Nhưng Vân Trung Hạc bỗng nhiên ngừng lại, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.
"Thế nào? Vì sao dừng lại?" Lãnh Bích hỏi.
Ánh mắt Vân Trung Hạc nhìn về phía Lãnh Bích, theo bản năng muốn hỏi nàng một vấn đề, một vấn đề phi thường mấu chốt.
Nguyệt Lượng Hỏa ở đâu?
Nguyệt Lượng Hỏa chính là thuốc nổ, là lễ vật Vân Trung Hạc tặng cho Tỉnh Trung Nguyệt, mà ở thế giới này cũng coi như uy lực kinh người. Cho nên sau khi đến Nhu Lan thành, Tỉnh Trung Nguyệt nhất định sẽ chế tạo rất nhiều thuốc nổ.
Nhưng không hỏi ra miệng, Vân Trung Hạc nhanh ngậm miệng lại.
Không thể hỏi, bởi vì đây là đòn sát thủ tiếp theo, tuyệt đối không thể để cho người nghe được.
Như vậy thuốc nổ ở đâu? Cần Vân Trung Hạc tự mình phán đoán.
Căn cứ vào hiểu biết về Tỉnh Trung Nguyệt, thuốc nổ này hẳn là tại đại điện, mà hẳn là ở dưới vương toạ hoàng kim.
Thậm chí xa xa không chỉ như vậy.
Đây là một nữ nhân điên cuồng, thời thời khắc khắc tràn đầy xúc động hủy diệt.
Vân Trung Hạc nói: "Lượng Tử, ngươi dùng tốc độ nhanh nhất tính toán một chút, Tỉnh Trung Nguyệt sẽ chôn thuốc nổ ở đâu?"
Số 9 Lượng Tử nói: "95% dưới vương tọa."
"Lãnh Bích đại nhân, ngươi đưa tai tới đây, ta nói cho ngươi một chuyện bí mật." Vân Trung Hạc nói.
Lãnh Bích kinh ngạc, đôi mắt đẹp lập tức lộ ra địch ý.
Vân Trung Hạc đi đến thấp giọng nói: "Nhanh đi chuẩn bị để đốt lửa Nguyệt Lượng Hỏa dưới vương toạ. Nghe ta hô lên cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, ngươi lập tức đốt lửa!"
Lãnh Bích không khỏi kinh ngạc, lập tức hoàn toàn phản ứng không kịp.
"Nhanh đi, nhanh đi. . ."
Sau đó, Vân Trung Hạc nói: "Tiên sinh, nhanh đi bảo hộ hai Bảo Bảo."
Lời này vừa ra, Viên Thiên Tà hơi do dự một lát, sau đó hóa thành một cái bóng phóng về phía khác của vương phủ.
Lúc này, Lãnh Bích mới hiểu được, xảy ra chuyện, xảy ra chuyện.
Vân Trung Hạc vừa mới đi vào vương phủ, liền có cảm giác bất an mãnh liệt.
Mà Viên Thiên Tà cũng cảnh báo bên tai: "Trong vương phủ có địch nhân, mà lại là cố nhân của ta, cho nên ta ngửi được khí tức quen thuộc."
Sau đó lập tức để số 9 Lượng Tử suy tính, rồi cho ra một kết quả đáng sợ.
Đại Tây đế quốc thái tử Lý Trụ, có bảy thành đã tiềm nhập vào trong Nữ Vương phủ này.
. . .
Vân Trung Hạc đi qua vương toạ ở đại điện, ra sau hậu điện, mở cơ quan ra.
Cửa ngầm mở ra, xuất hiện thông đạo dưới lòng đất, Vân Trung Hạc đi xuống.
Thâm nhập dưới đất mấy chục mét, đi tới cuối mật đạo, nơi này là một cánh cửa đá.
Vân Trung Hạc tiến lên, đẩy cửa đá ra.
"Bốp bốp bốp . . ."
Bên trong truyền ra một trận thanh âm vỗ tay, ngay sau đó ánh nến được đốt lên.
Trong mật thất này vẫn như cũ là một bộ quan tài lưu ly, mà vẻn vẹn đóng lại, bên trong đổ đầy hàn băng.
Tỉnh Trung Nguyệt diễm tuyệt nhân gian, vẫn như cũ lẳng lặng nằm ở nơi đó.
Nhưng trong mật thất còn nhiều thêm một người, y ngồi trên ghế, đứng phía sau là một người áo đen, quả nhiên xuất hiện cục diện đáng sợ này.
Đây là một thanh niên nam tử tuấn mỹ vô địch, mỹ nam tử vạn người không được một, hơn nữa còn là hỗn huyết đông tây, tràn đầy phong tình dị vực.
Trong ngực y còn ôm hai Bảo Bảo, lúc này đang chơi đùa với Bảo Bảo. Đây là song bào thai Bảo Bảo, phấn trang ngọc trác, xinh đẹp đến cực hạn.
Rốt cuộc Vân Trung Hạc gặp được hai Bảo Bảo, đây chính là nhi tử cùng nữ nhi của hắn, hiện tại mới bảy tháng.
Không ngờ lại gặp hai Bảo Bảo trong hoàn cảnh này.
Tâm can bảo bối à, ba ba tới đây.
Mà lúc này mặt mũi hai Bảo Bảo tràn đầy ủy khuất, tràn đầy e ngại, đưa cặp mắt to lúng liếng nhìn chằm chằm Vân Trung Hạc, miệng nhỏ phảng phất tùy thời muốn khóc lên.
Hai Bảo Bảo rất sợ sệt, dù còn nhỏ, không hiểu chuyện, nhưng hai Bảo Bảo cũng biết lúc này ôm chúng chính là người xấu.
Lúc nhìn thấy Vân Trung Hạc, hai Bảo Bảo càng ủy khuất sợ hãi, nước mắt trực tiếp trào ra.
"Đại Chu đế quốc Ngao Ngọc sao? Hạnh ngộ hạnh ngộ." Đối phương nói: "Ngươi cũng biết ta là ai chứ?"
Vân Trung Hạc nói: "Thái tử Đại Tây đế quốc."
"Đúng." Đối phương nói: "Ta là thái tử Đại Tây đế quốc, đương nhiên tại thế giới phương đông các ngươi, chúng ta vẫn như cũ là Tây Lương vương quốc. Bản dịch được dịch duy nhất tại Bạch ngọcc sách. Mời bạn đọc đến đúng trang để ủng hộ diễn đàn và dịch giả. Thời Đại Viêm hoàng triều, chúng ta là Tây Lương chư hầu, được Đại Viêm Thiên Tử ban thưởng họ Lý. Hiện tại ngươi muốn biết danh tự ta tại thế giới phương đông, hay danh tự tại thế giới phương tây?"
Vân Trung Hạc nói: "Danh tự thế giới phương tây."
Thái tử Đại Tây đế quốc nói: "Ta gọi Arses."
Cái tên này? Nghe giống như là Arthas trong « Warcraft », nhưng kỳ thật không phải, đã từng có một hoàng đế Ba Tư gọi là Arses.
"Đương nhiên, tên phương đông ta là Lý Trụ, có lẽ ngươi thấy dễ nghe hơn một chút." Đại Tây đế quốc thái tử nói: "Chúng ta lần đầu gặp mặt, nhưng ta đã nghe qua tên của ngươi, phi thường ngưỡng mộ tài hoa ngươi."
Lúc này trong lòng Vân Trung Hạc bốc lên rất nhiều nghi vấn.
"Vô Sương công chúa vì cứu tỷ tỷ nàng, đã đi doanh địa đại quân tìm ta." Đại Tây đế quốc thái tử nói: "Ngươi cảm thấy nàng muốn đi làm cái gì?"
Vân Trung Hạc nói: "Gả cho ngươi, đổi lấy giải dược Địa Ngục Yêu Cơ."
Đại Tây đế quốc thái tử Lý Trụ nói: "Không, không, không, điều này chứng minh ngươi không hiểu rõ nàng. Nàng muốn đi ám sát ta, đồng thời muốn cướp giải dược, bởi vì nàng phi thường tự tin vào võ công của mình. Đương nhiên, nàng hẳn rất là tự tin. Bất quá phi thường đáng tiếc, nàng giết chết chỉ là một thế thân của ta, mà ta đã bố trí thiên la địa võng chờ nàng. Nếu không ngoài dự liệu, nàng cũng đã lọt lưới. Võ công dù cao hơn, cũng đánh không lại mấy trăm tên cường giả."
Hai Tiểu Bảo Bảo đã muốn khóc lên, Đại Tây đế quốc thái tử Lý Trụ nhẹ nhàng lắc lắc, dỗ dành an ủi nói: "Đừng khóc, không được khóc."
Tiếp theo, y nhìn lại Vân Trung Hạc nói: "Ta rõ ràng phi thường anh tuấn, vì sao hai Bảo Bảo này sợ sệt ta như vậy?"
Đôi song bào thai Bảo Bảo giang hai cánh tay về phía Vân Trung Hạc, trong đó tỷ tỷ thậm chí tập nói bi bô.
"Ôm một cái, ôm một cái. . ."
"Hơi sợ, hơi sợ. . ."
(Dg: mịa, mới 7 tháng mà biết nói, con Vân tiên sinh có khác :D )
Tâm Vân Trung Hạc thật hòa tan, hốc mắt nóng lên.
Tiểu bảo bối, đừng sợ, đừng sợ, ba ba nhất định cứu các ngươi bình yên vô sự ra.
"Ngao Ngọc công tử thật đúng là hiền hòa, Tiểu Bảo Bảo nhìn thấy ngươi cũng thân cận." Đại Tây đế quốc thái tử nói: "Võ công Vô Sương công chúa xác thực rất cao, có nàng ở đây, người bình thường thật đúng là rất khó xâm nhập Nữ Vương phủ này. Hiện tại nàng xâm nhập doanh địa đại quân ta, mà ta tiềm nhập Nữ Vương phủ, thật sự là rất có ý tứ đấy."
Lúc này thích ứng với ánh sáng bên trong, Vân Trung Hạc càng cảm thấy Đại Tây đế quốc thái tử thật sự là mỹ nam tử tuyệt đỉnh, thậm chí yêu dị không khác Vân Trung Hạc nguyên bản, hai con mắt theo bản năng lộ ra tà quang, một khuôn mặt xinh đẹp hơn so với cả nữ nhân.
"Ngao Ngọc công tử, ta vẫn luôn rất không cam lòng, chúng ta rõ ràng là Đại Tây đế quốc, vì sao gọi chúng ta Tây Lương vương quốc chứ?" Đại Tây đế quốc thái tử Lý Trụ nói: "Vài thập niên trước, chúng ta rõ ràng đánh cho Đại Chu đế quốc xưng thần, kết quả các ngươi vẫn thấp hóa chúng ta."
Vân Trung Hạc nói: "Loại chuyện này đã kết thúc, Đại Chu đế quốc hoàng đế bệ hạ đã từng nói, đừng lại lừa mình dối người, Đại Tây đế quốc chính là Đại Tây đế quốc, đừng lại gọi là Tây Lương vương quốc."
Đại Tây đế quốc thái tử nói: "Lúc này có phải nên dùng một từ, đánh nhạc ăn mừng?"
Cái từ này chợt nghe rất không chính xác, nhưng trên thực tế rất tinh chuẩn.
Tam đại đế quốc phương đông dù minh tranh ám đấu, nhưng có một số việc lập trường lại phi thường thống nhất.
Tỉ như triệt để ngăn chặn Bạch Vân thành đổ bộ phương đông, lại tỉ như kiên quyết thấp hóa Tây Lương vương quốc.
Nhưng hiện tại loại lập trường này đã hỏng mất, Đại Chu đế quốc và Bạch Vân thành giao thiệp mờ ám, mà lại không còn cường điệu Đại Hàm đế quốc và Bạch Vân thành là tà ma dị tộc, lại chuẩn bị thừa nhận Đại Tây đế quốc.
Đại Hạ, Đại Doanh, Đại Chu, tam đại đế quốc này, một ít quy củ đã bắt đầu sụp đổ.
"Ngao Ngọc công tử, mấy ngày trước chim ưng truyền đến mật tín, nói ngươi một mình xâm nhập sơn động Mê Điệt cốc, hẳn phải chết không thể nghi ngờ." Đại Tây đế quốc thái tử Lý Trụ nói: "Nhưng ngày thứ hai, lại truyền tới một phần mật tín, nói ngươi từ Mê Điệt cốc đi ra, điều này khiến cho ta phi thường kinh ngạc."
Vân Trung Hạc cũng phi thường kinh ngạc, lúc ấy bên ngoài Mê Điệt cốc, không nhìn thấy có người giám thị, cho dù có cũng chạy không thoát pháp nhãn Viên Thiên Tà, gã ngưu bức bực nào chứ.
Chẳng lẽ trong Mê Điệt cốc có nội ứng Đại Tây đế quốc? Khả năng này không lớn à, Vân Trung Hạc tiếp xúc người Mê Điệt cốc tổng cộng không nhiều hơn bốn người.
"Không nên suy nghĩ nhiều, trước khi ngươi vào sơn động, dưới chân giẫm lên không phải rất nhiều thi thể sao? Bên trong chưa hẳn mỗi người đều đã chết." Đại Tây đế quốc Lý Trụ nói.
Thì ra là thế, mật thám Đại Tây đế quốc vậy mà nằm trong một đống thi thể, mà đây là trong sơn cốc, Viên Thiên Tà lên sổ đen nên không thể vào bên trong, cho nên mới không phát hiện.
"Ngao Ngọc công tử, Mê Điệt cốc không giết ngươi, ta vẫn có thể lý giải, bởi vì trước kia ngươi bị bệnh nặng, Mê Điệt cốc phán đoán ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ. Trong ghi chép bọn họ ngươi cũng đã chết, kết quả ngươi vẫn sống tiến vào, bọn hắn nhìn lầm, cho nên phá lệ một lần, không giết ngươi." Lý Trụ nói: "Nhưng dù vậy, bọn hắn hẳn là lập tức đuổi ngươi ra, mà không phải mấy canh giờ sau lại cho ra. Ta muốn hỏi, ngươi thành công lấy được giải dược Địa Ngục Yêu Cơ sao?"
Gương mặt Vân Trung Hạc run lên nói: "Lấy được."
Đại Tây đế quốc thái tử nói: "Vậy ngươi hãy giao ra, được không?"
Vân Trung Hạc do dự một lát, sau đó móc bình giải dược Địa Ngục Yêu Cơ ra đưa tới.
Đại Tây đế quốc thái tử Lý Trụ tính nhận lấy, nhưng hai tay của y đều ôm Tiểu Bảo Bảo.
Thế là, người áo đen sau lưng Lý Trụ tiến lên, cầm giải dược trong tay Vân Trung Hạc.
"Ngao Ngọc, Đại Tây đế quốc mua đứt ba năm quyền sử dụng Địa Ngục Yêu Cơ, hơn nữa còn phong tỏa giải dược, nói cách khác ngươi muốn cầm lấy giải dược, cần bỏ ra 70 điểm cống hiến." Đại Tây đế quốc thái tử Lý Trụ nói: "Liên quan tới điểm cống hiến Mê Điệt cốc, có lẽ ngươi không biết, đối với cần người cần thì giá trị liên thành, có thể kiếm được mười điểm cống hiến cũng đã không nổi, mà ngươi dựa vào cái gì kiếm được 70 điểm cống hiến này?"
Vân Trung Hạc do dự thật lâu, lúc này có nên nói láo không? Mà nói láo thế nào?
"Ta làm thí nghiệm thuốc, không bị chết, mà hiệu quả lại rõ ràng." Vân Trung Hạc nói.
"Thí nghiệm thuốc?" Lý Trụ nói: "Tinh thần dược tề, ngươi đã thử qua? Vậy mà không chết?"
Tinh thần dược tề? Đây là vật gì? Chính là tân dược tề mà Mê Điệt cốc bỏ ra vô số đại giới, bỏ ra vài chục năm nghiên cứu sao?
Lý Trụ nói: "Ngươi có biết, các đại đế quốc đưa bao nhiêu tử tù đến Mê Điệt cốc thử thuốc này không? Ròng rã mấy ngàn người, toàn bộ bạo chết, đều không ngoại lệ, ngươi vậy mà không chết?"
Vân Trung Hạc nói: "Ta không biết những thứ này, ta ăn vào xong, chỉ cảm thấy toàn thân phảng phất muốn nổ tung, ngay sau đó cả người phảng phất muốn bay lên thiêm không, rồi bất tỉnh, mấy canh giờ sau mới tỉnh lại."
Đại Tây đế quốc thái tử Lý Trụ nheo mắt lại nhìn Vân Trung Hạc, cũng không nói lời nào, cũng không biểu thị tin tưởng hay là không.
"Canon, dùng giải dược của chúng ta cứu Tỉnh Trung Nguyệt Nữ Vương đi." Lý Trụ nói.
"Vâng." Người áo đen kia nói, tiến lên mở nắp quan tài thủy tinh.
Đại Tây đế quốc thái tử Lý Trụ lại nói: "Được rồi, Ngao Ngọc công tử, ngươi tốt xấu cũng ngàn dặm xa xôi lấy được giải dược, hay là ngươi tới đút giải dược cho nàng đi. Bất quá ngươi phải cẩn thận, tuyệt đối không được chạm nửa ngón tay Tỉnh Trung Nguyệt Nữ Vương, nếu không ta sẽ chém đứt hai tay ngươi, nàng là một trong thái tử phi của ta."
Sau đó, người áo đen Canon kia lại đưa giải dược Địa Ngục Yêu Cơ cho Vân Trung Hạc, bất quá không phải bình lúc trước Vân Trung Hạc đưa.
Vân Trung Hạc mở nắp bình sứ ra, lập tức một mùi hương cay độc tràn ngập trong phòng. Không ngờ giải dược này có mùi này, mà lại có màu hỏa diễm.
Vân Trung Hạc đổ giải dược vào bờ môi diễm lệ như lửa của Tỉnh Trung Nguyệt. Dược dịch như hỏa diễm này chảy từng chút vào miệng Tỉnh Trung Nguyệt.
Đổ xong, Vân Trung Hạc lui lại mấy bước, lẳng lặng chờ đợi.
Giải dược này có hữu hiệu hay không? Có thể cứu sống Tỉnh Trung Nguyệt không?
Cũng không có gì lo lắng, lẳng lặng hai phút đồng hồ sau, Tỉnh Trung Nguyệt đầu tiên là khôi phục nhịp tim và hô hấp, sau đó mở mắt ra.
"Ầm!"
Một tiếng vang thật lớn, toàn bộ quan tài thủy tinh trực tiếp vỡ toang, Tỉnh Trung Nguyệt diễm tuyệt nhân gian như hồ điệp bay ra.
Nàng lần đầu tiên nhìn thấy Vân Trung Hạc, đôi mắt đẹp bỗng nhiên lắc một cái, trong nháy mắt tâm loạn như ma.
Nhưng nhìn lần thứ hai, nàng nhìn thấy hai Bảo Bảo bị Đại Tây đế quốc thái tử Lý Trụ ôm vào trong ngực.
Trong nháy mắt, tất cả sát khí thu liễm, nàng vốn muốn giết tới Lý Trụ.
"Ầm!" Một cái bàn bên cạnh bị chân khí của nàng chấn đến triệt để vỡ nát.
"Tỉnh Trung Nguyệt Nữ Vương, ngươi đã tỉnh?" Đại Tây đế quốc thái tử Lý Trụ nói: "Xin ngươi nhớ kỹ, Ngao Ngọc công tử hao hết thiên tân vạn khổ, bôn ba gần vạn dặm mới cứu được ngươi."
Tỉnh Trung Nguyệt sau khi rơi xuống đất, thân thể mềm mại lay động một trận.
"Dược lực Địa Ngục Yêu Cơ quá độc ác, mặc dù ngươi phục dụng giải dược sống lại, nhưng tối thiểu còn cần mười ngày, mới có thể hoàn toàn khôi phục võ công, không nên quá sốt ruột." Lý Trụ nói.
Tỉnh Trung Nguyệt cảm thấy toàn thân vẫn như cũ tê liệt, mà đầu đau muốn nứt, nhịn không được đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương.
Không chỉ vậy, ánh mắt của nàng cũng nhìn không rõ lắm, mông lung trùng điệp.
"Ngươi chính là Lý Trụ?" Tỉnh Trung Nguyệt hỏi.
"Đúng, ta chính là Lý Trụ." Đại Tây đế quốc thái tử nói: "Hi vọng phu quân này không để cho ngươi thất vọng. Lúc ấy tại Đại Tuyết sơn ta nhìn thoáng qua Vô Sương công chúa, liền nhớ mãi không quên, thề đi đến chân trời góc biển cũng phải tìm ra nàng, cưới nàng làm vợ. Không ngờ không tìm được nàng, ngược lại tìm được Tỉnh Trung Nguyệt Nữ Vương trước, đây thật là duyên phận chúng ta kiếp trước. Hiện tại ta không chỉ tìm được ngươi, còn tìm ra muội muội của ngươi Vô Sương công chúa, thượng thiên thật sự quá tốt với ta, để cho ta đạt được đôi tỷ muội tuyệt thế yêu cơ này."
"Đúng rồi, Muội muội của ngươi Vô Sương công chúa hiện tại cũng đã rơi vào thiên la địa võng của ta, ta rất nhanh có thể cưới tỷ muội các ngươi vào cửa, về sau hai người các ngươi cùng hầu hạ phu quân ta, một nhà ba người chúng ta hảo hảo sinh hoạt."
Tỉnh Trung Nguyệt lạnh nhạt nói: "Ta chỉ có một trượng phu, hắn đã chết, ta không muốn có trượng phu thứ hai. Mặt khác, mau thả con ta ra."
"Là con của chúng ta." Đại Tây đế quốc thái tử Lý Trụ nói: "Đôi song bào thai Bảo Bảo này thật là đáng yêu. Ta cưới ngươi, còn kèm theo hai Bảo Bảo, ta trực tiếp trở thành phụ thân, điều này quá hạnh phúc. Ngươi yên tâm, ta sẽ xem hai Bảo Bảo này như con đẻ, nữ hài sẽ trở thành công chúa thiên hạ chú mục nhất, nam hài sẽ trở thành quốc vương."
Sau đó, Lý Trụ nói với hai Bảo Bảo: "Bảo bối, hô ba ba, hô ba ba!"
"Mụ mụ, hơi sợ. . ." Bảo Bảo giang hai cánh tay về phía Tỉnh Trung Nguyệt, rốt cuộc khóc lên.
Tỉnh Trung Nguyệt lạnh giọng nói: "Thả hài tử ta ra."
Chắc do giận, đầu nàng lại đau muốn nứt, phảng phất muốn nổ tung.
"Đừng giận, đừng giận, dược hiệu còn chưa hoàn toàn mất đi." Đại Tây đế quốc thái tử Lý Trụ nói: "Tỉnh Trung Nguyệt Nữ Vương, ta lại một lần nữa chính thức cầu hôn ngươi."
"Ta đã nói, trượng phu ta đã chết, ta sẽ không gả cho ai nữa." Tỉnh Trung Nguyệt lạnh nhạt nói.
Lý Trụ nói: "Mỹ nhân à, con người của ta nhất quán đều phi thường hòa ái, không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không nguyện ý làm ra chuyện thương thiên hại lý. Nhưng ngươi nếu không đáp ứng gả cho ta, vậy ngươi đang buộc ta thương thiên hại lí đó."
Sau đó, ánh mắt của y nhìn về phía hai Bảo Bảo trong ngực.
"Hai đứa bé này phi thường yếu ớt, ta chỉ cần nhẹ nhàng phóng nội lực một cái, hậu quả khó mà lường được." Lý Trụ nói: "Tỉnh Trung Nguyệt, nếu ngươi không đáp ứng gả cho ta, vậy ta sẽ rất khó khống chế, nội lực này nhẹ nhàng phóng một cái, hai Tiểu Bảo Bảo này đáng yêu cỡ nào, mụ mụ ngươi nỡ lòng nào chứ? Chỉ sợ sẽ hối hận cả đời đó."
Lời này vừa ra, Tỉnh Trung Nguyệt muốn nổ tung, Vân Trung Hạc cũng muốn nổ.
Cầm thú, cầm thú diệt tuyệt nhân tính, vậy mà dùng hai đứa bé bức bách Tỉnh Trung Nguyệt gả cho y.
Vân Trung Hạc run rẩy nói: "Lý Trụ thái tử, không bằng đi ra bên ngoài nói chuyện đi? Nơi này không khí càng ngày càng mỏng manh, sợ là hai đứa bé không chịu nổi."
Đại Tây đế quốc thái tử Lý Trụ nheo mắt lại nhìn Vân Trung Hạc một chút, sau đó cười một tiếng.
"Được rồi, được rồi, đi. . ." Lý Trụ nói: "Hai Tiểu Bảo Bảo hơi không thở được, nhanh lên đi, nhanh lên đi."
Sau đó, Lý Trụ ôm hai Bảo Bảo đi đầu.
Người áo đen Canon kia đi theo sau lưng, hai người đi theo thông đạo lên mặt đất.
Vân Trung Hạc đi nhanh tới Lý Trụ phía trước, nhưng lúc đi qua Tỉnh Trung Nguyệt, đã nháy một ánh mắt.
Hắn và Tỉnh Trung Nguyệt là vợ chồng, cho nên nhiều khi, một ánh mắt đã có thể nói rất nhiều.
"Hai đứa bé, để ta cứu, ngươi phối hợp." Đây là ý tứ ánh mắt Vân Trung Hạc bộc lộ.
Tỉnh Trung Nguyệt nhìn như không có bất kỳ phản ứng nào, đi phía sau cùng.
Chỉ thấy nàng bỗng nhiên giơ lên một chưởng, đánh tới phía sau người áo đen Canon.
"Ầm!"
Nổ vang, Canon kia như con diều bay lên, để một chưởng Tỉnh Trung Nguyệt đánh hụt.
Võ công người này cao như thế? Mặc dù độc dược trên thân Tỉnh Trung Nguyệt chưa hoàn toàn rút đi, võ công còn không đến một nửa, nhưng cũng phi thường kinh người.
Bình thường đỉnh tiêm cao thủ bị một chưởng này của Tỉnh Trung Nguyệt vỗ trúng, dù không chết cũng phế đi, mà Canon này lại dễ như trở bàn tay tránh thoát.
Người này là ai, võ công nghịch thiên đến nước này?
. . .
Mấy người về tới mặt đất, đi tới đại điện Nữ Vương phủ.
Đại Tây đế quốc thái tử Lý Trụ nhìn thấy hoàng kim vương tọa này, theo bản năng ngồi lên, hai tay vẫn như cũ ôm hai Bảo Bảo.
Mà lúc này trong toàn bộ đại điện, đã loạn thành một bầy, trên mặt đất nằm mấy chục bộ thi thể. Có nữ hộ vệ dưới trướng Tỉnh Trung Nguyệt, cũng có thi thể của địch nhân.
Viên Thiên Tà, còn có bốn cao thủ Hoàng Thiên giáo, bị mấy chục người bao vây.
Những người này là ai? Ngay cả Viên Thiên Tà cũng bắt không được?
Võ công Viên Thiên Tà cao bậc nào, dù lấy một địch mười cũng hẳn là dễ như trở bàn tay bắt được.
"Canon sư muội?" Bỗng nhiên Viên Thiên Tà hô lên thân phận hắc y sau lưng Lý Trụ, cười lạnh nói: "Đường đường đại sư Thiên Long các, vậy mà đi hiệu lệnh cho một man di sao? Hôm nay thật đúng là xảo diệu, gặp được hai vị sư huynh, một sư muội."
Lời này lượng tin tức quá lớn.
Người áo đen sau lưng Lý Trụ là sư muội Viên Thiên Tà, mà lúc này đối chiến cùng Viên Thiên Tà lại là hai sư huynh gã?
Thiên Long các? Đây là cái gì? Viên Thiên Tà sáng lập Hoàng Thiên giáo, tại sao lại là đệ tử Thiên Long các?
Người áo đen Canon nói: "Viên sư huynh, ngươi so với chúng ta thì tốt hơn bao nhiêu? Đã từng là đệ tử thiên tài bậc nhất Thiên Long các, không phải cũng trở thành ưng khuyển cho người khác sao?"
"Chư vị cao thủ Thiên Long các, các ngươi muốn ôn lại chuyện cũ có thể tìm cơ hội khác hay không?" Đại Tây đế quốc thái tử Lý Trụ nói: "Ta đang cầu hôn Tỉnh Trung Nguyệt Nữ Vương. Tỉnh Trung Nguyệt, hiện tại cục diện ngươi cũng thấy đấy. Ta được đông đảo cao thủ Thiên Long các hiệu trung, Thiên Long các ngươi có lẽ không hiểu rõ, nhưng ngươi biết Bạch Vân thành lợi hại đến mức nào đúng không? Vài thập niên trước, Thiên Long các mới là Võ Đạo thánh địa thiên hạ, mà lại phi thường đúng dịp, chủ nhân đời thứ nhất trong truyền thuyết của Thiên Long các cũng từng đi qua Thánh Miếu."
"Nhắc tới cũng thật sự là đáng thương, vài thập niên trước Thiên Long các chủ lại muốn theo bước chân tổ tiên, muốn đi tìm Thánh Miếu, thế là dẫn đầu cao thủ Thiên Long các rời nhà, đi khắp chân trời góc biển tìm Thánh Miếu. Kết quả một đi không trở lại, xa ngút ngàn dặm vô âm tín. Các cao thủ Thiên Long các nhao nhao rời sơn môn, một phần người trong đó liền hiệu trung Đại Tây đế quốc ta."
Lại còn có một đoạn lịch sử như vậy? Khó trách Viên Thiên Tà bỏ thời gian hai mươi năm đi tìm Thánh Miếu, có lẽ gã chẳng những muốn tìm tới Thánh Miếu, còn muốn tìm Thiên Long các chủ.
Viên Thiên Tà cười lạnh nói: "Hai vị sư huynh, hai mươi mấy năm trước võ công các ngươi rõ ràng vượt qua ta, bây giờ hai người liên thủ cũng không phải là đối thủ của ta, thật là khiến người ta thất vọng đó."
Lý Trụ nói: "Tỉnh Trung Nguyệt Nữ Vương, ngươi nên lựa chọn. Có nên gả cho ta hay không, nếu như ngươi không đáp ứng, vậy ngươi có thể cáo biệt cùng hai Bảo Bảo, thật là quá đáng tiếc."
"Ta bắt đầu đếm ngược, 5, 4, 3, 2. . ."
Vẻ mặt Đại Tây đế quốc thái tử Lý Trụ tươi cười, nhưng ánh mắt tàn nhẫn, hai tay bắt đầu ngưng tụ nội lực, nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu hai đứa bé.
Chỉ cần Tỉnh Trung Nguyệt không đáp ứng gả cho y, y sẽ phóng ra nội lực.
Từ trước tới nay chưa từng gặp qua người tà ác trời sinh như thế, hoàn toàn giày xéo ranh giới cuối cùng nhân tính à.
Vân Trung Hạc cao giọng nói: "Chậm đã!"
"Lý Trụ thái tử chậm đã, chúng ta làm một giao dịch, ngươi thả hai đứa bé." Vân Trung Hạc nói: "Ta dùng 100 công huân tệ Mê Điệt cốc trao đổi."
Lý Trụ có chút kinh ngạc, 100 công huân tệ?
Ngao Ngọc ngươi rốt cuộc bỏ ra cái gì? Mê Điệt cốc chẳng những cho ngươi giải dược Địa Ngục Yêu Cơ, hơn nữa còn cho ngươi 100 công huân tệ?
Lý Trụ đương nhiên biết, công huân tệ Mê Điệt cốc giá trị liên thành bực nào?
Vân Trung Hạc móc từ trong ngực ra mười cái mê điệt thủy tinh tệ. Lý Trụ liếc mắt liền nhìn ra cái này là thật.
Vân Trung Hạc tiến lên, thả 100 mê điệt tệ trong tay Lý Trụ.
"100 Mê Điệt công huân tệ, ta cho ngươi, nhưng cần hai đoạn mật ngữ đối ứng, ngươi mới có thể dùng 100 công huân tệ này." Vân Trung Hạc nói: "Thả hài tử, ta sẽ nói cho ngươi biết mật ngữ. Công huân tệ Mê Điệt cốc này giá trị liên thành cỡ nào, ngươi phi thường rõ ràng."
Mà lúc này, trong gian mật thất sát vách nào đó, Lãnh Bích đang ngừng thở, vểnh tai, chờ đợi Vân Trung Hạc hô to một câu kia: Cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp.
Trong tay nàng cầm ngọn nến, phía trước chính là mấy kíp nổ thật dài.
Số 9 Lượng Tử không tính sai, dưới hoàng kim bảo tọa này chôn hơn vạn cân thuốc nổ.
Chỉ cần nhóm lửa kíp nổ, hai phút đồng hồ sau, hơn vạn cân thuốc nổ dưới vương toạ sẽ bỗng nhiên bạo tạc.
Chỉ cần Vân Trung Hạc hô lên tín hiệu, Lãnh Bích lập tức nhóm lửa kíp nổ dẫn bạo thuốc nổ.
Đại Tây đế quốc thái tử Lý Trụ ngồi trên vương tọa, ánh mắt rơi vào trên 100 công huân tệ này, xác thực giá trị liên thành à.
Hơi do dự hai giây, Lý Trụ nói: "Ngao Ngọc công tử thật sự là lòng dạ nhân hậu, ta thành toàn ngươi thiện lương, ta giao nữ Bảo Bảo này cho ngươi."
Sau đó, Lý Trụ đưa tỷ tỷ trong song bào thai cho Vân Trung Hạc.
Vân Trung Hạc tranh thủ thời gian ôm lấy, ôm tâm can bảo bối vào trong ngực.
Dáng dấp nữ Bảo Bảo này thật đáng yêu, thật xinh đẹp, dáng dấp rất giống Vân Trung Hạc.
Mà vừa rồi nàng một mực khóc, được Vân Trung Hạc ôm vào trong ngực xong, lập tức ngừng khóc, cánh tay mập mạp ôm lấy cổ Vân Trung Hạc, không ngừng nghẹn ngào, ủy khuất vô cùng.
Vân Trung Hạc ôm nữ Bảo Bảo đi tới trước mặt Viên Thiên Tà, nói: "Ôm Bảo Bảo, đi nhanh lên, rời chỗ ma quỷ này càng xa càng tốt."
Viên Thiên Tà kinh ngạc, sau đó ôm nữ Bảo Bảo, thối lui ra ngoài điện.
Đại Tây đế quốc thái tử Lý Trụ nói: "Tỉnh Trung Nguyệt, trong tay của ta chỉ còn lại một Bảo Bảo. Nhưng ta tin tưởng nó vẫn có thể uy hiếp ngươi, dù sao cũng là thân sinh cốt nhục của ngươi. Đối với ngươi, một Bảo Bảo hay hai Bảo Bảo làm con tin, hẳn không có gì khác biệt."
"Tỉnh Trung Nguyệt, có chịu gả cho ta không? Ta lại đếm ngược, đếm ngược kết thúc, nội lực của ta sẽ phóng ra. . ."
"5, 4, 3, 2. . ."
Lý Trụ lại đưa tay đặt trên đỉnh đầu nam bảo bảo. Tỷ tỷ bị ôm đi, Tiểu Bảo Bảo này càng sợ hơn, khóc càng to hơn.
Vân Trung Hạc cao giọng nói: "Chậm! Lý Trụ thái tử, chúng ta làm tiếp một giao dịch nữa."
Bảo Bảo ở trong tay Lý Trụ, Vân Trung Hạc đương nhiên sợ ném chuột vỡ bình, chỉ cần cứu hai Bảo Bảo từ trong tay Lý Trụ ra, hắn lập tức hạ lệnh, hô to cứu một mạng người hơn xây 7 tầng tháp, triệt để dẫn bạo thuốc nổ, nổ cho tên Lý Trụ cầm thú này bay đến thượng thiên.
Đại Tây đế quốc thái tử Lý Trụ nói: "Hẳn là ngươi còn có công huân tệ giao dịch với ta?"
Vân Trung Hạc đương nhiên còn có 100 cái, nhưng hiện tại dùng công huân tệ giao dịch đã vô dụng.
Vừa rồi Lý Trụ sở dĩ đáp ứng giao dịch, hoàn toàn là vì còn một Bảo Bảo làm con tin, đối với Tỉnh Trung Nguyệt thì hai hay một đều uy hiếp như nhau.
"Không, ta dùng thứ khác giao dịch." Vân Trung Hạc nói: "Trước đây không lâu, Đại Tây đế quốc các ngươi vừa mới bộc phát qua một lần bệnh đậu mùa, ròng rã chết hai ba vạn người, toàn bộ quận đô bị triệt để phong tỏa. Mà cứ mỗi mấy năm, Đại Tây đế quốc sẽ bộc phát một lần bệnh đậu mùa, khiến các ngươi trọng thương nghiêm trọng. Trăm năm qua, Tây Lương vương quốc bị bệnh đậu mùa cướp đi nhân mạng, chí ít cũng mấy chục vạn."
Ánh mắt Lý Trụ không khỏi co rụt lại.
Bệnh đậu mùa đúng là khiến Đại Tây đế quốc thống khổ, dù tam đại đế quốc phương đông cũng chịu nỗi khổ bệnh đậu mùa, nhưng Đại Tây đế quốc càng thêm nghiêm trọng, quả thực là ác mộng, bởi vì cảm nhiễm bệnh đậu mùa mà chết đâu chỉ mấy chục vạn?
Nếu như có thể giải quyết triệt để bệnh đậu mùa, vậy đối với toàn bộ Đại Tây đế quốc có ý nghĩa vĩ đại.
Giá trị này hoàn toàn không phải một mỹ nhân có thể so sánh.
Đại Tây đế quốc thái tử Lý Trụ nói: "Ngươi có thể cứu trị bệnh đậu mùa?"
Vân Trung Hạc nói: "Bệnh đậu mùa là một loại ôn dịch, ta có một loại biện pháp, có thể dễ như trở bàn tay làm cho cả tất cả người Đại Tây đế quốc sẽ không cảm nhiễm bệnh đậu mùa, làm cho cả Đại Tây đế quốc triệt để chiến thắng bệnh đậu mùa, vĩnh viễn không cảm nhiễm."
Lý Trụ lạnh giọng nói: "Ta làm sao tin tưởng ngươi? Ta vì sao tin tưởng ngươi?"
Vân Trung Hạc cười lạnh nói: "Không phải vậy thì ngươi cho rằng vì sao ta có thể có được giải dược Địa Ngục Yêu Cơ, hơn nữa còn có thể được 100 công huân tệ? Đương nhiên là ta dâng lên phương pháp phòng ngừa bệnh đậu mùa."
Lời này vừa ra, ánh mắt Lý Trụ Thái tử không khỏi co rụt lại.
Đại Tây đế quốc thái tử Lý Trụ nói: "Nếu như có thể chiến thắng bệnh đậu mùa, vậy đối với Đại Tây đế quốc ta xác thực có giá trị to lớn không gì sánh nổi, dù là đổi một thành trì cũng đáng giá. Nhưng ta vừa muốn biện pháp chiến thắng bệnh đậu mùa, lại muốn cưới Tỉnh Trung Nguyệt, lại lo lắng ngươi chỉ là khoác lác, vậy ta phải làm sao bây giờ?"
Sau đó, Lý Trụ lộ ra một trận cười âm tà.
Y móc từ trong ngực ra một bình thuốc, đổ thẳng vào miệng nam Bảo Bảo.
"Không được. . ." Vân Trung Hạc và Tỉnh Trung Nguyệt điên cuồng xông lên phía trước.
"Ầm!" Canon bỗng nhiên một chưởng bổ tới.
"Ta giết các ngươi, ta chém các ngươi thành muôn mảnh." Tỉnh Trung Nguyệt dù đầu đau muốn nứt, hai mắt mê ly, vẫn như cũ điên cuồng cùng người áo đen Canon chiến đấu, mỗi một chiêu đều là tư thế đồng quy vu tận.
Nàng dù liều mạng chiến đấu cùng người, nhưng tất cả tinh thần đều ngưng tụ bên Vân Trung Hạc.
Bởi vì Vân Trung Hạc vừa rồi âm thầm nói, chuyện cứu hài tử giao cho hắn, Tỉnh Trung Nguyệt cứ phối hợp là được.
Nam Bảo Bảo bị Lý Trụ cho uống thuốc xong, cả người lập tức hôn mê, gương mặt trở nên đỏ hồng.
"Đây là Địa Ngục Yêu Cơ, ta mua đứt ba năm." Lý Trụ nói: "Đương nhiên Bảo Bảo này còn nhỏ, nên ta chỉ cho nó ăn 1% phân lượng, cho nên nó cũng có đại khái thời gian hơn mười ngày. Trong hơn mười ngày nếu như không có giải dược, vậy rất khó nói. Mà bây giờ chỉ có ta mới có giải dược Địa Ngục Yêu Cơ, cũng chỉ có ta mới có thể cứu nam bảo bảo này."
Vân Trung Hạc tê thanh nói: "Làm sao đến mức này, làm sao đến mức này."
Đại Tây đế quốc thái tử Lý Trụ nói: "Hơn mười ngày thời gian, đủ ta nghiệm chứng biện pháp phòng ngừa bệnh đậu mùa của ngươi, cũng đủ Tỉnh Trung Nguyệt và Vô Sương công chúa gả cho ta, đủ chúng ta động phòng hoa chúc mấy chục lần."
Sau đó Lý Trụ nói: "Ngao Ngọc, ta có thể đưa hài tử cho ngươi. Nhưng ngươi phải giao phương pháp phòng bệnh đậu mùa cho ta, mặt khác . . . Tây Vực chúng ta có một loại vũ đạo phi thường mê người, được xưng là thoát y vũ. Ta muốn mỹ nhân Tỉnh Trung Nguyệt ở bên trong đại điện này, đơn độc nhảy cho một mình ta xem, xem như diễm phúc trước khi chúng ta thành hôn, thế nào?"
Tỉnh Trung Nguyệt ngừng chiến đấu cùng Canon, ánh mắt liều mạng nhìn chằm chằm nhi tử bảo bối.
Lý Trụ cười lạnh nói: "Tỉnh Trung Nguyệt, nhảy thoát y cho ta xem."
Vân Trung Hạc nói: "Lý Trụ thái tử, ta đáp ứng giao phương pháp phòng ngừa bệnh đậu mùa cho ngươi."
Hắn lấy ra một tờ giấy, đưa cho Lý Trụ.
Lý Trụ lấy qua xem, kinh ngạc hỏi: "Chỉ đơn giản như vậy sao?"
Vân Trung Hạc nói: "Có hữu hiệu hay không, ngươi nghiệm chứng là được."
Lý Trụ nói: "Tốt, nghiệm chứng hữu hiệu, đồng thời tỷ muội Tỉnh Trung Nguyệt gả cho ta, sau khi động phòng hoa chúc, ta sẽ giải thuốc cho đứa bé này."
Sau đó, y giao nam Bảo Bảo cho Vân Trung Hạc.
Vân Trung Hạc tranh thủ thời gian ôm lấy, chạy vội ra bên ngoài.
Ôm nam Bảo Bảo, hắn vọt ra ngoài điện, tiếp tục đặt ở trong ngực Viên Thiên Tà.
Giao cho Viên Thiên Tà còn có một bình giải dược Địa Ngục Yêu Cơ, bình này mới là thật. Vừa rồi hắn giao cho Lý Trụ chỉ có cái bình là thật, giải dược bên trong là giả.
Lý Trụ tên súc sinh này cho nam Bảo Bảo ăn 1% Địa Ngục Yêu Cơ mà thôi, cho nên giải dược hẳn là cũng chỉ cần khoảng 1%.
Mà trong thời gian ngắn như vậy ăn vào giải dược, sẽ không có di chứng gì.
"1% liều thuốc giải dược, đi mau, đi mau, đi mau." Vân Trung Hạc nói: "Nhất định phải rời xa đại điện này."
Viên Thiên Tà dùng thuốc, không cần Vân Trung Hạc phân phó. Gã không nói hai lời, ôm hai Bảo Bảo chạy vội đi, lập tức chạy xa mấy trăm hơn ngàn mét.
Rốt cuộc đã cứu hai Bảo Bảo ra, tiếp theo có thể cho nổ tên Lý Trụ cầm thú này bay lên trời.
. . .
Vân Trung Hạc một lần nữa trở lại đại điện.
Đại Tây đế quốc thái tử Lý Trụ nói: "Tỉnh Trung Nguyệt, khiêu vũ cho ta xem, múa bụng, thoát y, mê người ngàn vạn. Ngươi không nhảy, ta sẽ không cho giải dược, hiện tại chỉ có ta mới có giải dược Địa Ngục Yêu Cơ, dù hiện tại đi Mê Điệt cốc cũng không kịp rồi. Con của ngươi mới lớn bao tháng, chưa hẳn có thể khiêng đi nhiều ngày như vậy. Vì cứu hài tử ngươi, ngươi mau múa cho ta xem!"
Vân Trung Hạc khom về phía Lý Trụ, cao giọng nói: "Ta tấu nhạc cho ngài, ta tấu nhạc cho ngài."
Sau đó Vân Trung Hạc liều mạng dùng nắm đấm gõ trống.
Sau đó hắn tạm dừng gõ trống, lại một lần nữa cao giọng nói: "Lý Trụ thái tử, xin ngươi cho giải dược đi, cứu một mạng người hơn xây 7 tầng tháp!"
Vân Trung Hạc phát ra tín hiệu.
Lúc này, trong gian mật thất bên cạnh, rốt cuộc Lãnh Bích nhận được tín hiệu.
Lập tức dùng ngọn nến đốt lên kíp nổ, dẫn vào vạn cân thuốc nổ dưới vương tọa.
Lý Trụ cầm thú, nhất định phải nổ cho ngươi bay đến thượng thiên.