ngoạm.
“Sau khi ta mất, xin nhờ đại vương thu nhận đám yêu tinh trong đạo quan của ta, cho bọn nó một nơi tĩnh tâm tu hành.”
“Chỉ vậy thôi sao?” Hắc Sơn lão yêu nhíu mày nó, “Với tu vi của quan chủ, ta thấy về sau gia nhập tiên ban cũng chẳng phải việc khó, đến lúc ấy ngươi đương nhiên có thể phù hộ bọn chúng, tội gì phải nói mấy lời xúi quẩy như thế?”
Phật Tử lắc đầu, “Ta không muốn gia nhập tiên ban.”
Không muốn thành tiên thì ngươi tu hành làm cái gì?
Hắc Sơn lão yêu thiếu chút nữa hỏi ra khỏi miệng, nhưng thấy Phật Tử không muốn nói, chỉ đành đè nén thắc mắc trong lòng.
“Việc này ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi giúp ta ổn định ma khí, đám yêu tinh trong đạo quan của ngươi sẽ không thiếu một cọng lông nào.” Hắc Sơn lão yêu hứa hẹn. Dù sao hắn thấy đám yêu tinh này nhát gan lắm, dọa mấy câu là tuyệt đối không dám gây phiền cho hắn đâu, rất chi là dễ nuôi.
“Đa tạ đại vương, vậy thì bắt đầu thôi.”