Vừa định đi lên nói một câu không cần linh thú gì nữa, không muốn phụ thân khó xử.
Nhưng lại bị các ca ca xung quanh giữ chặt nói: "Ha ha ~ tiếu đệ đừng nóng vội, đừng lo, đệ quên mất ở dây là Vân Môn rồi sao, nếu phụ thân đã dám làm vậy, đương nhiên có các xử lý con trâu này.
Đệ nói xem xung quanh có ai đang đến, nghề con là thần thú kỳ lân, Tiểu Phượng Hoàng lại là thần cầm, thú Vân Lôi là thiên địa dị thú, còn có Điêu Nhi mà phụ than thích nhất, bọn họ đều đến rồi, luận thân phận còn thua kém trâu thần Ngũ Sắc sao?
Con trâu này ÿ mình là tiên sủng nên không coi ai ra gì, đệ chờ xem đi, lát nữa người xui xẻo chính là con trâu này, huống hồ gì nhóm người Tử Hoàng cũng ở bên cạnh như hổ rình mồi.”
Nhưng mà... Dù sao trâu thần Ngũ Sắc cũng là tiên sủng thật sự, ít nhất cũng là cấp bậc Tiên Nhân, ta sợ phụ thân sẽ gặp bất lợi” Dương Bách Xuyên nói ra suy nghĩ trong lòng.
Đoàn Đoàn cười quỷ dị nói: "Ha ha, đệ không hiểu lão cha của chúng ta rồi, lúc ông ấy ở Phi Thăng Cảnh Trung Kỳ đã có thể đánh nhau với Tán Tiên cấp bốn, bây giờ thì sao?
Phụ thân đã nhảy qua ha tiểu cảnh giới đạt tới tu vi Phi Thăng Cảnh đại vien mãn. Còn trâu thần Ngũ Sắc, ta nghe Mai ma ma noid rồi, trâu thần Ngũ Sắc có thể xem như Tiên Nhân cấp thấp nhất, cũng giống như Tán Tiên cấp bốn mà thôi, cho dù mạnh hơn một chút thì cũng không mạnh bao nhiêu, đệ nghĩ hẳn sẽ là đối thủ của phụ thân chúng ta sao, ha ha... Cho nên bây giờ không căn lo lắng, cứ xem đi, hôm nay con trâu này phải chịu tội, ha ha..."
Đoàn Đoàn nói vậy để an ủi tiểu đệ Dương Tinh Phó, nhưng trong giọng nói quả thực vô cùng tự tin và sùng bái Dương Bách Xuyên
Nhưng những đứa nhỏ này nói cũng có lý.
Đám người Triệu Nam đứng xa xa nghe bọn họ nói chuyện, Tử Hoàng cười nói: "Đoàn Đoàn thiếu gia nhìn thì tùy tiện nhưng cũng là người thận trọng, phân ích thực lực của thánh chủ chính xác như vậy.”
"Còn không phải sao, đứa nhỏ này rất thông minh..."
Các đại yêu cười cười nói nói, khen ngợi các con trai của Dương Bách Xuyên, khiến cho Triệu Nam, Vien Kim Phượng và Âu Dương Ngọc Thanh làm mẹ cũng nở mày nở mặt, trên đời này có người mẹ nào không thích con trai mình được khen chứ?
Cho dù là Lâm Hoan, Độc Cô Vô Tình cũng vui vẻ theo, tuy bọn họ không có con, nhưng đã hoàn toàn xem Đoàn Đoàn Dương Tính Phó là con trai mình, thân thiết còn hơn cả mẹ ruột.
Nhất thời đám người ở ngoài đại điện đều bắt đầu nghị luận, không ai lo lắng Dương Bách Xuyên không thu phục nổi trâu thần Ngũ Sắc, dù sao mọi người cũng chỉ đang xem náo nhiệt
Bởi vì bọn họ đều hiểu Dương Bách Xuyên.
Chỉ là một con trâu thần Ngũ Sắc mà thôi, đến cả liên thú, thậm chí là thần thú không phải đều đi theo Dương Bách Xuyên rồi sao?
Chẳng qua là chênh lệch chút về thực lực thôi, nhưng thần thú bên cạnh Dương Bách Xuyên đều đang trong giai đoạn trưởng thành, sau này trưởng thành thì sẽ không thể lường được.
Lúc này mấy thần thú bên cạnh Dương Bách Xuyên đã vô cùng khó chịu, vô cùng khinh thường trâu thần Ngũ Sắc.
Nghé con lên tiếng: "Một con trâu ngu xuẩn mà thôi, kiêu ngạo cái rắm."
"Ngươi... To gan..."
"Muốn đánh nhau à, đến đây~" Nghé con nóng lòng muốn đánh, nó đã khó chịu với con trâu này từ lâu rồi.
"Lui ra~" Dương Bách Xuyên phất tay ra hiệu nghé con và Điêu Nhi không được động thủ.
'Sau đó híp mắt nhìn trâu thần Ngũ Sắc nói: "Hôm nay để người tu chân là ta lĩnh hội bản lĩnh của tiên thú như ngươi một chút.”
“Muốn dùng vũ lực ép bổn tiên khuất phục sao? Năm mơ đi” Trâu thần Ngũ Sắc vẫn cứng miệng như trước.
Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, đột ngột giơ tay ra, hắn cũng không dùng Đồ Long Kiếm mà trực tiếp gi nắm đấm đánh về phía trâu thăn Ngũ Sắc.
Bây giờ hân đã đạt tới Phi Thăng Cảnh đại viên mãn, đúng lúc có thể kiểm tra thử thực lực xem đã đạt tới mức nào rồi
Hôm nay trâu thần Ngũ Sắc đã thành công chọc giận hắn.
Trâu thăn Ngũ Sắc thấy Dương Bách Xuyên đánh ra một quyền, trong lòng vô cùng khinh thường, cũng chỉ giơ một chân trước lên để đánh lại quyền của Dương Bách Xuyên.
"Ầm~"
"Răng rắc~"
"Ngao~"
'Sau khi nắm đấm của Dương Bách Xuyên va chạm với trâu thần Ngũ Sắc, vẻ mặt trâu thần Ngũ Sắc lập tức đại biến, sau đó nó mới biến mình đã sai rồi.
Sức mạnh từ cú đấm của Dương Bách Xuyên nghiền nát nó mấy lần.
Cùng với tiếng nổ vang, tiếng răng rắc, chân trước. của trâu thăn Ngũ Sắc bị gãy, kêu lên một tiếng thám thiết.
Sau đó Dương Bách Xuyên tiến về phía trước.
Lúc này trâu thần Ngũ Sắc nổi giận gầm lên một tiếng, thúc dục tiên lực toàn thân, nó muốn dạy cho. Dương Bách Xuyên một bài học.
Nhưng ngay lúc này chỉ nghe Dương Bách Xuyên thốt lên một câu: "Phương thốn càn khôn...”
Ngay sau đó một sức mạnh quen thuộc phủ lên người nó, trâu thần Ngũ Sắc rất quen thuộc với sức mạnh này, nó hiểu rõ hơn ai hết.
Sức mạnh này là sức mạnh Pháp Tắc Phương Thốn Càn Khôn đặc trưng của Lam Tâm Tiên Vương.
Trâu thần Ngũ Sắc sợ hãi, vội vàng hét lên: "Dừng dừng dừng, ta đầu hàng...”
Con trâu này đi theo Lam Tâm Tiên Vương, ít nhất cũng vô cùng hiểu rõ sức mạnh Pháp Tắc Phương Thốn Càn Khôn, nhưng nó quên mất Dương Bách Xuyên đã kế thừa lại, mấu chốt là hoàn toàn khống ngờ Dương Bách Xuyên đã tu luyện được nó, khiến cho trâu thần Ngũ sắc cám thấy sợ hãi.
Trâu thăn Ngũ Sắc biết có Phương Thốn Càn Khôn, nó tuyệt đối không thể thắng được Dương Bách Xuyên, hơn nữa sức mạnh vừa rồi của Dương Bách Xuyên đã mạnh hơn nó rồi, nên nó vội vàng kêu dừng, muốn nhượng bộ.
Nhưng mà...
Chỉ nghe Dương Bách Xuyên trăm giọng nói: "Bây giờ nhận thua cũng muộn rồi.”
Vừa dứt lời, Dương Bách Xuyên liền gơ nắm tay lên, không chút khách khí nện xuống trâu thần Ngũ Sắc.
Một tay dùng Phương Thốn Càn khôn áp chế trâu thần Ngũ Sắc, một tay không ngừng đấm nó.