Có một việc Vân Trung Hạc rất không minh bạch!
Tỉnh Ách lão thành chủ căn bản không biết Vân Trung Hạc. Trong thời gian qua, lão vẫn luôn bị hôn mê, chưa bao giờ thấy qua Vân Trung Hạc.
Cho nên lão không có bất luận tín nhiệm và độ quen thuộc gì với hắn mới đúng, sao lại có điều trọng yếu muốn nói với hắn chứ?
Điểm ấy phi thường kỳ quái à.
Nhưng bất kể thế nào, trước đi qua xem đã.
. . .
Chờ Vân Trung Hạc đuổi tới gian phòng Tỉnh Ách, Tỉnh Trung Nguyệt đã đứng ở ngoài cửa, hai con ngươi đỏ bừng, lập tức trông lại phía Vân Trung Hạc.
Vân Trung Hạc mau tới trước, cầm hai tay của nàng.
"Đây là chuyện tốt, sao lại khóc?" Vân Trung Hạc ôn nhu hỏi.
Không chỉ Tỉnh Trung Nguyệt, còn có Liệt Phong phu nhân, Xạ Hương phu nhân, Tỉnh Vô Biên, tất cả mọi người đều đứng ở bên ngoài.
Liệt Phong phu nhân đã khóc đến không thở ra hơi, đây là vì sao?
"Hài tử, phu quân ta muốn gặp ngươi, có chuyện dặn dò ngươi, mau vào đi." Liệt Phong phu nhân khóc thút thít nói.
Vân Trung Hạc đi nhanh vào.
Tỉnh Ách lão thành chủ nằm ở trên giường, thân thể khô gầy như củi khô, phảng phất một trận gió là có thể thổi bay.
Nhưng lúc này cả khuôn mặt lão đỏ bừng, hai con mắt thiêu đốt quang mang kì lạ.
Một màn này để cho người ta không khỏi nhớ tới một từ, hồi quang phản chiếu.
Khó trách lão tỉnh lại, khó trách Tỉnh Trung Nguyệt, Tỉnh Vô Biên và Liệt Phong phu nhân, đều khóc.
Cho nên lần này nói chuyện, giống như di ngôn trước khi lâm chung, tất cả người thân đều đã thông báo, chỉ còn lại Vân Trung Hạc.
Vân Trung Hạc đi tới trước giường Tĩnh Ách, ngồi xổm xuống, Liệt Phong phu nhân tiến lên đóng cửa lại. Để không gian riêng cho hai người.
"Hụ hụ hụ. . ." Tỉnh Ách mỗi một lần hô hấp đều dùng hết toàn lực, như kéo ống bễ, phảng phất một giây sau sẽ ngừng thở.
Mà Vân Trung Hạc đối mặt người xa lạ này, phảng phất không biết nói gì.
"Ta đối với ngươi, vừa quen thuộc, vừa xa lạ!" Tỉnh Ách chậm rãi nói: "Lạ lẫm là lần đầu tiên gặp, quen thuộc là bởi vì vô số lần nghe được tên của ngươi, chuyện của ngươi."
"Trước đó mặc dù ta bất tỉnh nhân sự, nhưng thê tử của ta, còn có Vô Biên, Nguyệt nhi đều thường xuyên đến bên cạnh ta nói chuyện, ta có thể nghe thấy, nhưng không thể đáp lại."
Vân Trung Hạc biết, rất nhiều người thực vật kỳ thật đều có thể nghe thấy, dù đã mất đi khống chế thân thể.
"Vô Biên mỗi một lần đều nói đến ngươi, ngươi là hảo hữu duy nhất của nó, cũng là người nó sùng bái nhất. Mấy tháng gần đây, Nguyệt nhi mỗi một lần đến nói chuyện với ta, cũng đều nói đến ngươi."
"Hiện tại lần thứ nhất nhìn thấy ngươi, thấy ngươi tuấn mỹ như thế, quả nhiên xứng với Nguyệt nhi ta."
Vân Trung Hạc không biết nên trả lời như thế nào, nói nhạc phụ quá khen?
"Vân Trung Hạc, nghe nói ngươi là một đứa cô nhi?" Tỉnh Ách nói.
Vân Trung Hạc gật đầu nhẹ.
Tỉnh Ách nói: "Vậy nhất định không nên trách cha mẹ của ngươi, bọn họ khẳng định do bất đắc dĩ, mới vứt bỏ ngươi. Nếu không hài tử xinh đẹp như ngươi, phụ mẫu nào cũng không nỡ vứt bỏ."
Vân Trung Hạc không nói gì.
Tỉnh Ách nói: "Hài tử, kỳ thật ta phạm sai lầm giống cha mẹ ngươi. Ta cũng từng hại qua một đứa bé trở thành cô nhi, nhưng ta thật không cố ý, ta thật không phải . . ."
"Có người nói ta là một động vật máu lạnh, nói trong hôn lễ giết chết tân thê tử của ta."
Vân Trung Hạc biết chuyện này, 50 năm trước Tỉnh thị gia tộc vứt bỏ Liệt Phong thành, bị gia thần An thị gia tộc chiếm cơ nghiệp.
Sau này Tỉnh Ách thay hình đổi dạng trở về, trở thành ái tướng thành chủ Liệt Phong thành lúc đó là An Đạo Thiên, đồng thời cưới nữ nhi của lão.
Cũng chính tại đêm hôn lễ đó, Tỉnh Ách phát động binh biến, giết sạch An thị gia tộc, đoạt lại chức thành chủ, giết luôn cả tân thê tử của lão.
"Ta không giết nàng, ta để cho người trói nàng đưa đi, đem đi xa, ta không giết nàng. Tân nương bị ta giết chết kia, mang theo khăn voan, nhưng thật ra là một nữ nhân khác."
Nói đến đây, Tỉnh Ách khóc không thành tiếng.
Tốt à, đây là chân tướng, nhưng vì sao lại nói cho ta biết?
"Vô Biên là một hảo hài tử, nó tin tưởng ngươi nhất, Nguyệt nhi cũng tin tưởng ngươi nhất, cho nên người quyết định vận mệnh Tỉnh thị gia tộc ta cũng chính là ngươi, đúng không?" Tỉnh Ách hỏi.
Vân Trung Hạc gật đầu nhẹ.
Tỉnh Ách nói: "Đi, lập tức đi, mang theo Vô Biên, mang theo thê tử của ta, mang theo muội muội của ta, mang theo con của ngươi, mang theo Nguyệt nhi đi càng xa càng tốt. Từ bỏ Liệt Phong thành, cơ nghiệp cũng không cần, cái gì cũng không cần, đi!"
"Hài tử, hình dáng ngươi không giống ta, nhưng không biết vì sao, ta nhìn thấy ngươi giống như nhìn thấy ta 30 năm trước."
Nhạc phụ đại nhân, đầu óc ngài hồ đồ rồi, câu nói này rất không hợp logic à.
Ngài cũng nói hình dáng ngài và ta không giống, làm sao thấy ta liền nghĩ đến mình 30 năm trước?
Chúng ta không giống à!
Không chỉ hình dáng không giống, mà tính cách cũng không giống. Ngài dã tâm bừng bừng, một lòng chỉ nghĩ đến báo thù, đoạt lại cơ nghiệp Tỉnh thị gia tộc, mà ta không có bất kỳ dã tâm gì, cũng không muốn báo thù, chỉ muốn bảo hộ người bên cạnh, chỉ muốn đánh thắng trận chiến này, tiêu diệt 210.000 đại quân Nam Chu đế quốc này, lập xuống công huân to lớn cho Đại Doanh đế quốc.
"Nguyệt nhi đi theo ngươi rất tốt, tính cách của nàng có chút vấn đề, nhưng ta tin tưởng ngươi có thể cảm hóa nàng, để nàng biến thành một nữ tử bình thường hạnh phúc, cần phải cho nàng thời gian."
Vân Trung Hạc nói: "Ta biết, tính cách Nguyệt nhi trước đó có chút quái đản, mà lại tràn đầy dục vọng giết chóc, nhưng hiện tại đã tốt hơn nhiều, bởi vì nàng đang mang thai, hiện tại nàng ngay cả đao cũng không cầm."
Tỉnh Ách nói: "Ta biết, ta biết, ta thật cao hứng, ta sắp làm gia gia. A, là ông ngoại."
Tiếp đó Tỉnh Ách nói: "Nhớ kỹ lời ta, tuyệt đối đừng lưu lại Liệt Phong thành, đi càng xa càng tốt. Mang theo Tỉnh Vô Biên, mang theo Nguyệt nhi, mang theo tất cả mọi người rời đi, đi Đại Doanh đế quốc cũng tốt, đi địa phương khác cũng tốt, tóm lại không nên ở lại chỗ này."
Vân Trung Hạc nói: "Nhạc phụ đại nhân, ngài trúng gió không phải ngẫu nhiên bị, là có người hại đúng không? Người kia là ai?"
Tỉnh Ách lắc đầu nói: "Không trọng yếu, không trọng yếu. Không cần báo thù, không cần báo thù. Từ nay về sau, người nhà của ta, chính là người nhà của ngươi, chỉ cần các ngươi sống khoái hoạt mới là trọng yếu, đừng nghĩ đến người hại ta là ai, cũng đừng nghĩ đến báo thù."
Nói xong, ánh mắt Tỉnh Ách lão thành chủ dần dần ảm đạm xuống.
Rất nhanh, lão lại trở nên thần trí không rõ, bắt đầu tự lẩm bẩm.
"Mặt trăng, mặt trăng của ta, mặt trăng của ta, mặt trăng của ta. . ."
Thanh âm lão càng ngày càng gấp rút, nhưng thanh âm cũng càng ngày càng nhỏ.
Vân Trung Hạc vội vàng nói: "Mặt trăng, mau vào . . ."
Tỉnh Trung Nguyệt vọt vào cực nhanh, cầm tay khô gầy của phụ thân.
"Mặt trăng, mặt trăng của ta, thật xin lỗi, thật xin lỗi, cha muốn đi. . ."
Nước mắt Tỉnh Trung Nguyệt không ngừng rơi xuống, nắm chặt hai tay Tỉnh Ách, liều mạng lắc đầu, im ắng khóc lóc đau khổ.
"Mặt trăng, mặt trăng của ta, mặt trăng của ta, trăng của ta . . ."
Sau đó, thanh âm Tỉnh Ách ngừng lại, chữ cuối cùng phảng phất bị lão vĩnh viễn nuốt xuống.
Lão ngừng hô hấp.
Một đời kiêu hùng Vô Chủ chi địa, chính thức vĩnh biệt cõi đời.
Thời điểm chết, lão từ đầu đến cuối mở to hai mắt, coi như là chết không nhắm mắt.
Lão làm sao lại nhắm mắt? Bây giờ Liệt Phong thành nguy như chồng trứng, sao lại nhắm mắt được?
Trọn vẹn một hồi lâu, hai hàng trọc lệ, chậm rãi trượt xuống.
Tỉnh Trung Nguyệt lâm vào bi ai trước nay chưa từng có, thậm chí muốn khóc cũng không khóc được, cả người kịch liệt run rẩy.
Mà chân khí trong cơ thể nàng bắt đầu mạnh mẽ tràn ra, một nửa thân thể nóng hổi, một nửa thân thể băng lãnh, có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.
Điều này làm cho Vân Trung Hạc kế bên sợ hãi.
Tiếp tục như vậy, nàng thật sẽ trọng thương.
"Mặt trăng, mặt trăng, đừng như vậy, đừng như vậy, cẩn thận hài tử trong bụng." Vân Trung Hạc ôm chặt Tỉnh Trung Nguyệt.
Lúc này Tỉnh Trung Nguyệt sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Vân Trung Hạc, sau đó một tiếng nghẹn ngào, bởi vì chân khí mạnh mẽ đâm tới làm nội tạng bị thương, vậy mà phun một ngụm máu tươi.
Nàng mê man nhìn qua Vân Trung Hạc, sau đó trực tiếp bất tỉnh.
Vân Trung Hạc dùng hết tất cả khí lực, bế Tỉnh Trung Nguyệt lên, chạy ra bên ngoài.
"Nhạc mẫu đại nhân, Tỉnh lão thành chủ đi rồi." Vân Trung Hạc run rẩy nói.
Liệt Phong phu nhân phảng phất cây khô, không có bất kỳ phản ứng nào.
Xạ Hương phu nhân trực tiếp tê liệt ngã xuống mặt đất, không thể dậy được nữa.
Mà Tỉnh Vô Biên phảng phất nhận lấy đả kích cực lớn, ngược lại lên tiếng cười ngây ngô.
. . .
Trọn vẹn mấy canh giờ sau!
Tỉnh Trung Nguyệt hôn mê tỉnh lại, trước tiên ánh mắt bắt đầu tìm kiếm.
Tìm một hồi lâu, ánh mắt ngưng tụ trên mặt Vân Trung Hạc, sau đó nước mắt lại một lần nữa tuôn ra.
"Ta. . . Ta không muốn người tỉnh lại, cứ như vậy ngủ mê man cũng tốt, tối thiểu vẫn còn sống." Tỉnh Trung Nguyệt khóc thút thít nói: "Miễn là còn sống, sẽ có tưởng niệm, đi rồi triệt để không còn nữa."
"Phu quân ngươi không biết, từ nhỏ đến lớn thời gian ta và phụ thân gần nhau vô cùng vô cùng ngắn, chờ ta cảm nhận được hai chữ này, người đã trúng gió ngã xuống."
"Ta ở thế giới này, thật ra là do hai người tạo thành, hiện tại đã có một người biến mất."
Vân Trung Hạc nắm chặt tay của nàng, ôn nhu nói: "Ta sẽ vĩnh viễn ở đây."
Tỉnh Trung Nguyệt run rẩy nói: "Ngươi thề."
Vân Trung Hạc nói: "Ta thề, mặc kệ đến chân trời góc biển, ta sẽ ở cùng ngươi."
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Bọn hắn đều nói, ta và phụ thân rất giống. Khi còn bé ta không thích nghe câu này, nhưng hiện tại. . . Phu quân, ngươi nói phụ thân ta, yêu mẫu thân của ta không?"
Vân Trung Hạc biết, trước mắt Liệt Phong phu nhân không phải mẫu thân thân sinh Tỉnh Trung Nguyệt, hai vị thê tử trước mới là mẫu thân thân sinh của Tỉnh Trung Nguyệt.
Lúc đó trong hôn lễ, Tỉnh Ách công nhiên giết vợ, sau phảng phất bị nguyền rủa, cưới ba đời thê tử đều chết, mãi cho đến Liệt Phong phu nhân mới sống tiếp được.
Cho nên, Tỉnh Trung Nguyệt xem như con thê tử thứ ba của Tỉnh Ách. Đối với nữ nhân này, Vân Trung Hạc thật không hiểu rõ, nhưng nếu có thể sinh ra Tỉnh Trung Nguyệt đẹp như vậy, khẳng định là cực đẹp, chí ít là như Liệt Phong phu nhân.
Vân Trung Hạc nói: "Người chắc chắn yêu nhất mẫu thân ngươi, nếu không trước khi chết cũng sẽ không, một mực gọi mặt trăng."
. . .
"Rất tốt, rất tốt, đi rất tốt, chí ít không cần sống như hành thi tẩu nhục nữa." Tỉnh Vô Biên vừa khóc, vừa nói, chính bản thân y cũng như bị rút đi bộ xương vậy . . .
Tỉnh Vô Biên lại nói: "Ngạo Thiên, ngươi cảm thấy ta ngốc không?"
Vân Trung Hạc nói: "Không, ngươi không ngốc, ngươi rất thông minh, ngươi thông minh hơn rất nhiều người."
Tỉnh Vô Biên nói: "Đúng, ta cũng cảm thấy chính ta rất thông minh. Ta nghe nói khi còn bé ta rất thông minh, cuối cùng bị người hại, đầu óc mới biến thành ngu xuẩn. Nhưng ta cảm thấy hiện tại ta không ngu xuẩn chút nào, ta rất thông minh."
Vân Trung Hạc nói: "Đúng, ngươi rất thông minh, ta cũng cảm thấy ngươi rất thông minh."
Tỉnh Vô Biên nói: "Ngạo Thiên, ta không biết ngươi muốn làm đại sự gì tại Liệt Phong thành, ta cũng không quản được. Nhưng ngươi nên đem chúng ta đi, ta, mẫu thân ta, cô cô ta, còn có Hứa An Đình', còn có Tiểu Bảo Bảo, toàn bộ đều đưa đi. Ngươi và Tỉnh Trung Nguyệt muốn làm đại sự gì, ta không quản được."
Vân Trung Hạc nói: "Được, ta lập tức đưa các ngươi đi, đưa các ngươi đến Đại Doanh đế quốc được không?"
Tỉnh Vô Biên nói: "Tốt, chỉ cần có thể tránh đi nơi phân tranh này, đi nơi nào cũng tốt. Trước khi đưa đi, nói cho ta một tiếng, ta cáo biệt Tỉnh Trung Nguyệt."
Vân Trung Hạc nói: "Được."
. . .
Lúc Tứ hoàng tử Doanh Khư xuất hiện ở trước mặt Vân Trung Hạc, nhìn thấy hai mắt y đỏ bừng, không khỏi hỏi: "Thế nào?"
Vân Trung Hạc nói: "Tỉnh Ách lão thành chủ đã qua đời."
Doanh Khư kinh ngạc, nói: "Nén bi thương."
Vân Trung Hạc gật đầu nói: "Tạ ơn."
Doanh Khư do dự chốc lát nói: "Hắc Long Đài chúng ta xác thực có xuống tay với Tỉnh Ách, nhưng căn cứ tư liệu ta biết, lão trúng gió không phải do chúng ta động thủ, khả năng Nam Chu đế quốc bên kia lớn hơn."
Đây đương nhiên là phương pháp bài trừ.
Bất quá Tứ hoàng tử điện hạ, người này quá thẳng thắn.
Tiếp theo, Tứ hoàng tử Doanh Khư nói: "Ta đã quyết định, tiến hành kế hoạch của ngươi."
Vân Trung Hạc nói: "Kế hoạch con ngựa thành Troy."
Giấu mười vạn đại quân vào lăng mộ dưới mặt đất, sau đó Liệt Phong thành biến thành thành không, chắp tay tặng cho Nam Chu đế quốc, chờ đến trời tối người yên lại giết ra mặt đất, tiêu diệt đại quân Nam Chu, tuyệt đối là phóng đại 1000 lần phiên bản con ngựa thành Troy.
Tứ hoàng tử Doanh Khư nói: "Đúng, kế hoạch con ngựa thành Troy. Nếu quyết định tiến hành kế hoạch này, vậy sẽ phải toàn lực ứng phó."
"Sau đó phải xử lý mấy chuyện."
"Chuyện thứ nhất, Tỉnh Trung Nguyệt đại nhân tuyên bố tin Tỉnh Ách thành chủ chết, đồng thời tuyên bố hung thủ là Đại Doanh đế quốc và Nam Chu đế quốc."
Theo một ý nghĩa nào đó, đây cũng là tình hình thực tế, dù Doanh Khư hoàng tử nói qua, Tỉnh Ách trúng gió không phải Đại Doanh đế quốc ra tay, nhưng là Đại Doanh đế quốc xác thực muốn hại lão, mà cũng có hành động.
"Chuyện thứ hai, Tỉnh Trung Nguyệt đại nhân tuyên bố bỏ thành, đồng thời cấp cho mỗi một kẻ chạy nạn số lượng lương thực nhất định. Như vậy toàn bộ Liệt Phong thành sẽ lâm vào hỗn loạn, ra ra vào vào, người đông phức tạp, quân đội của chúng ta thừa dịp cục diện phức tạp này, tiến vào Liệt Phong thành."
"Chuyện thứ ba, quân đội chúng ta sau khi tiến vào Liệt Phong thành, lập tức tiến vào trong lăng mộ Nộ Đế, trước tiên căn cứ phương vị hợp lý nhất, đào đục cửa ra vào hoàn toàn mới. Cửa ra vào bí mật này, nhất định không thể dưới 35 cửa, như vậy mới có thể bảo đảm trong thời gian ngắn nhất, mười vạn đại quân tuôn ra mặt đất, mới có thể đưa đến hiệu quả kỳ binh tập kích."
"Chuyện thứ tư, chờ mười vạn đại quân chúng ta tiến vào hết lăng mộ Nộ Đế, Tỉnh Trung Nguyệt đại nhân lập tức suất lĩnh tất cả quân đội Liệt Phong thành rút lui, lưu lại một tòa thành trống cho Nam Chu đế quốc."
Vân Trung Hạc nói: "Là đi thật, hay giả vờ đi, trong đêm tối lại lẻn về, tiến vào trong lăng mộ Nộ Đế?"
Tứ hoàng tử Doanh Khư nói: "Đi thật, triệt để rời xa Liệt Phong thành."
Vân Trung Hạc kinh ngạc nói: "Cuộc chiến Liệt Phong thành này, chúng ta không tham dự? Ta và Tỉnh Trung Nguyệt không tham dự?"
Tứ hoàng tử Doanh Khư nói: "Vân thế huynh, kế hoạch con ngựa thành Troy xác suất thành công rất cao, nhưng phong hiểm cũng không nhỏ. Ngươi không thể lưu lại mạo hiểm, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, mặc kệ trận chiến này thành công hay là thất bại, ngươi đều phải rời đi."
Vân Trung Hạc nói: "Thế nhưng, chúng ta quen thuộc địa hình ở đây nhất, nơi này là đại bản doanh chúng ta."
Tứ hoàng tử Doanh Khư nói: "Nguyên bản, ta dự định để Tỉnh Trung Nguyệt đại nhân chỉ huy trận đại chiến này, dù sao đây là nhà của nàng. Nhưng . . . Nàng đã mang thai, mà Tỉnh Ách lão thành chủ vừa mới chết, ta không thể vô nhân đạo như thế, ta không thể để cho nàng mạo hiểm."
Lòng dạ đàn bà!
Vân Trung Hạc cơ hồ muốn thốt ra.
Nhưng hắn vừa nghĩ tới tình trạng Tỉnh Trung Nguyệt, xác thực không quá thích hợp chỉ huy cuộc chiến này.
Mà kể từ khi biết mang thai, nàng thời thời khắc khắc chỉ muốn giữ thai, không muốn chiến đấu, mấy ngày nay nàng thậm chí ngay cả đao kiếm cũng không động, e sợ mùi máu tanh bay vào hài tử trong bụng.
Nàng một mực luôn miệng nói một câu là, nữ nhân Tỉnh thị gia tộc chúng ta, sinh con không dễ, nhất định phải cẩn thận.
Nhưng lúc này hắn thật cảm nhận Tứ hoàng tử Doanh Khư này, không thích hợp làm hoàng đế.
"Không có bất kỳ thương lượng gì." Tứ hoàng tử Doanh Khư nói: "Vân Trung Hạc, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, mà lại hoàn thành rất tốt, ngươi có thể trở về đế quốc tiếp nhận ban thưởng. Thê tử của ngươi Tỉnh Trung Nguyệt, đã là Liệt Phong Hầu Đại Doanh đế quốc, mặc kệ trận chiến này thành công, hay là thất bại, nhiệm vụ của ngươi đều đã hoàn thành, cho nên tiếp theo ngươi nhất định phải rút lui."
"Thê tử của ta có thể rút lui, nhưng ta muốn lưu lại." Vân Trung Hạc nói.
"Không, đây là mệnh lệnh." Tứ hoàng tử Doanh Khư nói: "Ngươi phải tin tưởng chiến hữu của ngươi, phải tin tưởng nghĩa phụ của ngươi."
Nghĩa phụ của ta? Ta nào có nghĩa phụ?
Tứ hoàng tử Doanh Khư kinh ngạc nói: "Phong Hành Diệt đại nhân không phải nghĩa phụ của ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi không đáp ứng?"
Ách? ! Cái này lúng túng à.
Phong Hành Diệt đại nhân là đơn phương tự nhận nghĩa phụ sao?
Vân Trung Hạc nói: "Phong Hành Diệt đại nhân cũng sẽ lưu lại sao?"
Tứ hoàng tử Doanh Khư nói: "Đúng, hắn hết sức quen thuộc Liệt Phong thành, thậm chí so với ngươi, so với Tỉnh Trung Nguyệt còn muốn quen thuộc hơn."
Điểm ấy Vân Trung Hạc thật đúng là tin, bởi vì hắn căn bản không biết Phong Hành Diệt đại nhân rốt cuộc ẩn núp bao lâu tại Liệt Phong thành, nói không chừng gã đã dùng chân đo đạc qua mỗi một tấc đất nơi này.
Vân Trung Hạc nói: "Tứ hoàng tử điện hạ, ta vẫn muốn lưu lại, thật. . ."
Tứ hoàng tử cười nói: "Vân thế huynh, đừng quên, ngươi còn có một hài tử vừa ra đời không lâu. Còn có một thê tử đang bị đả kích, trong bụng nàng còn có một sinh mệnh vừa mới ký kết. Ngươi không còn là một mình, ngươi không thể lại có ý nghĩ như trước, loại suy nghĩ ôm tử vong, hành tẩu trên vách núi tử vong, đừng thế nữa. Nhiệm vụ của ngươi đã kết thúc, đã không cần ngươi mạo hiểm nữa."
Tiếp theo, Tứ hoàng tử chém đinh chặt sắt nói: "Được rồi, chuyện này không nói nữa."
. . .
Sau đó, như kế hoạch Tứ hoàng tử Doanh Khư đưa ra.
Chủ phủ Liệt Phong thành công khai tuyên bố Tỉnh Ách lão thành chủ chết, đồng thời công khai tang lễ, tiếp nhận tất cả mọi người phúng viếng.
Tại tang lễ, vượt qua hơn nghìn người tham gia. Không chỉ có bách tính Liệt Phong thành, còn có sứ giả chư hầu phụ cận, đương nhiên còn có bộ phận mật thám, khẳng định cũng không thiếu mật thám Nam Chu đế quốc.
Liệt Phong phu nhân tuyên đọc tuyên ngôn Vân Trung Hạc viết.
Xác nhận Đại Doanh đế quốc và Nam Chu đế quốc là hung thủ hãm hại Tỉnh Ách lão thành chủ, tuyên bố Tỉnh thị gia tộc và hai đại đế quốc thế bất lưỡng lập.
Chỉ trích hai đại đế quốc vì tranh đoạt Vô Chủ chi địa, không từ thủ đoạn nào, mưu hại chư hầu, hủy trăm năm cơ nghiệp Tỉnh thị gia tộc.
Sau đó, Vân Trung Hạc báo cho tất cả mọi người ở đây, 200.000 đại quân Nam Chu đế quốc đang cách Liệt Phong thành, vẻn vẹn chỉ có hơn bốn trăm dặm.
Một khi khai chiến, Liệt Phong thành tất thành bột mịn.
Cho nên, Tỉnh Trung Nguyệt thành chủ quyết định bỏ thành mà đi.
Yêu cầu tất cả dân chúng Liệt Phong thành tránh né chiến hỏa, rời xa Liệt Phong thành.
Tỉnh Trung Nguyệt thành chủ nguyện ý cung cấp mỗi người năm mươi cân lương thực, bởi vì đây là bình quân mỗi người có thể cõng đến mức cực hạn.
Mặt khác, Tỉnh Trung Nguyệt thành chủ quyết định suất lĩnh hướng tây, tiến về hoang mạc phía tây.
Trong Liệt Phong thành, ai nguyện ý đi theo, thì đi theo nàng, không nguyện ý đi theo, tuyệt không cưỡng cầu. Nàng nguyện ý bỏ hết gia tài, phân cho những binh sĩ không nguyện ý đi theo nàng kia.
Lời này vừa ra, tất cả mọi người sợ ngây người!
Tỉnh Trung Nguyệt thành chủ lại muốn bỏ thành mà đi? Muốn đi hoang mạc tây bộ?
Bất quá một số người cũng không cảm thấy kỳ quái, bởi vì bọn họ biết Tỉnh Trung Nguyệt có một lý tưởng, trở thành mã phỉ tự do tự tại.
Cuối cùng, Vân Trung Hạc với nhiệt lệ, tràn đầy phẫn nộ khàn giọng nói: "Dù phải đi, chúng ta tuyệt đối sẽ không lưu Liệt Phong thành cho Nam Chu đế quốc, cũng sẽ không lưu cho Đại Doanh đế quốc, đây là thành thị của Tỉnh thị gia tộc đời đời kiếp kiếp, chảy hết mồ hôi và máu mới gầy dựng nên, sẽ cho một mồi lửa thiêu hủy, tuyệt đối không để rẻ cho địch nhân."
"Cho nên trong vòng ba ngày, tất cả con dân Liệt Phong thành nhất định phải rời đi."
"Ba ngày sau, Tỉnh Trung Nguyệt thành chủ sẽ suất lĩnh quân đội, bỏ thành mà đi, tiến về Tây Bộ hoang mạc, trước khi đi, sẽ một mồi lửa triệt để thiêu hủy Liệt Phong thành."
Lời này vừa ra, tất cả mọi người triệt để ầm vang!
Sắc mặt kịch biến!
Có ít người tại chỗ liền rời đi, có lẽ là đi bẩm báo, có lẽ là đi thu dọn đồ đạc.
Mà có ít người lập tức quỳ trên mặt đất, gào khóc nói: "Chủ quân khai ân, ngàn vạn lần không thể đốt thành, đây là nhà của chúng ta, không thể đốt à!"
Những người này suy nghĩ cũng rất đơn giản, bọn họ cảm thấy Nam Chu đế quốc dù chiếm lĩnh Liệt Phong thành cũng không gấp, nhiều lắm chỉ là đổi một chủ tử mà thôi, đối với sinh hoạt bọn họ cũng không ảnh hưởng quá lớn.
Thế nhưng một khi phóng hỏa đốt thành, vậy cái gì cũng không còn, nhà mình phòng ở cũng triệt để bị thiêu hủy.
Nhưng Vân Trung Hạc nhất định phải đuổi những người này đi, triệt để biến tòa thành thị này thành một tòa thành trống.
Vân Trung Hạc giận dữ nói: "Tòa thành này nhất định phải đốt, mà đốt từ phủ thành chủ. Trong vòng ba ngày, nếu như không có người rời đi, bị đại hỏa thiêu chết, đừng trách ta vô tình."
Sau đó, mặc kệ vô số người gào khóc, tang lễ Tỉnh Ách thành chủ tiếp tục.
Vì để tránh cho người đào mộ, nơi chôn cất Tỉnh Ách thành chủ được bảo mật, chỉ có mấy người biết.
Tỉnh Trung Nguyệt không có có mặt hạ táng Tỉnh Ách, nàng một mực nằm ở trên giường giữ thai, bởi vì lần trước bị tẩu hỏa nhập ma, doạ cho Vân Trung Hạc hồn phi phách tán, bởi vì bị chảy máu đỏ, nàng còn cảm thấy tiểu sinh mệnh này sẽ không giữ được.
Nhưng tiểu sinh mệnh này vẫn rất ngoan cường.
Nên Tỉnh Trung Nguyệt cũng không dám lại động, cũng không dám đại bi đại hỉ, chỉ nằm ở trên giường giữ thai.
Nhưng Vân Trung Hạc rất lo lắng, sau đó phải bỏ thành mà đi, đối với giữ thai có ảnh hưởng hay không?
Tỉnh Trung Nguyệt nói không sao, chỉ cần nàng không buồn vui nhiều, sẽ không có chuyện gì.
Mà võ công của nàng rất cao, dù trên lưng ngựa, cũng có thể để cho thân thể mình bảo trì trạng thái bình ổn.
. . .
Sau đó ba ngày!
Liệt Phong thành hỗn loạn tưng bừng, vô số người ra ra vào vào.
Mỗi ngày đều có mảng lớn người chạy ra Liệt Phong thành, mỗi ngày cũng đều có vô số người tiến vào Liệt Phong thành, bởi vì có thể mang theo năm mươi cân lương thực.
Thừa dịp hỗn loạn này, quân đội Đại Doanh đế quốc giả nạn dân, liên tục không ngừng tiến vào trong Liệt Phong thành, trước tiến vào trong một ít phòng ở, sau đó dọc theo mấy cửa vào, tiến nhập lăng mộ Nộ Đế dưới mặt đất.
Phảng phất hạt mưa xâm nhập vào vết nứt đại địa, hoàn toàn biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, phảng phất không tồn tại.
Thật không có sơ hở, vì triệt để che giấu tai mắt người, đi vào phòng ở bao nhiêu người, một hồi sẽ còn đi ra một nhóm người, mà nhóm người này chính là mật thám Hắc Long Đài, chuyên môn phụ trách yểm hộ chi quân đội này, mỗi một lần cải trang cách ăn mặc khác nhau, lặp lại tính yểm hộ.
Toàn bộ Liệt Phong thành, loạn đến cực hạn. Mà đa phần phòng ở đều không có chủ nhân, bất kỳ người nào cũng có thể vào ở.
Mấy ngày nay có bao nhiêu người tràn vào Liệt Phong thành? Ròng rã mấy chục vạn.
Không chỉ người Liệt Phong cốc, còn có người lãnh địa chung quanh tới chiếm tiện nghi, đến lĩnh năm mươi cân lương thực.
Trong mấy ngày này, phủ thành chủ cấp cho ròng rã mấy ngàn vạn cân lương thực!
Không chỉ như vậy!
Tỉnh Trung Nguyệt thật đúng là tan hết gia tài, đem tất cả vàng bạc, tất cả tơ lụa, tất cả kim khí, ngân khí của phủ thành chủ, chồng chất ngoài quảng trường phủ thành chủ.
Sau đó tập kết tất cả quân đội, tất cả quan viên Liệt Phong thành.
Không nguyện ý đi theo nàng thì rời đi, tiến về Tây Bộ hoang mạc, có thể tùy ý lấy vàng bạc rời đi.
Nguyện ý đi theo nàng, chỉ có thể mang lương thực, không thể mang vàng bạc.
Một ngày này thật sự là tiếng khóc rung trời!
Kết quả, quan viên đi hai phần ba!
Quân đội đi một phần tư!
Không sai, vẻn vẹn chỉ đi một phần tư, còn có ba phần tư quân đội nguyện ý theo Tỉnh Trung Nguyệt đi Tây Bộ hoang mạc, biến thành mã phỉ.
Dù Tỉnh Trung Nguyệt cũng không phải thật muốn làm mã phỉ, bởi vì lúc này nàng đã là Đại Doanh đế quốc Liệt Phong Hầu.
Nhưng đùa giỡn vẫn phải diễn, tiếp theo nàng vẫn phải dẫn quân đội tiến về Tây Bộ hoang mạc.
Mà tất cả quân đội dưới trướng, bao gồm Sở Chiêu Nhiên, bao gồm Tả Ngạn, cũng không biết chân tướng, đều cảm thấy Tỉnh Trung Nguyệt và Vân Trung Hạc muốn dẫn bọn họ đi Tây Bộ hoang mạc.
Chuyện quy thuận Đại Doanh đế quốc, vẻn vẹn chỉ có ba người Tỉnh Trung Nguyệt, Vân Trung Hạc, Lãnh Bích biết được.
Nhưng dù như thế, ba phần tư quân đội đều nguyện ý đi theo Tỉnh Trung Nguyệt vào rừng làm cướp, từ đó có thể thấy Tỉnh Trung Nguyệt ở trong quân uy tín cao biết bao nhiêu.
Nàng là anh tư vô địch, thật đã khắc sâu vào trong lòng tất cả tướng sĩ.
. . .
Mấy ngày sau!
Liệt Phong thành đều trống không!
Bởi vì 200.000 đại quân Nam Chu đế quốc cách Liệt Phong thành chỉ có ba trăm dặm.
Mười vạn đại quân Đại Doanh đế quốc đã sớm chui vào trong lăng mộ dưới mặt đất, chiếm diện tích giống như Liệt Phong thành.
Mà Tỉnh Trung Nguyệt cũng định phóng hỏa đốt thành.
Đương nhiên, sở dĩ lựa chọn một ngày này đốt thành, còn có một nguyên nhân đơn giản.
Hôm nay sẽ có mưa to.
Vẫn như cũ là số 9 Lượng Tử báo trước, trên dự báo thời tiết, gã còn cơ hồ không bỏ qua.
Trong mấy ngày qua!
Mười vạn đại quân Đại Doanh đế quốc đều đã tiến vào trong lăng mộ Nộ Đế dưới mặt đất.
Tất cả lương thực, binh khí, áo giáp, nước ngọt, đều đã chuẩn bị xong.
Một khi phóng hỏa đốt thành, khói đặc sẽ tràn vào trong lăng mộ, cho nên cũng phải sớm chuẩn bị tốt, tất cả đóng kín chuẩn bị tốt phòng khói.
Đương nhiên, lúc đại hỏa thiêu đốt, khói đặc bay lên không, mà không phải hướng xuống.
Nhưng đại hỏa không thể đốt quá lâu, nếu không khói đặc sẽ tiến vào trong lăng mộ dưới mặt đất.
. . .
Gần 6000 quân đội đi sau lưng Tỉnh Trung Nguyệt!
Muốn rút lui, muốn chính thức cáo biệt Liệt Phong thành.
Lúc này Liệt Phong thành đã triệt để biến thành thành không.
Sau đó hết thảy, đều giao cho 100.000 quân Đại Doanh đế quốc dưới mặt đất, giao cho nghĩa phụ Phong Hành Diệt mà Vân Trung Hạc cho tới bây giờ chưa thừa nhận qua.
Đối với Vân Trung Hạc, nhiệm vụ của hắn đã kết thúc, là thời điểm nên rút lui.
Vân Trung Hạc cảm thấy từng đợt không chân thực.
Như vậy sắp đi sao? Thậm chí về sau cũng sẽ không quay lại nữa sao?
Sau đó kế hoạch con ngựa thành Troy tiến hành, hai đại đế quốc tại Liệt Phong thành quyết chiến vận mệnh, triệt để không còn quan hệ với hắn sao?
Trận này tràn ngập kỳ tích, tràn ngập phong hiểm, tràn ngập không rõ, liền không quan hệ với Vân Trung Hạc hắn nữa sao?
Phải triệt để buông tay, giao cho chiến hữu Đại Doanh đế quốc, giao cho Doanh Khư hoàng tử.
Hết thảy Liệt Phong thành, đối với Vân Trung Hạc, đều kết thúc sao?
Vân Trung Hạc cầm bó đuốc, vài trăm người sau lưng cũng cầm bó đuốc.
Chỉ cần hắn ném bó đuốc ra, vài trăm người này cũng sẽ ném bó đuốc ra, hỏa thiêu phủ thành chủ.
Hỏa thiêu Liệt Phong thành!
Chỉ có như vậy, đùa giỡn mới diễn rất thật, mới rung động, mới lộ ra Tỉnh Trung Nguyệt quyết tuyệt.
Tình nguyện hủy đi Liệt Phong thành, cũng tuyệt đối không giữ cho Đại Doanh đế quốc và Nam Chu đế quốc.
Mà phủ thành chủ này nhất định phải thiêu hủy.
Bởi vì trong thành có một pháo đài quân sự, Nam Chu đế quốc một khi tiến vào Liệt Phong thành, nhất định sẽ tập kết trọng binh tại phủ thành chủ, pháo đài này dễ thủ khó công.
Chờ quân đội Đại Doanh đế quốc từ lăng mộ dưới đất chui ra, tiến đánh trọng binh phòng thủ phủ thành chủ sẽ mang đến phiền toái cực lớn.
Mà phủ thành chủ quá mấu chốt, nhất định mỗi một tấc sẽ bị kiểm tra, cho nên cửa tiến vào lăng mộ dưới mặt đất, phải triệt để hủy đi.
Chỉ có thiêu hủy phủ thành chủ, Đại Doanh đế quốc tiêu diệt đại quân Nam Chu mới dễ dàng hơn nhiều.
"Phu quân, ngươi động thủ đi, ta không sao đâu." Tỉnh Trung Nguyệt thản nhiên nói.
Vân Trung Hạc hít một hơi thật sâu, cây đuốc trong tay bỗng nhiên ném ra ngoài.
Mấy trăm tên võ sĩ phía sau cũng cầm đuốc ném ra ngoài.
Lập tức, vô số bó đuốc bay vào trong phủ thành chủ, đại hỏa cháy hừng hực.
Toàn bộ phủ thành chủ, rất nhanh bị đại hỏa thôn phệ.
"Đi!"
Theo một tiếng lệnh, Vân Trung Hạc và Tỉnh Trung Nguyệt, mang theo sáu ngàn người phi nước đại ra, rời bỏ Liệt Phong thành.
Bó đuốc trong tay không ngừng ném ra, hỏa thiêu Liệt Phong thành.
Trong lửa lớn rừng rực, Vân Trung Hạc và Tỉnh Trung Nguyệt cách Liệt Phong thành càng ngày càng xa.
Sau đó hai đại đế quốc quyết chiến, không còn quan hệ gì với hắn, hắn chỉ cần chờ đợi tin tức, thắng lợi hoặc là thất bại.
Khoảng cách càng ngày càng xa,
Chỗ cao phủ thành chủ, đã triệt để cho một mồi lửa, đó là cơ nghiệp mấy trăm năm của Tỉnh thị gia tộc, bây giờ triệt để thiêu hủy.
Trên không Liệt Phong thành bắt đầu mây đen ngưng tụ.
"Ầm ầm ầm ầm. . ." Từng đợt lôi đình bổ xuống.
Thật sự có một loại cảm giác mây đen áp đỉnh, phảng phất muốn nghiền nát triệt để Liệt Phong thành.
Hết thảy đều kết thúc.
Hết thảy đều kết thúc rồi?
Vân Trung Hạc lại một lần nữa hỏi: "Lượng Tử, mười vạn đại quân chúng ta, nghĩa phụ của ta, đều trong lăng mộ dưới mặt đất. Ngươi xác định kế hoạch con ngựa thành Troy này có thể thành công? Có thể tiêu diệt hơn 20 vạn quân Nam Chu đế quốc? Có thể đại hoạch toàn thắng? Một khi xuất hiện sai lầm, vậy mười vạn đại quân chúng ta xong đời, ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ Đại Doanh đế quốc."
Số 9 Lượng Tử nói: "Viện trưởng, ta đã lần thứ mười lăm tính toán, xác xuất thành công 87.8%, hết thảy tốt hơn so với trước đó."
Thật sao? Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Vân Trung Hạc vẫn vô cùng tin tưởng số 9 Lượng Tử.
"Đi, đi, đi. . ."
Hắn và Tỉnh Trung Nguyệt suất lĩnh sáu ngàn người, phi nước đại về phía tây, triệt để rời xa Liệt Phong thành.
Nhưng không biết vì sao, hai mí mắt hắn vẫn một mực cuồng loạn, càng ngày càng mạnh, càng ngày càng lợi hại.
Nội tâm bất an, càng ngày càng đậm.
Rốt cuộc là nơi nào xảy ra vấn đề? Chỗ nào có vấn đề?
. . .
Trong đại doanh Nam Chu đế quốc, Đại hoàng tử Chu Ly đuổi tất cả mọi người ra ngoài trăm thước.
Bất luận kẻ nào cũng không được tới gần phòng ốc của y, nếu không giết chết bất luận tội.
Chu Ly vẫn đang đánh cờ cùng mình, thản nhiên nói: "Như thế nào?"
Chính y đang nói chuyện với mình? Trong phòng rõ ràng không có một ai.
Không, có một người.
Hắn đứng trong bóng đen, cho nên phảng phất ẩn hình.
"Tỉnh Trung Nguyệt và Vân Trung Hạc bỏ thành mà đi, phóng hỏa đốt thành. Mười vạn đại quân Đại Doanh đế quốc đã tiến vào trong lăng mộ dưới mặt đất, đó cũng là phần mộ chuẩn bị cho bọn chúng."
"Địch nhân đã trúng kế, chúng ta xin chúc mừng kế hoạch ngài đại công cáo thành." "
"Tiếp theo sẽ không cần tốn nhiều sức, tiêu diệt mười vạn quân Đại Doanh đế quốc trong lăng mộ, trình diễn đồ sát tàn nhẫn trước nay chưa từng có, vô thanh vô tức đồ sát!"
"Đồ sát mười vạn đại quân Đại Doanh đế quốc, cướp đoạt Liệt Phong thành, trận chiến này Nam Chu đế quốc chúng ta không uổng phí một binh một tốt, sẽ thắng được huy hoàng nhất!"