Dương Bách Xuyên chuẩn bị đi đến chỗ tiểu Phượng Hoàng, nhưng vừa đi được vài bước thì tiểu Phượng Hoàng quay đầu nói: “Ca ca, đừng lại đây, có nguy hiểm.”
Dương Bách Xuyên sửng sốt, dừng chân.
“Vậy ngươi cẩn thận một chút” Dương Bách Xuyên đứng đó dặn dò tiểu Phượng Hoàng.
Tiểu Phượng Hoàng gật đầu nói: “Vâng, ta biết rồi."
Tiểu Phượng Hoàng tiếp tục đi, khi nàng chỉ cách pho tượng Phượng Hoàng khoảng trăm mét, Dương Bách Xuyên thấy trên pho tượng Phượng Hoàng phun ra ngọn lửa khổng lồ.
Lúc này Dương Bách Xuyên còn đứng cách xa hơn trăm mét nhưng vẫn có thể cảm nhận được dòng nhiệt của ngọn lửa, hẳn lo lắng kêu to: “San Hồng...”
“Ca ca đừng lo lắng, ta không sao” Tiểu Phượng Hoàng nói.
Dương Bách Xuyên bị sóng nhiệt ép lùi ra một góc, nghe thấy tiểu Phượng Hoàng nói vậy thì nhìn lại, thấy lúc này tiểu Phượng Hoàng đang ở trong biển lửa, không có chuyện gì cả.
Ngọn lửa cường đại hơn cả ngọn lửa chân nguyên gấp trăm lần vẫn không hề ảnh hưởng đến tiểu Phượng Hoàng, nàng vẫn tiếp tục bước về phía pho tượng.
Sau đó một tiếng phượng kêu vang lên: “Pi...”
Tiểu Phượng Hoàng hiện ra bản thể, hóa thành Phượng Hoàng cao mấy thước.
Ngọn lửa xoay tròn tiến vào thân thể của tiểu Phượng Hoàng.
Lúc này Dương Bách Xuyên mới phát hiện chính mình lo lắng dư thừa, thiên phú của tiểu Phượng Hoàng là ngọn lửa, ngọn lửa sẽ không làm nàng bị thương, ngược lại còn có ích cho nàng.
Có lẽ đối với sinh linh khác sẽ bị ngọn lửa này đốt cháy chết, nhưng tiểu Phượng Hoàng lại coi nó thành nguyên khí tu luyện.
Điên cuồng cắn nuốt.
Pho tượng Phượng Hoàng càng ngày càng phun ra nhiều lửa, nhan sắc cảng ngày càng đậm, Dương Bách Xuyên đứng ở phía xa, ban đầu chỉ thấy nhiệt độ rất cao, nhưng vẫn có thể chịu được, nhưng bây giờ cần phải dùng chân nguyên để phòng ngự.
Một lúc sau, tiểu Phượng Hoàng đã đi đến trước mặt pho tượng Phượng Hoàng, sau đó hắn nhìn thấy pho tượng hộc ra một ngọn lửa nối liên tiếp với miệng của tiểu Phượng Hoàng, nhìn qua giống như chim to cho chim nhỏ ăn.
Ngọn lửa màu vàng đất cũng dần dần biến thành màu đỏ, ồi biến thành màu đỏ thẫm, theo thời gian, màu của ngọn lửa càng ngày càng đậm......
Tiểu Phượng Hoàng hoàn toàn bị ngọn lửa vùi lấp, chỉ có thể nhìn đến một hình dáng ngọn lửa.
Dương Bách Xuyên nhìn đến tất cả ngọn lửa đều chui vào trong thân thể tiểu Phượng Hoàng, có lẽ tỉ Phượng Hoàng đạt được một loại truyền thừa.
Đây là một cơ duyên của tiểu Phượng Hoàng.
Dương Bách Xuyên cũng không biết cơ duyên này lớn đến mức nào, nhưng có lẽ sẽ không kém, bởi vì đây là nơi truyền thừa Phượng Hoàng.
Bảo tàng truyền thừa lớn nhất của tộc Thần Phượng lại về tay tiểu Phượng Hoàng, nhưng Dương Bách Xuyên lại rất vui vẻ.
Nếu tiểu Phượng Hoàng hoàn thành tiếp nhận truyền thừa này, chắc chẳn sẽ trưởng thành hơn rất nhiều.
Dương Bách Xuyên thấy sẽ không kết thúc nhanh như vậy, nơi này tràn đầy linh khí thiên địa nguyên tố Hỏa, hẳn ngồi xuống tu luyện chờ tiểu Phượng Hoàng kết thúc.
Một tháng... Một năm....
Tu vi của Dương Bách Xuyên không hề tăng trưởng, sau khi hắn đạt đến Phi Thắng đại viên mãn, bước tiếp theo là phi thăng thành tiên.
Nhưng đây cũng là một cửa lớn, rất nhiều người vất vả lắm mới có thể bước vào Phi Thăng, rồi đến đại viên mãn, nhưng lại không lĩnh ngộ được ánh sáng tiếp ứng, cả đời không phi thăng được, vô duyên với tiên đạo, cuối cùng hóa thành nằm đất.
Đến cảnh giới Phi Thăng, tiến bộ rất khó, lúc này không phải hấp thu luyện hóa linh khí là chủ nữa, mà là hiểu được cảnh giới.
Hiện tại tình huống của Dương Bách Xuyên là như vậy, hẳn phát hiện chính mình đã đạt đến đại viên mãn, cho nên sau khi tu luyện một năm, tu vi không hề đột phá nữa, cho nên hắn dừng tu luyện, cố gắng hiểu được cảnh giới.
Chỉ trong chớp mắt đã đến năm thứ 10, trong quá trình này Dương Bách Xuyên đã tỉnh lại nhiều lần, nhưng tiểu Phượng Hoàng vẫn còn đang tu luyện, ngọn lửa cũng biến thành màu tím.
Nhưng biển lửa trong đại sảnh đã biến mất không thấy, tất cả ngọn lửa ngưng kết lại với nhau.
Lúc này Dương Bách Xuyên dừng tu luyện.
Chỉ trong chớp mắt đã 10 năm, hẳn cũng chỉ cảm thấy tu luyện trong nháy mắt, phát hiện tu vi tăng lên, thời gian nhập định tu luyện sẽ càng ngày càng nhanh, hơn nữa cảm giác chỉ ngồi trong phút chốc.
Đang suy nghĩ thì một tiếng thét dài vang lên.
"Pi..."
Dương Bách Xuyên ngẩng đầu nhìn lại, thấy tất cả ngọn lửa đều dập tắt.
Ngọn lửa trên pho tượng đã tắt hết, không có màu sắc, hóa thành một bức tượng ngọc trắng.
Lúc này tiểu Phượng Hoàng vẫn chìm trong ngọn lửa, ngọn lửa trên người biến thành màu tím đậm.
“Pi pi..."
Từng tiếng thét dài lảnh lớt không ngừng vang lên.