Bây giờ không biết giải thích thế nào, cũng không thể nói Hàn Tiểu Tam anh ta nghe lời bạn bè xúi giục nên ra tay với Dương Bách Xuyên được?
Lúc này, Hàn Tiểu Tam nếu đã biết Dương Bách Xuyên là khách của thủ trưởng, vậy nhất định sẽ không phải là ác bá gì như trong miệng Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ, anh ta chắc chắn là bị hai người ăn cướp sai khiến, trong lòng quả thực hận không thể xé nát Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ thành từng mảnh. Bây giờ, đối mặt với chất vấn của thủ trưởng, Hàn Tiểu Tam giống như lửa đốt.
Đúng lúc này, anh ta không nghĩ tới Dương Bách Xuyên lại tiến lên một bước cười nói:
“Chú Vương, không có việc gì, giữa cháu và người anh em này có hiểu lầm, vừa rồi là ngứa tay so tài với anh ta một chút thôi.”
Nghe được Dương Bách Xuyên giúp mình giải vây, trong lòng Hàn Tiểu Tam lập tức có thiện cảm mãnh liệt đối với Dương Bách Xuyên!
Nhân vật cỡ Vương Mộ Sinh, sao có thể không nhìn ra mâu thuẫn ngày trước của Dương Bách Xuyên và mấy người Hàn Tiểu Tam chứ, hơi suy nghĩ trong lòng đã hiểu. Chẳng qua hiện tại ông ta có chút xấu hổ, bởi Hàn Tiểu Tam là cảnh vệ của ông ta.
Sau khi chấp hành nhiệm vụ ở Tây Bắc khoảng thời gian trước, đội trưởng đội cảnh vệ đã để Hàn Tiểu Tam ở lại bên cạnh ông ta. Mà Hàn Tiểu Tam lại là người Bắc Kinh, đêm qua Vương Mộ Sinh đã cho anh ta về nhà thăm người thân, dù sao cũng là quê nhà của người ta.
Làm lính, một năm bốn mùa chẳng có mấy cơ hội được về nhà, nhất là binh lính đặc thù như Hàn Tiểu Tam càng ít ngày nghỉ hơn. Là cấp trên của anh ta, Vương Mộ Sinh không phải người bảo thủ, ông ta thương binh sĩ như con mình, sao có thể không cho Hàn Tiểu Tam một cơ hội về nhà được?
Chẳng qua, hiện tại cảnh vệ mình lại xảy ra xung đột với ân nhân cứu mạng con trai Dương Bách Xuyên, khiến gương mặt già của Vương Mộ Sinh tối tăm.
Nếu không phải vừa rồi ông ta vào nhà vệ sinh, đúng lúc gặp phải một màn này thì ai biết đã xảy ra chuyện gì?
Vương Mộ Sinh rất hiểu Hàn Tiểu Tam, biết rõ trên người thằng nhóc này toàn sát chiêu, thật sự dốc sức liều mạng, Dương Bách Xuyên sẽ ăn thiệt.
Tất nhiên đây chỉ là suy nghĩ trong lòng Vương Mộ Sinh.
Tuy lần trước ông ta tận mắt nhìn thấy Dương Bách Xuyên cứu con trai mình, một tay cứng rắn bóp tay lái đến biến dạng, lực lượng vô cùng đáng sợ nhưng trong mắt ông ta, Dương Bách Xuyên chỉ là học trò mà thôi, Hàn Tiểu Tam lại thành viên đội Thanh Long, bộ đội đặc chủng Trung Quốc đấy.
Bàn về thuật giết người, Hàn Tiểu Tam có thể giết chết Dương Bách Xuyên dễ dàng. Cho nên đối với chuyện bản thân kịp thời xuất hiện ngăn cản Hàn Tiểu Tam, Vương Mộ Sinh đặc biệt vui vẻ, chậm một chút là Dương Bách Xuyên đã ăn mệt rồi.
Đến lúc đó cảnh vệ của mình đánh ân nhân cứu mạng con trai trọng thương, Vương Mộ Sinh cũng không biết nên ăn nói với Dương Bách Xuyên như thế nào.
Chẳng qua, nếu ông ta nhìn thấy cảnh Dương Bách Xuyên đánh bay Hàn Tiểu Tam chỉ với một quyền vừa rồi, đoán chừng ông ta sẽ không nghĩ như vậy.
Thật ra trong mắt Dương Bách Xuyên, đúng là anh không để Hàn Tiểu Tam vào mắt.
Đúng vậy, Hàn Tiểu Tam mạnh hơn binh lính bình thường, trên người cũng tỏa ra sát khí của người từng thấy máu nhưng sức mạnh của anh ta chỉ có như vậy thôi.
Anh chỉ cần dựa vào lực lượng bản thân và cảm giác nhạy bén đã có thể thắng anh ta rồi, trừ khi Hàn Tiểu Tam cũng là người tu chân.
Đã có Dương Bách Xuyên ra mặt đưa bậc thang cho Hàn Tiểu Tam, chuyện tiếp theo dễ làm hơn rất nhiều.
Vương Mộ Sinh nhìn trong mắt, càng thưởng thức anh hơn.