*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Kỳ lạ, kỳ lạ.” Nhan Kiều đánh giá Tạ Chinh Hồng từ trên xuống dưới một lượt, “Sao ta cứ cảm thấy trên người ngươi có khí tức quen thuộc vậy nhỉ?”
Lời này vừa nói ra, lập tức tầm mắt của hai người Vân Hàn và Lục Ly đều bắn sang.
Khí tức có thể khiến Nhật Nguyệt Yêu Hoàng Nhan Kiều cảm thấy quen thuộc, tuyệt đối không phải bình thường.
Tạ Chinh Hồng không chút hoang mang, nói với Nhan Kiều, “Sở học mà bần tăng được truyền thừa chính là “Đại Bàn Nhược công” của Bàn Nhược thiền sư, không biết tiền bối có từng gặp ngô sư hay chưa?”
“Sư phụ của ngươi là Bàn Nhược thiền sư?” Hai người Lục Ly và Vân Hàn đều sửng sốt.
Tạ Chinh Hồng cũng lộ chút vẻ ngạc nhiên và vô thố, “Cái này………. Sở học của bần tăng đúng là do ngài ấy truyền cho. Nhưng bần tăng chỉ mượn một ngọc giản chứa thần niệm để tu hành thôi, bần tăng chưa từng gặp Bàn Nhược thiền sư thật bao giờ.”
“Ta không biết là y có thời gian rảnh rỗi để đi thu đồ đệ cơ đấy. Nhưng mà y luôn tùy tâm sở dục (tự do làm theo ý mình, không chịu sự khống chế của người khác), cũng chẳng nói trước được gì.” Nhan Kiều nâng cằm, hỏi như có điều đăm chiêu, “Có bao nhiêu người biết chuyện ngươi là đệ tử của Bàn Nhược thiền sư?”
“Cái này……. Đây là lần đầu tiên bần tăng nói ra chuyện này. Trước đây khi còn ở trung thế giới, bần tăng từng gặp Khốn Ách thiền sư, hình như ngài ấy cũng nhận ra.” Tạ Chinh Hồng trầm tư một lát, nói nửa thật nửa giả.
Nếu Văn Xuân Tương thấy được, nhất định sẽ cảm thấy sợ hãi vì bản lĩnh nói láo của Tạ Chinh Hồng.
Dù là biểu cảm hay giọng điệu đều không hề có sơ hở nào đáng nói, nói cứ như thật. Song lời Tạ Chinh Hồng nói cũng không xem như nói láo, chẳng qua là không nói thật hết thôi.
Tâm tình của hai người Vân Hàn và Lục Ly đều tương đối phức tạp.
Số người biết Văn Xuân Tương chính là Bàn Nhược thiền sư tổng cộng chưa đến mười người, trùng hợp là Vân Hàn và Lục Ly là hai trong số đó. Vân Hàn đối mặt với một Phật tu là đồ đệ của người mình ngưỡng mộ, tâm tình vô cùng vi diệu.
Thì ra, Ma Hoàng đại nhân cũng sẽ nhận đồ đệ sao? Thậm chí còn nhận một Phật tu nữa.
Lục Ly nhìn Tạ Chinh Hồng, không khỏi nhớ lại chuyện năm đó mình bị đám Ma Hoàng và tán tiên trêu chọc, bọn họ không tiện trút giận lên đầu sư phụ nên liền bắt đầu bắt nạt y, khiến giờ Lục Ly vẫn còn chút bóng ma tâm lý. Hôm nay, đồ nhi của người từng bắt nạt mình lại đang xuất hiện ngay trước mắt, nếu lúc này y không báo thù thì còn phải đợi đến bao giờ?
Nhưng mà Nhan Kiều đang ở đây, y không thể quang minh chính đại ra tay được!
Lục Ly thầm tiếc nuối trong lòng, đành phải tạm thời từ bỏ ý tưởng mê người này.
“Không, y hẳn là không sao đâu.” Nhan Kiều nở nụ cười tươi rói với Tạ Chinh Hồng, chủ động tỏ ra thân thiết với Tạ Chinh Hồng, “Chẳng qua mấy người bọn ta đều rất ngạc nhiên, y, cũng chính là Bàn Nhược thiền sư, người như thế mà cũng nhận đồ đệ, lại còn bị bọn ta gặp được nữa chứ.”
Đây quả thực là thiên ý như đao. (Thiên ý như đao: ý trời như lưỡi đao, có thể bất ngờ đâm mình bất cứ lúc nào. Ý nói sự khó lường và tàn khốc của thực tế, luôn thay đổi khiến ta không thể chống lại.)
Văn Xuân Tương đang bị nhốt nên không có cách nào lấy được thức thứ hai của Như Lai thần chưởng, trong lúc vô tình y lại nhận một đồ đệ thay mình đi tìm Như Lai thần chưởng. Nhân quả trùng hợp trong đó, há chỉ hai ba câu là nói rõ được sao?
Đến lúc ấy, bọn họ thật sự rất muốn biết Văn Xuân Tương sau khi phát hiện mình có một đệ tử Phật tu như vậy, biểu tình sẽ như thế nào.
Nhất định sẽ rất thú vị.
Lục Ly lấy từ trong tay áo ra một lệnh bài mộc mạc không hoa văn và một trận bàn đơn giản.
Vân Hàn ngượng ngập nhìn về phía Tạ Chinh Hồng, đành phải ho khan một tiếng hỏi Lục Ly, “Trận bàn này của Lục đạo hữu là trận pháp không gian mới được nghiên cứu gần đây đúng không. Làm phiền Lục đạo hữu phải dùng đến nó rồi.” Thứ này là do vài đại sư trận pháp nghiên cứu ra, không những cực kỳ quý giá, muốn sở hữu còn phải tốn không ít công sức. Thời gian Vân Hàn trở thành tông sư luyện đan không dài, quan hệ vẫn thua xa Lục Ly, đương nhiên không có thứ tốt như vậy.
“Ừm, nó rất ổn định, hơn nữa còn gần như vô hại. Ngoài việc chỉ có thể dùng hai lần thì hầu như không có bất cứ khuyết điểm nào.” Lục Ly nghiêm túc gật đầu, cũng ăn ý không nhìn về phía Tạ Chinh Hồng.
Dứt lời, trận bàn kia liền phát ra tia sáng mờ mịt, rất nhu hòa, nhẹ nhàng bao phủ bốn người vào trong.
Lục Ly đặt lệnh bài phía trước bốn người, bấy giờ họ mới biến mất ở Tà Dương đại thế giới.
Khi bốn người Tạ Chinh Hồng đến được Viêm Hỏa đại thế giới, vẫn còn có chút ngỡ ngàng.
Trận bàn không gian cầm tay này quả đúng là vật thần kỳ, một giây trước họ vẫn còn ở Tà Dương đại thế giới, ngay sau đó đã tới được Viêm Hỏa đại thế giới. Tốc độ này có thể xưng là kỳ tích.
“Ừm, thứ này quả là không tồi. Khi nào xong việc, ta phải lấy một cái cho y nghiên cứu mới được. Ta nhớ là y cũng rất am hiểu về trận pháp không gian.” Nhan Kiều lẩm bẩm.
Lục Ly và Vân Hàn vừa giả vờ nhìn bốn phía, vừa cúi đầu giữ im lặng, không hề có ý nói tiếp.
Tạ Chinh Hồng tất nhiên cũng cảm nhận được bầu không khí kỳ quái này, hiếm khi nổi ý muốn chọc ghẹo, “Nhan tiền bối, Bàn Nhược thiền sư rốt cuộc là người như thế nào?”
Lời này vừa thốt ra, nhất thời ba người đều ngây ngẩn cả người, đồng loạt ngẩng đầu nhìn Tạ Chinh Hồng, như thể tò mò vì sao hắn lại hỏi như vậy? Tuy nhiên, nếu không hỏi thì mới thấy kỳ lạ, dù sao cũng là sư phụ chưa từng gặp mặt mà.
Đám người Nhan Kiều yên lặng rối rắm.
Bàn Nhược thiền sư, cũng chính là Văn Xuân Tương rốt cuộc là người như thế nào?
Đối với Vân Hàn, Văn Xuân Tương đương nhiên là một đại danh từ hoàn mỹ cường đại, dù có dùng tính từ nào để ca ngợi y cũng không quá phận. Song với tính cách của Ma Hoàng, dù mình có đứng trước mặt ngài ấy, Ma Hoàng đại nhân cũng chẳng nhớ nổi mình rốt cuộc là ai. Hết thảy những gì hắn làm, từ đầu đến cuối chẳng qua chỉ là mình hắn tình nguyện mà thôi.
Nghĩ đến đây, Vân Hàn yên lặng cúi đầu.
Đối với Lục Ly, Văn Xuân Tương đương nhiên là tên khốn đầu têu bắt nạt y, không cứng chọi cứng được với sư phụ thì liền đi ăn hiếp một tiểu bối như y, đúng là chẳng hề có phong phạm của người lớn! Tuy vậy y không thể không thừa nhận Văn Xuân Tương tinh thông rất nhiều tạp học, có lẽ trong vòng vạn năm Tu Chân giới cũng không chắc có được một nhân vật lợi hại như vậy.
Không phải ai cũng có thể bị Thiên kiếp bổ xong mà chỉ rớt một cảnh giới.
Lại càng không có kẻ nào xui xẻo như y mà còn có thể tu đến cảnh giới như vậy!
“Y ấy hả.” Nhan Kiều sâu xa nhìn Tạ Chinh Hồng, “Không phải người xấu là được rồi.”
Tạ Chinh Hồng yên lặng không nói, có vẻ đang suy nghĩ gì đó.
“Đúng rồi, sao ngươi lại có được ngọc giản truyền thừa vậy?” Nhan Kiều thuận miệng hỏi, với mức độ chán ghét Phật tu của Văn Xuân Tương, dù có lưu lại ngọc giản truyền thừa thì cũng sẽ không dễ dàng thả người ta qua cửa như thế.
“Bần tăng vẫn chưa quy y.” Tạ Chinh Hồng thở dài một tiếng nói.
“Ồ.” Nhan Kiều ngầm hiểu.
Văn Xuân Tương đúng là tổn thất rồi, dù sao Phật tu đều quy y, Phật tu không quy y gần như tìm không thấy. Mà đám tu sĩ song tu Phật đạo nhất định không lấy được ngọc giản kia. Không ngờ quả thực lại có Phật tu không quy y, lấy được nó.
“Vì sao ngươi chưa quy y?” Vân Hàn nhíu mày hỏi.
Tạ Chinh Hồng đành phải kể lại chuyện giữa mình và Nhân Chân tự.
“Không phải là bần tăng không muốn quy y, nhưng quả thực là không có ai quy y cho bần tăng cả. Về sau sau khi có được ngọc giản truyền thừa, lại càng không dám quy y, ngay cả pháp danh cũng chưa lấy.” Tạ Chinh Hồng nói có vẻ tiếc nuối.
“Phì, nếu ngươi quy y thì chỉ sợ là y sẽ không nhận ngươi làm đồ đệ đâu.” Nhan Kiều cười nói, “Nếu ngươi có thể lấy được thức thứ hai của Như Lai thần chưởng đưa cho y, y nhất định sẽ nhận ngươi làm đồ đệ ngay. Có được thân phận đồ đệ của y, chuyện tu hành của ngươi về sau không còn phải lo nữa.”
“Ừm, sớm đã nghe nói Bàn Nhược thiền sư Phật pháp vô biên.” Tạ Chinh Hồng nghiêm túc trả lời.
“Ha ha ha ha ha.”
Nhan Kiều cười ha ha. Hai người Vân Hàn và Lục Ly cũng cố nhịn, tránh không để cười ra tiếng.
Trong lòng Tạ Chinh Hồng cũng có chút buồn cười, song cũng không khỏi cảm thấy may mắn, may mà tiền bối đã chặn hết cảm giác, bằng không nếu thấy bộ dáng của mấy người này, e là lại nổi giận cho xem.
Đáng tiếc, dù không thấy biểu hiện của mấy người này, Văn Xuân Tương một thân một mình ở trong phòng vẫn thấy khó chịu.
Cái tên Nhan Kiều khốn kiếp kia từ đầu đến chân đều đen xì (là hắc đó, ý nói gian trá, xảo quyệt), một cái cây thế giới đã sống trong tiểu thế giới không biết bao nhiêu năm, ngươi còn trông cậy rằng hắn là một tờ giấy trắng hay sao? Y và Nhan Kiều quen biết đã lâu, trên người Tạ Chinh Hồng có mang theo khí tức của mình căn bản không giấu nổi, không biết tiểu hòa thượng giấu diếm kiểu gì đây?
Nhưng mà ngẫm lại y cũng biết Nhan Kiều căn bản sẽ không nói gì về mình đâu.
Người biết y là Yêu tu, toàn bộ Tà Dương đại thế giới chỉ có hai, một là Mục Đình, một là Nhan Kiều. Mục Đình tuy mang thân Nhân tu, nhưng trước khi chuyển thế đầu thai y đường đường là một tiên thiên ma vật, dù đã chuyển thế đầu thai thì vẫn mang theo ma khí. Mục Đình có một loại bản lĩnh kỳ lạ có thể phân biệt được kẻ nào có phải Ma tu hay không, dù Văn Xuân Tương giấu diếm được vô số đại năng ở đại thế giới, cũng không thể gạt được y. Về phần Nhan Kiều, đơn giản là vì hắn cũng giống như Văn Xuân Tương, là một Yêu tu.
Nhan Kiều vẫn luôn cảm thấy y nên khôi phục thân phận Yêu tu, không nên xen lẫn với đám Ma tu, tốt nhất là cùng gánh vác việc của Yêu tu với hắn. Tiếc là đề nghị này luôn bị Văn Xuân Tương vô tình cự tuyệt.
Ha ha, yêu thú đương nhiên sẽ không đi cắn một cái cây bự chảng. Nhưng yêu thú sẽ đi cắn bông hoa vẫn chưa hóa thành hình người đó.
Với Yêu tu, đóa hoa chính là một bộ phận cơ thể rất trọng yếu, song mỗi lần nở hoa đều sẽ hấp dẫn một vài con yêu thú tìm đến, hại y phải liên tục làm ra đủ thứ để bảo vệ mình khỏi đám yêu thú bị mê hoặc kia. Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, sao y còn thích yêu thú được cơ chứ?
Càng không nói đến mối thâm cừu đại hận cứ mỗi lần y thích thứ gì, đều có yêu thú yêu tinh tìm đến cướp đoạt!
Văn Xuân Tương nằm thành hình chữ “Đại (大)” trên giường hàn ngọc, buồn bực không thôi.
Không biết tiểu hòa thượng có nghe được mấy chuyện không hay hay không, có phát hiện ra thân phận của y hay không, nếu vậy về sau y còn mặt mũi nào mà đi gặp tiểu hòa thượng nữa? Một Ma Hoàng uy phong hiển hách, một tiền bối Văn Xuân Tương cầm tay chỉ bảo tiểu hòa thượng tu Phật, thì ra lại là một đóa hoa, nói ra chắc chắn sẽ cười rớt hàm!
Văn Xuân Tương nhiều năm chưa từng để lộ thân phận của mình, trừ ma khí trên người ra, quan trọng nhất vẫn là bởi vì bản thể quả thực mịa nó không mang ra được.
Lúc trẻ người non dạ y còn từng đắc chí vì bản thể của mình, đợi đến khi hiểu chuyện, Văn Xuân Tương bức thiết hi vọng mình là một cái cây, cho dù là một ngọn cỏ cũng được!
Ngẫm lại đúng là một chuyện cũ xót xa, lâu lắm rồi không nghĩ tới.
Văn Xuân Tương lăn một chút, nằm nghiêng trên giường hàn ngọc, nội tâm bi phẫn không nói nên lời.
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
Phật Tử miêu yêu vẫn đi cùng đại quan.
Lỡ may đối phương đúng thật là anh em của mình, vậy lời khuyên của hắn sẽ hữu hiệu hơn người khác. Bọn họ là anh em sinh ra cùng một ổ, theo tình theo lý, cũng nên làm tròn trách nhiệm của mình.
Phật Tử miêu yêu mượn một bộ tăng bào, mang theo mấy món phật châu mộc ngư gì đó cho có lệ, cùng đại quan tiến vào phủ.
Vừa vào cửa, liền nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của phu nhân đại quan.
Theo lời họ thì miêu yêu đã chiếm cứ nhà bọn họ, hiện giờ bọn họ đang phải ở trong một biệt viện. Nhưng nhà chính mà miêu yêu chiếm cứ có lịch sử dài lâu, ý nghĩa phi phàm, không thể dễ dàng vứt bỏ. Bây giờ Phật Tử miêu yêu hiển nhiên chính là hi vọng của bọn họ.
“Xin hai vị mang theo hạ nhân rời đi, đừng tới gần. Ta sẽ thương lượng với miêu yêu một phen, có thể không dùng đến vũ lực mới là tốt nhất.” Phật Tử miêu yêu ngôn từ chính nghĩa nói.
Đại quan và phu nhân liếc nhau, cảm thấy đối phương nói không sai, lập tức gật đầu đáp ứng, mang theo hạ nhân cùng rời khỏi nơi này.
Phật Tử miêu yêu thừa dịp tất cả mọi người đã đi hết, bấy giờ mới hóa thành nguyên hình, thong thả chậm rãi bước vào trong sân nhà.