Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Quyển 3 - Chương 174: Di Lộc thành – 5




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



chapter content



chapter content



Thiên lôi đã dần dần tan đi, bầu trời cũng khôi phục lại màu sắc ban đầu.

Về phần những đại trận Văn Xuân Tương làm ra, giờ phút này đã bị hủy sạch chẳng còn lại gì. Thi thoảng còn có vài tia sét sót lại trong không trung, càng tăng thêm vài phần mỹ cảm thê diễm cho phế tích hoang tàn này.

Mà Tạ Chinh Hồng đứng trước một mảnh phế tích như vậy, cười nhẹ quay sang nói chuyện với Văn Xuân Tương, thật khiến người ta không kiềm chế nổi!

Văn Xuân Tương thừa nhận, kiểu đạm mạc cấm dục như Tạ Chinh Hồng mới là phù hợp với thẩm mỹ của mình nhất!

Đây có lẽ là bởi dù là lão hòa thượng năm xưa hay là Tống Thanh, trên người đều mang theo khí chất như vậy. Văn Xuân Tương từ sâu bên trong vẫn là một người niệm tình xưa, y quen ở bên người có loại khí chất này, nên khiến y cảm thấy rất an tâm. Đáng tiếc trong ba ngàn thế giới, người phù hợp với thẩm mỹ của y đa phần đều là Phật tu trọc đầu. Bây giờ khó khăn lắm mới xuất hiện một Tạ Chinh Hồng phù hợp với thẩm mỹ của y, phù hợp với cả khẩu vị của y, lại còn xem như lưỡng tình tương duyệt nữa chứ, Văn Xuân Tương lại bắt đầu sầu não rồi.

Cứ tiếp tục như vậy là không được!

Văn Xuân Tương lo lắng phiền muộn.

Tiểu hòa thượng chỉ thiếu điều khắc bốn chữ “Ta là Phật tu” lên mặt thôi. Lúc trước Tạ Chinh Hồng để tóc dài, thay pháp y tu sĩ bình thường, nhìn vào còn rất có thể hù người ta, người bình thường không thể tưởng tượng hắn xuất thân từ Phật tu, cùng lắm chỉ cho rằng hắn học một ít công pháp Phật tu thôi. Nhưng hiện giờ thì khác, dù Tạ Chinh Hồng vẫn để tóc dài, thay cẩm y hoa bào năm màu mười sắc, vẫn khiến người ta liếc mắt liền nhìn thấu bản chất Phật tu của hắn.

“Khụ khụ, tiểu hòa thượng, ngươi thu liễm lại chút đi.” Cảm xúc phức tạp ấy chợt lóe qua trong đầu Văn Xuân Tương, y liền dứt khoát nói thẳng ra luôn.

Tạ Chinh Hồng cúi đầu nhìn chính mình, có vẻ vẫn chưa hiểu ý của Văn Xuân Tương.

“Phật tính trên người ngươi quá nặng, cười tà khí một chút đi.” Văn Xuân Tương bảo.

Tà khí một chút.

Tạ Chinh Hồng cố thử làm ra biểu cảm như vậy.

Đáng tiếc nghiệp vụ không được thuần thục cho lắm, đối với tiền bối, hắn phải làm sao mới nặn ra được cái gọi là biểu cảm tà khí đó?

“Phải như vầy nè.” Văn Xuân Tương thật sự nhìn không nổi nữa, vươn tay ra, hơi kéo khóe miệng Tạ Chinh Hồng sang bên, vừa giày xéo mặt Tạ Chinh Hồng vừa nói, “Ánh mắt khinh thường thêm một chút, đúng đúng, chính là như thế, phải tạo cảm giác không coi ai ra gì.”

Cuối cùng Văn Xuân Tương kéo Đông kéo Tây, thực sự làm cũng giống đấy chứ.

“Không tồi không tồi.” Văn Xuân Tương vừa nâng cằm mình, vừa nói bằng giọng điệu tán thưởng, “Tiểu hòa thượng, ngươi để thế này ra ngoài, chẳng biết sẽ mê đảo biết bao nhiêu người đâu!”

Tạ Chinh Hồng ghi nhớ biểu cảm hiện tại, chẳng mấy chốc lại khôi phục về dáng vẻ ban đầu, chắp tay nói, “Tiểu tăng mấy ngày nay, đa tạ tiền bối chăm sóc.”

Văn Xuân Tương khoát tay chẳng chút để ý, “Giữa ngươi và ta, cần gì phải quan tâm mấy cái lễ nghi xã giao này. Hiện tại đã trễ nải mấy năm rồi, cần phải trở về Di Lộc thành tập hợp với mấy kẻ kia thôi.”

“Chuyện này có lẽ không cần lo lắng đâu.” Tạ Chinh Hồng suy tư một lát rồi nói.

Trong Di Lộc thành.

Cung Tử Hiên xử lý công chuyện trong thành xong, liền có người đến báo rằng Dạ Lam và Dạ Tử chẳng biết đã đi đâu.

May mà ngọc bài bản mạng của hai người này chưa vỡ, hơn nữa còn cho thấy đang ở phụ cận, lại thêm Ôn Hồng và Hoa Tương đang độ kiếp ở gần đó, Cung Tử Hiên cũng mơ hồ đoán được hướng đi của Dạ Lam và Dạ Tử.

Hai kẻ này chẳng qua là để góp cho đủ nhân số đi dự đại bỉ thôi. Ôn Hồng và Hoa Tương mới là nhân tài hạng nhất, đưa bọn họ vào chỗ chết như vậy, cũng có chút đáng tiếc.

Cung Tử Hiên hiếm khi sinh lòng yêu mến người tài, muốn thu hai người này để dùng cho bản thân. Song nghĩ đến đại bỉ chỉ còn cách hơn mười năm nữa thôi, tìm hai người thích hợp nữa sẽ khó khăn cỡ nào? Dù sao cũng phải có người đi tranh thứ hạng tốt về, bằng không nếu chỉ đạt kết quả bết bát, thành chủ là hắn cũng chẳng thể yên ổn.

Mà thôi, bây giờ hắn còn nghĩ mấy chuyện đó làm gì.

Có khi với tu vi và niên kỉ của hai người này, ngược lại còn cảm thấy đại bỉ là cơ hội tốt để công thành danh toại ấy chứ!

Dạ Lam, Dạ Tử và những tu sĩ không bị đùa chết đều được Văn Xuân Tương thả về.

Cũng không phải Văn Xuân Tương không muốn giết bọn chúng, chẳng qua là tiểu hòa thượng đang độ kiếp, Văn Xuân Tương cũng muốn tích đức một chút. Vả lại đám tu sĩ này bị y đùa bỡn như vậy, phỏng chừng đều dính tâm ma kiếp rồi, sau này muốn tiến giai thăng cấp sẽ khó khăn cỡ nào? Nếu đã chặt đứt đường tu hành của người ta, Văn Xuân Tương cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt đám kiến nhép này nữa.

Về phần sau khi trở về bọn chúng sẽ nghĩ như thế nào về y và tiểu hòa thượng, thì không phải chuyện y muốn quan tâm.

Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng lại biến thành Hoa Tương và Ôn Hồng, khi trở lại Di Lộc thành, liền được Cung Tử Hiên tiếp đón nhiệt tình.

Dù sao bây giờ trong đội ngũ lại có thêm một tu sĩ kỳ Hợp Thể, đội ngũ dự thi gồm ba kỳ Hợp Thể và hai Hóa Thần hậu kỳ, xếp trong đại bỉ này tuyệt đối không tính là yếu. Nói không chừng còn có thể khiến thứ hạng của Di Lộc thành tăng lên vài phần ấy chứ.

Bởi vậy, ánh mắt Cung Tử Hiên nhìn Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng lại càng nhiệt liệt.

Sau khi rượu quá tam tuần, người trên sân cũng dần dần buông thả.

Chủ đề nói chuyện bất tri bất giác chuyển tới Ma Phật.

“Nhắc đến chuyện này, trước khi gặp hai vị đạo hữu, chỗ ta cũng từng tiếp đãi một Ma Phật có thể xưng là thiên tài.” Cung Tử Hiên cất tiếng cười to, “Song hắn so với người khác thì được xem là thiên tài, nhưng nếu so với hai vị đây, thì chỉ có thể xem là bình thường thôi.”

“Thành chủ quá khen.” Văn Xuân Tương nâng chén cười nói, “Số lượng của Ma Phật chúng ta vốn không nhiều, có thể tu hành đến trình độ được thành chủ tiếp đãi, đã là cơ duyên phi phàm rồi.”

Cung Tử Hiên cười to, “Hoa đạo hữu nói hay lắm. Cũng chẳng có gì khó nói cả, vị Ma Phật ta từng tiếp đãi trước kia tên là Phúc Chân, chính là một trong những thủ hạ tâm phúc của Ma Hoàng của thế giới này. Xét tu vi, hắn chỉ xem là thường thường thôi, thế nhưng ở phương diện khác thì lại rất lợi hại.”

Lời này vừa thốt ra, đừng nói là người tới từ bên ngoài như Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng, ngay cả những người khác ngồi bên dưới cũng nổi hứng thú.

Trong Tiểu Ma Giới có vô số lời đồn về Ma Hoàng Quý Hiết, thế nhưng người thực sự từng gặp hắn lại ít đến đáng thương. Đương nhiên, bởi vì ai cũng biết sở thích kia của Quý Hiết, cho nên bình thường tu sĩ cũng chẳng muốn gặp hắn.

“Có lẽ do tại hạ thiển cận, nhưng người mà thành chủ nhắc tới, tại hạ hình như chưa từng nghe nói bao giờ.” Một tu sĩ xen lời.

“Vài năm trước hắn đã thân tử đạo tiêu rồi, cũng thật là đáng tiếc.” Cung Tử Hiên yên lặng một lát, mặt thoáng hiện vẻ tiếc nuối, “Suy cho cùng, tu vi của hắn vẫn quá thấp. Song mặc dù tu vi không mạnh, nhưng một vài tiểu pháp thuật mà hắn sáng tạo lại rất lợi hại. Lần trước Ngọc Tuyền động thiên mở ra, trong các tông môn Phật tu tiến vào động thiên hầu hết đều xuất hiện một lượng lớn đệ tử Ma Phật, việc này mọi người có ấn tượng chứ?”

“Chuyện kia gây chấn động rất lớn, nghe nói về sau các tông môn Phật tu liên hợp điều tra, ghi lại toàn bộ Phật tu trong ba ngàn thế giới, có sư môn hay không sư môn vào một danh sách, tập hợp thành một quyển Vạn Phật sách, điều động đông đảo nhân thủ quản lý. Nếu Phật tu có khả năng ngưng kết Xá Lợi viên tịch, đều sẽ phái vài đệ tử đến thu thập Xá Lợi, tránh cho Xá Lợi rơi vào tay Ma Phật ngụy trang hại người!” Một tu sĩ trầm tư một lát, nói, “Chẳng lẽ…..”

“Không sai, thuật pháp dùng Xá Lợi để che giấu khí tức Phật tu, chính là do Phúc Chân sáng chế ra!” Cung Tử Hiên gật đầu nói.

“Uống nào! Một tiểu pháp thuật của người này, đã khiến mấy tông môn Phật tu kia trời long đất lở, tăng thêm sức mạnh cho Ma đạo chúng ta. Uy lực như thế, chẳng trách lại được Ma Hoàng coi trọng!” Các tu sĩ bên dưới đều tán thưởng.

Quả là một trận tuyệt đẹp!

Sau khi Ngọc Tuyền động thiên đóng kín, Tu Chân giới liền vì thế mà náo nhiệt nhiều năm, sau này nhờ thủ đoạn của các đại năng đứng đầu mới dần bình ổn lại. Nhưng ở sau lưng thì tin tức vẫn liên tiếp lọt ra. Mà người của Ma đạo lại càng quan tâm đến việc này.

Ai cũng biết, Ma tu và Phật tu trời sinh đã là địch thủ.

Phật tu cần độ hóa Ma tu để tích cóp công đức, Ma tu cũng muốn hấp thụ chân nguyên thuần túy vô cùng của Phật tu. Hơn nữa còn có một đám Pháp tu và Kiếm tu muốn trảm yêu trừ ma, nói chung, Ma đạo vẫn bị Tiên đạo chèn ép. Mặc dù chín vị Ma Hoàng đứng đầu rất lợi hại, nhưng trong chín vị này lại có một nửa không quản sự đời, mà tán tiên bên phía Tiên đạo thì ai nấy đều quản.

Cứ tiếp tục như vậy, ân oán giữa Ma và Phật càng lúc càng sâu, nhân mã hai bên nếu có người muốn nổi danh, thì trước tiên đều nghĩ đến chuyện chém giết trấn áp nhân mã của đối phương.

Bởi vậy, nói đến độ quan tâm tông môn Phật tu, các Ma tu này cũng chẳng hề kém cạnh Pháp tu.

Nhưng trận ở Ngọc Tuyền động thiên lại khác.

Đám Phật tu lừa trọc kia đều xem Ngọc Tuyền động thiên như vật dành riêng cho mình, bình thường mỗi khi nhắc đến đều vênh váo tự đắc hết biết. Lúc trước bọn chúng khoa trương bao nhiêu, lúc đến Ngọc Tuyền động thiên lại bị mất mặt bấy nhiêu.

Những tông môn Phật tu lợi hại trong đại thế giới hầu như đều phái người đến, nhưng trong những người đó, cùng lắm chỉ một phần ba thoát ra được.

Một phần ba còn lại có một nửa trực tiếp rơi vào Ma đạo trở thành Ma tu, một phần ba còn lại thì bị Ma Phật giết chết.

Trải qua trận chiến này, dù không đủ để khiến những tông môn Phật tu kia thương tổn gân cốt, nhưng cũng đủ khiến bọn chúng đau lòng một hồi lâu.

Tin tức truyền ra, các Ma tu đều vui vẻ hào hứng, nhưng thể tận mắt chứng kiến sắc mặt của mấy Phật tu vậy.

Hôm nay lại từ miệng Cung Tử Hiên biết được chủ mưu của cuộc đại loạn này chính là một Ma Phật, chẳng phải khiến người sửng sốt hay sao?

Cung Tử Hiên lại rất hài lòng với cảnh tượng thảo luận sôi nổi mà mình vừa tạo ra. Phúc Chân đã chết, mà qua lời hắn kể còn phóng đại thêm phần nào. Dù sao Ma Phật đầu nhập vào Ma đạo vì Phúc Chân cũng không phải ít, giờ Phúc Chân chết rồi, bọn chúng tạm thời mất đi đầu lĩnh, cần phải tăng thêm uy nhiếp cho Phúc Chân mới được. Vì thế, việc Cung Tử Hiên nói chuyện của Phúc Chân ra, tuyệt đối không thể xem là sai được.

Mà Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương, kể từ khi ra khỏi Ngọc Tuyền động thiên thì rất ít khi lưu lại bên ngoài, cho nên cũng không biết đến Vạn Phật sách gì đó.

Nghe tên thì hẳn là ghi chép các Phật tu vào danh sách để tiện tìm đọc.

Đương nhiên, cũng càng tiện cho các tông môn Phật tu kiểm soát số lượng Phật tu.

Việc ở Ngọc Tuyền động thiên tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy, có lẽ chính Phúc Chân cũng chẳng ngờ đến.

Với hiểu biết của Văn Xuân Tương về đám Phật tu lừa trọc kia, e rằng trong chuyện này còn có tương kế tựu kế của bọn họ.

Chuyện Ma Phật trong Ngọc Tuyền động thiên cho bọn họ một cái cớ tuyệt hảo để thanh trừ phe đối lập. Đừng tưởng giữa các tông môn Phật giáo không có tranh đấu, trên thực tế, bởi vì kinh nghĩa của từng tông môn Phật tu đều có khác biệt, cho nên mới phân hóa thành các tông môn. Những tông môn này khi có việc thì vẫn sẽ liên hợp cùng nhau, tỷ như chống lại Ma tu, tỷ như cùng các Pháp tu chia đôi thiên hạ. Thế nhưng khi không có việc gì, bọn họ chưa bao giờ ngần ngại ngáng chân  đối phương.

Cứ dây dưa qua lại nhiều năm như vậy, mấy tông môn này kinh ngạc phát hiện ra bên ngoài càng ngày càng nhiều Dã Hồ thiền, Phật tu tán tu cũng nhiều hơn. Trong số các tán tu này, có không ít những đệ tử có tư chất xuất sắc, ngộ tính cao, cơ duyên tốt.

Mà những đệ tử này, đều là đối tượng mời chào của các tông môn Phật tu.

Do đó nên không tránh khỏi chuyện phải tranh giành, phải tuyên truyền giáo nghĩa của môn phái mình.

Ai cũng muốn ra tay với miếng thịt lớn Dã Hồ thiền, nhưng không ai động thủ trước, hơn nữa bọn họ cũng không có cái cớ thích hợp, không thể nào cưỡng chế tất cả Phật tu tán tu chủ động báo cáo thân phận của mình.

Thế nhưng bây giờ lại khác.

Sự kiện Ma Phật vừa xảy ra, bọn họ có thể mượn danh nghĩa chuyện này để khống chế số lượng và thân phận của các Phật tu tán tu. Các tông môn Phật tu lớn nhỏ liên hợp lại, lập danh sách tất cả Phật tu. Có người không muốn đến đăng ký, liền bị bọn họ ghi vào một quyển sách khác. Về sau muốn trừng trị hoặc dăm họa, đều có thể tìm được từ quyển sách này.

Nghĩ cũng hay thật!

Văn Xuân Tương âm thầm châm chọc.

Nhưng mà những Pháp tu và Kiếm tu kia cũng đâu phải kẻ ngốc, huống chi còn có cái gọi là liên minh tán tu ở đó, quyển Vạn Phật sách này muốn hoàn thành e rằng cực kỳ khó khăn.

“Không ngờ lại gây ra chuyện lớn như vậy.” Tạ Chinh Hồng dùng thần thức truyền âm, “Việc này có lần một thì sẽ có lần hai, e rằng kế tiếp số lượng Phật tu rơi vào Ma đạo sẽ càng ngày càng nhiều.”

“Vốn là như thế.” Văn Xuân Tương lười biếng trả lời, “Phật tu vốn không phải một đạo thống thích hợp cho mọi người tu hành. Trước đây tông môn Phật tu thu nhận người vừa phải chú ý duyên phận, vừa phải chú ý tuệ căn, căn cốt tư chất chỉ xếp ở hạng mục sau. Song người thích hợp tu chân mỗi lúc một ít, người mà tông môn Phật tu thu nhận lại mỗi lúc một nhiều, người thực sự có thể tu hành sẽ không trở thành Ma Phật. Dù có nhiễu loạn thì cũng chỉ là loại bỏ một ít tu sĩ không thể tu thành mà thôi. Pháp tu thành Ma nhiều như vậy, không lý nào Phật tu lại ngoại lệ, ngươi nói có đúng không?”

Tạ Chinh Hồng không biết đáp thế nào.

Hồi lâu sau, hắn mới nói một câu “Tiền bối nói có lý”.

Văn Xuân Tương cười đắc ý.

Nếu ngươi qua lại với Phật tu hơn vạn năm, ngươi cũng sẽ vô cùng quen thuộc với bọn họ thôi.

Tiêu Thái thành.

Thẩm Phá Thiên nghe câu hỏi của Ninh Thụy Hàm, trong lòng kinh hãi không thôi.

Nhưng hắn cũng không phải trẻ con, đương nhiên biết phải che giấu suy nghĩ của mình.

Sát khí trên người hắn vẫn nặng như vậy, trước đây dù Tam Tư thấy thì cũng nhịn không được phải niệm chút kinh Phật cho hắn, sao có khả năng ra tay giúp hắn được? Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể là do Tạ Chinh Hồng phát hiện ra gì đó, mới khổ tâm bố trí phong ấn này cho hắn.

Chỉ là không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà Tạ Chinh Hồng lại không nói cho hắn.

Không, dù có nói cho hắn, hắn hẳn cũng sẽ không tin tưởng.

Cái tán ma chi thể chết tiệt này, hắn vốn chưa từng nghe nói bao giờ.

Chỉ vì một câu nói đó mà từ bỏ kiếm đạo bản thân học từ nhỏ đến lớn, căn bản không có khả năng!

Nếu không phải người trước mắt có tu vi rất cao, Thẩm Phá Thiên cảm giác thể chất này hoàn toàn chỉ là do kẻ này thuận miệng bịa ra mà thôi.

Nhưng người này thành khẩn hứa hẹn, Thẩm Phá Thiên lại không dám chắc lắm.

“Tán ma chi thể, bẩm sinh đã tự mang sát khí, một khi tu luyện công pháp Ma tu, sẽ làm ít công nhiều, ngày đi ngàn dặm.” Như thể nhìn thấy suy nghĩ của Thẩm Phá Thiên, Ninh Thụy Hàm nhanh chóng nói ra những gì mình biết, “Kẻ khác tu Ma thì phải đi đến nơi hung sát thu tập ma khí, oán khí, sát khí để bổ sung cho bản thân, cung cấp thúc đẩy. Thế nhưng tán ma chi thể lại khác, bọn họ trời sinh đã mang theo sát khí, là mầm tốt để tu Ma. Địa vị tương đương với thuần dương chi thể trong giới Pháp tu các con vậy.”

“Sát khí này của ta là do tập kiếm mà có, không phải do tán ma chi thể gì gì đó, các hạ nhận lầm rồi.” Thẩm Phá Thiên lạnh lùng cự tuyệt.

“Không, ta sẽ không nhận lầm.” Ninh Thụy Hàm khẽ cười lắc đầu, “Con nên cảm tạ Tu Chân giới hiện giờ suy bại, tu sĩ có thể nhận ra thể chất đặc biệt này càng ngày càng ít. Bằng không nếu là trước đây, thể chất của con một khi bị các Tiên tu phát hiện ra, nhất định sẽ lập tức giết chết. Nào có chuyện để con tung tăng nhảy nhót trong tông môn Tiên tu như bây giờ?”

“Chuyện đó cũng chẳng liên quan đến các hạ.” Thẩm Phá Thiên phản bác.

“Ngọc quý phủ bụi, ta thuận tay phủi bụi, có gì mà không được?” Ninh Thụy Hàm cười đáp, “Hơn nữa, dù ta không bắt con về, sát khí trên người con cũng chỉ ngày một nặng thêm. Đến lúc đó, con vẫn sẽ bị đám Tiên tu kia chém giết thôi.”

Thẩm Phá Thiên không nói gì, hiển nhiên cũng đang nghĩ tới sát khí mỗi ngày một nồng đậm trên người mình.

“Nhưng con lại có điểm bất đồng.” Ninh Thụy Hàm chậm rãi nói, “Theo lý thì sát khí trên người con đã phát tác từ lâu rồi mới đúng, sẽ không chờ đến tận bây giờ. Ta cảm thấy khác thường, liền dò xét một phen, phát hiện ra được chuyện thú vị. Một Kiếm tu mang tán ma chi thể như con có thể an ổn sống đến tận bây giờ, không chỉ bởi người khác không biết, mà còn vì con may mắn được phong ấn của một Phật tu bảo vệ, nên mới cản được tốc độ sinh sôi của sát khí. Đáng tiếc, lúc bố trí phong ấn thì tu vi của người kia có vẻ không cao, hơn nữa con thường xuyên luyện kiếm, kích thích sát khí chuyển hóa, có lẽ phong ấn kia chỉ có thể bảo hộ con được vài năm nữa thôi.”

“Vậy ư?” Thẩm Phá Thiên đáp.

“Muốn phong ấn che giấu tán ma chi thể thì đúng là chuyện đùa, nhưng phong ấn trên người con dường như vận dụng một loại cổ pháp nào đó. Lão phu tự nhận từng đọc không ít sách, nhưng cũng không thể biết được lai lịch của cổ pháp này. Chi bằng đồ nhi giải đáp nghi hoặc trong lòng vi sư, nói cho vi sư biết, phong ấn trên người con là do ai hạ?” Ninh Thụy Hàm mỉm cười hỏi.

“Không thể phụng cáo.” Thẩm Phá Thiên muốn kháng cự, nhưng dù làm cách nào cũng không thể thoát khỏi tay Ninh Thụy Hàm.

“Đồ nhi cần gì phí tâm giấu giếm như thế.” Ninh Thụy Hàm buồn cười, “Chỉ cần lão phu phái người đi điều tra xem trước đây con từng có quan hệ với những Phật tu nào, tra từng kẻ một thì thể gì cũng ra. Con có nói hay không, đều chỉ là vấn đề thời gian thôi.”

Lòng Thẩm Phá Thiên căng thẳng, ánh mắt nhìn Ninh Thụy Hàm có thể dùng từ hung ác để hình dung.

“Tốt tốt tốt, tiên thiên tán ma chi thể, phải có khí thế này mới đúng.” Ninh Thụy Hàm vỗ tay cười lớn.

Nhiều năm trước, Đạo Xuân trung thế giới.

Đám người Thẩm Phá Thiên, Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh uống say bí tỉ, chẳng biết trời trăng gì, Tạ Chinh Hồng đành phải gánh trách nhiệm chiếu cố bọn họ, an trí bọn họ đến khách phòng khác.

Khi ấy, Văn Xuân Tương vẫn chưa được cứu ra.

“Tiền bối, trước đây ngài có nói Thẩm đạo hữu mang tán ma chi thể, có thể cho bần tăng biết thêm chút ít được không?” Tạ Chinh Hồng bỗng hỏi.

“Cũng chẳng có gì không nói được cả. Chỉ là tiểu bằng hữu này của ngươi phỏng chừng chẳng sống an lành được mấy năm nữa. Sát khí trên người hắn sẽ theo tuổi tác và tu vi tăng lên mà ngày một nặng hơn. Hiện giờ hắn chưa bị phát hiện chẳng qua là bởi ghi chép về loại thể chất đặc biệt này đã sớm thất truyền mà thôi.” Văn Xuân Tương nói chẳng chút để ý, “Đến lúc đó, e rằng hẳn chỉ có thể chuyển sang làm Ma tu. Nếu giờ bổn tọa thoát ra được thì còn có thể thu nhận hắn, từ từ dạy dỗ. Nếu dạy dỗ tốt, không chừng sau này sẽ trở thành một vị Ma Tôn ấy chứ!”

Nghe Văn Xuân Tương nói vậy, mày Tạ Chinh Hồng càng nhíu chặt hơn, “Thẩm đạo hữu si mê kiếm đạo, Lạc Kiếm tông cũng lấy trảm yêu trừ ma làm nhiệm vụ. Nếu Thẩm đạo hữu vì thể chất mà buộc phải chuyển thành Ma tu, với sự lưu luyến của Thẩm đạo hữu với tông môn, bần tăng lo lắng hắn sẽ nhất thời luẩn quẩn trong lòng, làm ra việc gì dại dột.”

Với tính cách của Thẩm Phá Thiên, nếu biết mình sớm muộn gì cũng trở thành Ma tu tàn hại đồng môn, e rằng sẽ lập tức lựa chọn kết liễu chính mình, nào còn nghĩ đến cái gì khác?

“Con người đều phải chết, dù phi thăng thành tiên rồi thì vẫn có thiên nhân ngũ suy.” Văn Xuân Tương không vui khi thấy Tạ Chinh Hồng lo lắng cho một người ngoài như vậy, liền nói.

“Tiền bối, ngài kiến thức rộng rãi, chẳng hay có biện pháp gì không?” Tạ Chinh Hồng chẳng đặt lời Văn Xuân Tương nói vào trong lòng, nhỏ giọng hỏi.

“Thể chất là do trời tạo nên, muốn loại bỏ thì vô cùng phiền toái. Đừng nói bổn tọa bây giờ thế này, dù có thoát ra thì cũng phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể loại bỏ thế chất của hắn. Nhưng làm vậy, không chừng tu vi của hắn sẽ mất toàn bộ, linh căn cũng không chắc giữ lại được. Trở thành Ma tu và trở thành phàm nhân, ngươi cảm thấy cái nào tốt hơn?” Văn Xuân Tương hỏi ngược lại.

“Nếu chỉ trì hoãn một hai phần thì sao?” Tạ Chinh Hồng vẫn chưa từ bỏ ý định, “Nếu có thể trì hoãn vài năm, khiến Thẩm đạo hữu trải nghiệm thế giới bên ngoài, không chừng sẽ tốt lên rất nhiều.”

“Nếu chỉ là trì hoãn thì lại không phải việc khó.” Văn Xuân Tương gật đầu bảo, “Nhưng phương pháp này cụ thể có thể thành công bao lâu, còn phải xem bản lĩnh của chính ngươi. Bổn tọa từng xem rất lâu về trước rồi, có thể nhớ không rõ lắm.”

“Đa tạ tiền bối!” Tạ Chinh Hồng cười nói, “Tiền bối có thể ra tay tương trợ đã là vô cùng cảm tạ. Phần còn lại cứ để bần tăng lo liệu. Vừa khéo, Thẩm đạo hữu trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại được.”

“……Được rồi.” Thần thức của Văn Xuân Tương đảo qua Thẩm Phá Thiên, đáp ứng. Tiểu hòa thượng chẳng mấy khi cầu xin y chuyện gì, ra tay giúp đỡ một phen cũng không vấn đề. Dù sao Thẩm Phá Thiên này, sớm hay muộn cũng sẽ trở thành Ma tu thôi.

Chỉ là khiến thời gian chênh lệch thôi mà.

Tạ Chinh Hồng nhanh nhẹn thi triển những gì vừa học được, thành công hạ xuống phong ấn nhân lúc Thẩm Phá Thiên đang mê man.

Có điều khi ấy Tạ Chinh Hồng cũng không biết, một phong ấn tùy tay hạ xuống lại có thể duy trì nhiều năm như vậy? Càng chẳng ngờ rằng, nó còn dẫn tới một thành chủ Tiêu Thái thành cũng mang tiên thiên ma tu chi thể!

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

Khi tam giới bị đám yêu ma do Vô Thiên dẫn đầu chiếm lĩnh, Tôn Ngộ Không và Phật Tử đang cãi nhau để tranh giành quả đào cuối cùng.

Phật Tử vốn không thích ăn đào lắm, nhưng lại không chịu nổi Tôn Ngộ đùa giỡn trước mắt mình. Phật Tử nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy không thể dễ dàng để Tôn Ngộ Không giành mất như vậy được.

Đối phó với một tiểu thần tiên mà thời gian tu hành cộng lại còn chẳng dài bằng số năm mình bị đè dưới Ngũ Chỉ sơn, Tôn Ngộ Không đương nhiên không thèm dùng vũ lực. Thế nhưng xét về tài ăn nói, Phật Tử rõ ràng mạnh hơn nhiều.

Cuối cùng Phật Tử vẫn đẩy quả đào đến trước mặt Tôn Ngộ Không.

Dù Tôn Ngộ Không đã thành Tề Thiên Đại Thánh, thành Đấu Chiến Thắng Phật, song thứ có thể khiến hắn vui vẻ cũng chỉ là một quả đào mà thôi.

Cũng chính bởi thế, cho nên Tôn Ngộ Không mới là kẻ sống tự tại nhất.

Đang trò chuyện, Tôn Ngộ Không bỗng thấy đau đầu, đau đến độ lăn lộn trên đất.

“Đại Thánh, Đại Thánh, ngài làm sao vậy?” Phật Tử chưa từng thấy Tôn Ngộ Không như vậy bao giờ, định tới đỡ Tôn Ngộ Không dậy.

Tôn Ngộ Không ngừng động tác, bò dậy khỏi mặt đất, sắc mặt nghiêm trọng cực kỳ.

“Đại Thánh, ngài đây là…..”

“Vừa rồi là Khẩn Cô Chú.” Tôn Ngộ Không day day trán, “Từ khi đến Tây Thiên lấy kinh thành công, Khẩn Cô Chú của ta đã được Bồ Tát giải trừ. Nhưng mà vừa nãy, cảm giác quen thuộc kia lại bỗng nhiên kéo tới. Chẳng lẽ là sư phụ xảy ra chuyện gì?”

“Tam Tạng pháp sư sao?” Phật Tử nhíu mày nói, “Pháp sư hiện tại hẳn đang ở Linh Sơn, Linh Sơn thì xảy ra chuyện gì được chứ? Song gần đây quả thực cứ có cảm giác là lạ. Như thể linh khí trong trời đất bỗng chốc giảm đi rất nhiều, hơn nữa còn trở nên vẩn đục.”

“Đằng nào cũng đang rảnh rỗi, chi bằng chúng ta đến Linh Sơn xem xem!” Tôn Ngộ Không đề nghị.