*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu ở cách xa, dù bàn cờ Thiên Cơ của Nhan Kiều có lợi hại đi nữa thì cũng không thể vượt qua mấy thế giới mà tìm hắn được, hơn nữa Văn Xuân Tương cũng có thể kịp thời làm một chút phòng bị. Nhưng Nhan Kiều lại ở ngay gần Tạ Chinh Hồng như thế, vậy khó mà nói lắm.
Văn Xuân Tương trong lòng sốt ruột, chỉ có thể thúc giục Tạ Chinh Hồng mau chạy trốn.
Hai tu sĩ kỳ Độ Kiếp cùng tiến lên, y quả thực không dám đảm bảo có thể bảo vệ được tiểu hòa thượng hay không.
“Tiền bối, ta vẫn ở lại đây.” Tạ Chinh Hồng nghe Văn Xuân Tương nói vậy, liền kiên định trả lời.
“Lúc này rồi thì đừng làm chuyện ngu ngốc.” Văn Xuân Tương không kiên nhẫn nói.
“Tiền bối, có thể tính ra được hay không là một chuyện, nhưng giờ phút này bần tăng có thể trốn thoát hay không lại là một chuyện khác.” Tạ Chinh Hồng nghe thấy ngữ khí của Văn Xuân Tương, không chỉ không hề cảm thấy bị mạo phạm, mà trái lại, trong lòng còn có chút hưởng thụ.
Quan tâm thì sẽ rối loạn, nếu tiền bối không để ý đến sự sống chết của hắn, căn bản sẽ không có phản ứng như vậy.
Kỳ thực lời nói của tiền bối nhiều khi chẳng lọt tai chút nào.
Thế nhưng vào trong tai Tạ Chinh Hồng, lại tựa như mỗi lần đều có thể khiến tâm tình hắn sung sướng.
“Quan trọng nhất là, dưới mắt hai vị này, dù bần tăng có muốn trốn thì cũng chẳng trốn được đi đâu.” Tạ Chinh Hồng tiếp tục giải thích, “Tiền bối yên tâm, nếu thực sự tính ra là bần tăng, ta vẫn có cách thoát thân.”
Văn Xuân Tương phức tạp nhìn Tạ Chinh Hồng, biết tiểu hòa thượng giờ đã đủ lông đủ cánh. Song y quả thực cũng chẳng có biện pháp nào tốt hơn.
“Tiểu hòa thượng, sau một thời gian ngắn nữa, chúng ta hãy quay về Đạo Xuân trung thế giới đi.” Văn Xuân Tương rầu rĩ nói.
Hắn thu hồi bàn cờ, ánh mắt nhìn Tịnh Cốt linh hỏa không tốt lắm, “Bổn tọa tính ra rồi. Thức thứ nhất của Như Lai thần chưởng căn bản không có ở đây, ngươi muốn có được nó thì phải đợi ít nhất ba trăm năm nữa.”
Yêu Hoàng đang nói dối!
Tạ Chinh Hồng gần như theo bản năng nảy ra ý nghĩ này.
Có lẽ Yêu Hoàng không tính ra được, hoặc cũng có thể là Yêu Hoàng tính được thời gian cụ thể nhưng lại không chịu nói rõ.
Cái trước khả năng không lớn lắm, nhưng còn cái sau………
Tâm tình Tạ Chinh Hồng lúc này bình tĩnh đến đáng sợ, cho dù đang đối mặt với hai đại năng kỳ Độ Kiếp, hắn cũng có lá gan man thiên quá hải.
(Man thiên quá hải là một trong 36 kế sách quân sự của Trung Quốc cổ đại. Kế này nghĩa là giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để trốn thoát;lẩn tránh tai họa, lợi dụng cơ hội sơ hở của địch để thoát khỏi tình thế bí bách.)
“Chẳng qua chỉ là ba trăm năm mà thôi.” Tịnh Cốt linh hỏa hiển nhiên không để ba trăm năm vào mắt, “Ta đợi được.”
“Ngươi chờ được, bổn tọa lại chờ không nổi.” Nhan Kiều lạnh giọng nói, “Nếu ngươi đưa thức thứ hai cho ta, ta hứa một trăm năm sau sẽ trả lại cho ngươi. Như vậy cả hai đều không bị chậm trễ. Nếu ngươi không tin thì có thể ký kết khế ước với ta. Với tu vi của hai người chúng ta, nếu vi phạm lời hứa thì chỉ có thể chờ Thiên lôi đánh xuống thôi.”
Kỳ Độ Kiếp gần như đã là người có tu vi cao nhất trong đại thế giới rồi, nhất cử nhất động của bọn họ đương nhiên sẽ bị Thiên Đạo chú ý.
Nhan Kiều nói như vậy đã là nhượng bộ không ít rồi.
Tịnh Cốt linh hỏa tất nhiên đã hơi xao động.
Y đã thấy sự lợi hại của bàn cờ, vả lại lời cam đoan mà Nhan Kiều lấy thân phận ra đảm bảo quả thực cũng rất mê người. Điểm duy nhất không thỏa đáng chính là thời gian Nhan Kiều nói. Hắn nói ba trăm năm thì nhất định là ba trăm năm ư?
Thấy dáng vẻ Tịnh Cốt linh hỏa đã hơi buông lỏng, giọng điệu của Nhan Kiều cũng chậm lại một ít, “Ngươi muốn thức thứ nhất của Như Lai thần chưởng, đơn giản là vì ngươi muốn tính ra nhân quả của bản thân thôi. Loại chuyện này, chỉ cần ngươi nguyện ý phối hợp, bổn tọa cũng có thể tính được cho ngươi.” Linh vật trong thiên địa bởi vì tính đặc thù của mình, thông thường sau khi hóa thành hình người thì không thể điều chỉnh tốt tâm tính của linh vật và của con người. Khi bọn họ còn là linh vật thì đều tự do. Chỉ cần không bị tu sĩ bắt được thì họ muốn làm gì cũng được.
Mà một khi đã sinh ra linh trí, sẽ gặp phải đủ loại thống khổ, thường còn kèm theo trời giáng dị tượng, hấp dẫn vô số tu sĩ tìm đến đoạt bảo. Nếu có được một phần ngàn vạn tỷ lệ hóa thành hình người, từ đó bước lên con đường tu hành, sẽ càng phải chịu thêm nhiều hạn chế từ thiên địa. Đây đều là một đám thích để tâm đến mấy chuyện linh tinh, không làm rõ tiền nhân hậu quả thì căn bản sẽ không chịu để yên.
Mà Phật Quang Sơ Hiện lại có thể giúp cho bọn họ “nhìn thấy rõ” được thế giới này. Thế giới mà linh vật nhìn thấy mà thế giới mà tu sĩ nhìn thấy, rốt cuộc có gì khác biệt, điều này Tạ Chinh Hồng cũng không biết.
“Phối hợp như thế nào?” Tịnh Cốt linh hỏa dò hỏi.
“Để có thể xem được tiền nhân hậu quả của ngươi, ta và ngươi cần phải có quan hệ cực sâu. Song như vậy cũng dễ xử lý thôi, ngươi và ta kết làm đạo lữ song tu, ta đương nhiên có thể tính rõ cho ngươi.” Nhan Kiều thản nhiên nói.
Tạ Chinh Hồng: ………
Tịnh Cốt linh hỏa: ……….
Hở?
Phát triển thế này hơi bị kỳ quái.
Tạ Chinh Hồng suýt chút nữa không giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh của mình.
Mà bộ dáng Tịnh Cốt linh hỏa lại giống như đang suy xét thật.
Tạ Chinh Hồng bỗng nhiên nhớ tới lời Văn tiền bối từng nói rất lâu trước kia.
“Nếu nói đại bộ phận Ma tu đều là đám ly kinh phản đạo (không tuân theo lý lẽ nguyên tắc, làm trái đạo đức), vậy thì tuyệt đại đa số Yêu tu, đều là một đám không thể suy luận theo lẽ thường, cũng không có mấy quan niệm đạo đức vớ vẩn của loài người các ngươi. Đa phần Ma tu còn là con người, thế nhưng Yêu tu vốn là giống loài khác biệt, ngươi làm sao có thể lấy quan niệm của con người để suy xét bọn họ?”
Lúc trước khi Văn Xuân Tương nói thế, là để nhắc nhở Tạ Chinh Hồng phải cảnh giác với Yêu tu và Ma tu, không phải ai cũng dễ nói chuyện như y.
Tuy nhiên lúc ấy Tạ Chinh Hồng không hiểu sâu hàm nghĩa của những lời này lắm, hôm nay lại cảm nhận sâu sắc được rằng, lời của tiền bối cơ bản đều đúng.
Nhan Kiều là một cái cây, có thể kết quả hay không thì chưa nói, nhưng đối với mấy thứ trinh tiết linh tinh gì đó, căn bản không có khái niệm.
Nếu là Văn Xuân Tương lúc còn chưa sinh ra linh trí, nhất định cũng sẽ chọn lấy một đóa hoa làm phương tiện thụ phấn, nếu quả thực không thể được, vẫn còn có thể nhờ gió nhờ động vật nhỏ, đưa phấn hoa hạt giống truyền đến các nơi. Về phần con cháu đời sau, càng chẳng có lòng trân trọng gì cả. Nếu tâm tình vui vẻ thì tự mình kết quả rồi tự mình ăn hết cũng là chuyện bình thường. (Hay lắm (‘-ω-‘))
Nhan Kiều mặc dù đã hóa thành hình người rất nhiều năm, nhưng bên trong vẫn là một cái cây, chẳng có bao nhiêu quan niệm đạo đức cả.
Huống chi, bản thể của hắn là Mộc, Tịnh Cốt linh hỏa là Hỏa, nếu kết làm đạo lữ song tu, nói không chừng còn có thể bù đắp ưu thế cho nhau một chút. Dù sao bọn họ cũng chẳng mảy may gì mấy đối với việc nam nữ hoan ái. Động vật tu thành Yêu tu có khi còn có thể có tình cảm với con người, mà cây cỏ lại vô tình. (Theo ngũ hành, vì Mộc sinh Hỏa, hai thứ tương sinh với nhau nên sẽ rất hợp nhau……..Anh Kiều là thầy tướng có khác, lấy vợ cũng xem mệnh luôn (*^^*)♡)
Tịnh Cốt linh hỏa cũng đang lẳng lặng tự hỏi đề nghị này có thể mang lại cho y bao nhiêu ưu việt.
Nếu quả thực như lời Nhan Kiều nói, vậy đây đúng là biện pháp tốt một công đôi việc. Thức thứ hai của Như Lai thần chưởng nằm trong tay y cũng như khoai nóng phỏng tay, nếu có người khác nhận lấy thì tốt. Tiếc rằng Tịnh Cốt linh hỏa không biết là, nếu y và Nhan Kiều thực sự kết làm đạo lữ song tu, vậy thì phiền toái mà Như Lai thần chưởng mang đến vẫn sẽ dính chặt lấy y.
Mà phiền toái này, chính là tông môn Phật tu và Văn Xuân Tương.
Yêu tu, Ma tu hoặc Yêu tu đều không quan tâm đến nó. Lấy được thì sao chứ, lấy được nhưng cũng có luyện được đâu?
Tạ Chinh Hồng thầm niệm một câu A Di Đà Phật trong lòng, âm thầm cảm thán may mà tiền bối không giống với bọn họ.
Nếu tiền bối cũng tùy tiện kết làm đạo lữ song tu với người khác như vậy……..
Tạ Chinh Hồng khắc chế bản thân không nghĩ đến việc tiếp theo nữa.
“Ừm, vậy đơn giản rồi. Đợi lát nữa chúng ta cùng hướng về Thiên Đạo lập lời thề, thế là xong.” Nhan Kiều thấy Tịnh Cốt linh hỏa đồng ý, bèn lập tức tiếp lời.
“Khụ khụ, Yêu Hoàng đại nhân, làm vậy có hơi khinh suất quá không.” Tạ Chinh Hồng vội hỏi, nếu hai người bọn họ kết làm đạo lữ song tu nhanh như vậy, kẻ tiếp theo phải đối phó có lẽ chính là hắn.
Trực giác Tạ Chinh Hồng cảm thấy rằng Nhan Kiều đã biết được gì đó, nếu không thì dù bản thân Nhan Kiều không để ý đến chuyện đạo lữ song tu, hắn cũng sẽ không dễ dàng đưa ra quyết định này.
Bàn cờ Thiên Cơ rốt cuộc đã tính ra được điều gì, trong lòng Tạ Chinh Hồng vẫn ôm thái độ nghi ngờ.
“Không khinh suất, ta đã suy nghĩ kỹ càng rồi.” Nhan Kiều nghiêm túc nhìn Tạ Chinh Hồng nói, “Làm thế có thể vẹn toàn cho đôi bên. Không thì ngươi nói cho ta một biện pháp tốt hơn đi.”
“Cái này………..”
Tạ Chinh Hồng yên lặng một lát, nói, “Nếu tiền bối đã nói thế, vậy tiểu tăng cũng nguyện ý thẳng thắn thành khẩn khai báo. Có điều xin Yêu Hoàng cho tiểu tăng một lời hứa.”
“Ồ? Ngươi muốn nói sao?” Nhan Kiều biết Tạ Chinh Hồng đứng trước mắt này có rất nhiều bí mật, ngày thường hắn đã thấy rất nhiều bí mật, bởi vậy, đối với bí mật của Tạ Chinh Hồng, hắn vốn chẳng có bao nhiêu hứng thú.
Có điều, Tạ Chinh Hồng có thể đoán được Bàn Nhược thiền sư chính là Văn Xuân Tương, vừa nãy khi hắn bói toán, lại tính ra Tịnh Cốt linh hỏa sẽ đạt được mong muốn trong một ngày rất gần, đúng là thú vị.” (…….Nè anh, thế là lừa cưới con nhà người ta đó\(º □ º l|l)/)
Tổng hợp lại rồi suy nghĩ một chút, kẻ tên Tạ Chinh Hồng này cực kỳ khả nghi.
“Yêu Hoàng đại nhân thần cơ diệu toán, bần tăng vô cùng bội phục.” Tạ Chinh Hồng trả lời không kiêu ngạo không siểm nịnh, “Trước đây không lâu sau khi bần tăng có được truyền thừa của Bàn Nhược thiền sư, thì lại có được một kỳ ngộ khác nữa. Song kỳ ngộ đó nói ra quá mức ly kỳ, vậy nên bần tăng khi ra ngoài thường hay dùng phép thần thông để che giấu.”
Nhan Kiều nghiền ngẫm nhìn Tạ Chinh Hồng, tựa như muốn nhìn xem tên Phật tu này rốt cuộc có thể soạn ra một cố sự như thế nào.
Tịnh Cốt nhận thấy bầu không khí giữa hai người này không ổn, khôn ngoan không nói gì, chỉ lẳng lặng quan sát hai người.
“Bần tăng xuất thân từ Nhân Chân tự ở Đạo Xuân trung thế giới. Không biết Yêu Hoàng đại nhân đã từng nghe nói chưa?” Tạ Chinh Hồng bỗng hỏi.
“Nhân Chân tự, ta cũng có chút ấn tượng đấy. Có phải trước đây từng có mấy La Hán Bồ Tát không?” Nhan Kiều ngẫm nghĩ rồi nói.
“Đúng vậy. Thế nhưng Nhân Chân tự giờ đây đã suy tàn, khi còn nhỏ bần tăng lưu lạc ở ngoài, trụ trì của Nhân Chân tự và các trưởng lão cũng vì vây công Cửu Châu Ma Hoàng Văn Xuân tương nên đã viên tịch hết, hiện tại, tổng cộng chỉ còn chưa đến hai mươi người.”
“Trưởng lão ở trung thế giới đi vây công Văn Xuân Tương, nhận lấy kết cục như thế cũng là bình thường.” Dù cho lúc ấy Văn Xuân Tương bị trọng thương vì Thiên lôi, song lạc đà gầy cũng lớn hơn ngựa, không phải có thể khinh địch mà giết như vậy được. Nhan Kiều cũng chẳng ngạc nhiên lắm về kết cục của Nhân Chân tự. Nếu là lúc Văn Xuân Tương còn toàn thịnh, e rằng không chỉ có mỗi chút ác quả ấy đâu.
Nhược nhục cường thực, nhân quả tuần hoàn, môn phái đổi thay vốn là chuyện rất đỗi bình thường.
(Nguyên câu là “Nhược nhục cường thực, thích giả sinh tồn”, nghĩa là kẻ yếu thì làm mồi cho kẻ mạnh, muốn sống sót thì phải chiến thắng kẻ địch.)
“Sau khi kết Đan bần tăng có trở lại Nhân Chân tự, tìm được một phần kinh thư thuộc thức thứ nhất của Nhân Chân tự.” Trên mặt Tạ Chinh Hồng lộ ra một nụ cười mỉa mai, “Đó là một trong những chiến lợi phẩm của Nhân Chân tự, tiếc rằng còn chưa kịp nói ra thì Nhân Chân tự đã suy tàn. Phần kinh thư đó được che giấu rất kỹ càng, nếu bần tăng không học《Đại Bàn Nhược công》thì căn bản cũng không phát hiện ra được.” Nói tới đây, Tạ Chinh Hồng lại ngẩng đầu nhìn Nhan Kiều, “Chẳng phải Yêu Hoàng đại nhân hiếu kỳ làm sao bần tăng lại đoán được Bàn Nhược thiền sư và Ma Hoàng Văn Xuân Tương chính là cùng một người sao? Rất đơn giản, bởi vì thức thứ nhất của Như Lai thần chưởng của Văn Xuân Tương chính là《Đại Bàn Nhược công》của Bàn Nhược thiền sư. Khi bần tăng đang tu luyện《Đại Bàn Nhược công》, chợt cảm ứng được một mối liên hệ huyền diệu khó giải thích, rồi lần theo mối liên hệ này tìm được Như Lai thần chưởng được cất giấu cực cẩn mật.”
“Hơn nữa, càng tu hành về sau, lại càng cảm thấy trong《Đại Bàn Nhược công》có chỗ tham khảo từ Như Lai thần chưởng. Nếu Văn Xuân Tương và Bàn Nhược thiền sư không phải cùng một người thì sao có thể giải thích được sự trùng hợp này?” Tạ Chinh Hồng dừng một chút, lộ ra chút vẻ buồn rầu lẫn nghi hoặc, “Mãi đến khi bần tăng thử Yêu Hoàng đại nhân, mới có thể khẳng định chắc chắn. Bây giờ, chính bản thân bần tăng cũng không thể nói được mình rốt cuộc là đệ tử Phật gia hay đệ tử Ma gia.”
Vẻ mặt Nhan Kiều dần nghiêm túc hơn.
Tạ Chinh Hồng nói ra chân tướng rõ ràng thấu đáo, logic cũng rất rành rọt, hơn nữa còn rất có đạo lý.
Nhan Kiều đã tin vài phần.
Nếu không có kỳ ngộ, một môn phái phổ thông bình thường giữa lúc suy tàn thậm chí còn không có Phật tu quy y, sao lại có người đạt đến kỳ Xuất Khiếu hơn nữa còn thành công kết ấn đi đến Tà Dương đại thế giới được? Có lẽ sâu xa bên trong, hắn có sự chỉ dẫn.
“Sau khi bần tăng có được thức thứ nhất của Như Lai thần chưởng, thấy được đạo lý mộc tú vu lâm,《Đại Bàn Nhược công》đã khiến bần tăng bôn tẩu mệt mỏi, nếu lại có thêm một phần Như Lai thần chưởng, chỉ e thực sự là tự tìm đường chết, vậy nên với bên ngoài, bần tăng sử dụng Đại Nhật thần chưởng, công pháp diễn sinh từ thức thứ nhất của Như Lai thần chưởng, thuận lợi che giấu thành công.”
(Nguyên câu là “Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi”, nghĩa là cây cao vượt rừng sẽ bị gió dập. Câu này ý nói người có phẩm chất cao cả, tài năng hơn người hay sở hữu thứ quý giá thường dễ bị người ta chỉ trích, vùi dập, buộc tội.)
✿Tác giả có lời muốn nói:
Tui cảm thấy logic của tiểu hòa thượng cực kỳ chặt chẽ, mấy bác có cùng quan điểm với tui không.
Tui cảm thấy mình đọc Conan nhiều năm như vậy quả thực không uổng phí mà, thật đó!!!!!
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
“A a a a, sắc tức thị không rốt cuộc là cái quỷ gì, ta chỉ là một con thỏ nhắt thôi mà, buông tha cho ta đi có được không? Ta chỉ có hứng thú với cà rốt thôi!” Một thiếu niên có đôi mắt to tròn ngã gục lên bàn, hai mắt đỏ quạch.
(“Sắc tức thị không, không tức thị sắc” (Sắc tức là không, không tức là sắc) là câu kinh Phật nổi tiếng được trích ra từ kinh Bát Nhã Ba La Mật Đa, câu trên là nói đến bản chất thật của vạn pháp là Vô tướng, nói đến tính không của vạn pháp.)
“Không sai, kinh văn này của ngươi chỉ có vài chữ, ngươi nhìn của ta mà xem nè a a a, đúng là đòi mạng, mấy cuốn này có thể dùng làm pháp bảo nện người đó.” Một thiếu niên khác gạt lệ khóc ròng. Cậu ta mạnh hơn thỏ một chút, trước đây là một cây cải thảo trong vườn rau, vất vả lắm mới tu thành yêu tinh, chẳng có bản lĩnh gì, mỗi ngày uống nước phơi nắng là sống được rồi. Kết quả giờ mà không học thuộc kinh văn, cậu ta chỉ có thể bị người ta làm cải thảo dấm chua để ăn.
Hu hu hu hu, đúng là tạo nghiệt mà.
“Má ơi, sư phụ con muốn về nhà.”
…………..
Một kẻ bắt đầu gào khóc, cả đám cũng khóc theo.
Đại vương nghiêm khắc quá đi mất, bọn chúng không có gan dám phản kháng.
Không thấy bốn ông anh ruột của đại vương vì học tập mà ngay cả cá khô cũng chưa được ăn sao? Tội nghiệp quá, mắt bọn họ hóa thành màu xanh luôn rồi kìa.
“Đốc đốc đốc.”
Tiếng gõ mộc ngư truyền đến.
Tiếng kêu khóc trong lớp lập tức tắt ngóm.
“Xá lợi tử, sắc tức thị không, không tức thị sắc………”
Phật Tử miêu yêu đi vào, thấy mọi người đều đang chăm chú đọc sách, sắc mặt tốt lên một chút.
Editor: Chương hôm nay chúng ta đã chứng kiến màn vừa gặp đã cầu hôn hỏi cưới của anh Kiều, các mẹ đừng thấy ổng với vợ đập nhau mà tưởng lầm nha(*^.^*) Kiều tưng tửng vậy thôi chứ cưới người ta về là chiều vợ lắm á, vợ ảnh cũng ngoan hiền thương chồng lắm đó. Về sau couple này vẫn xuất hiện nữa nha, cute chớt tui(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)