Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 3827




...

Hắn ở đại điện khoảng hơn mười phút, Thanh Ngưu mới đen mặt đi vào, phía sau là trâu thần Ngũ Sắc đang lười biếng hùng hổ chửi rủa.

Quả nhiên, Thanh Ngưu đi mời đại gia Ngũ Sắc của hắn ta không mấy thuận lợi.

Nếu không với mười phút, đừng nói là ở ngay rong phủ Thanh Ngưu, cho dù đi mười vạn dặm cũng đã trở về rồi.

Thanh Ngưu không vui đi tới, vừa định mở miệng lại bị Dương Bách Xuyên nheo mắt ngăn lại, ra hiểu đã biết.

"Vân Tiểu Tử tìm bổn tiên có việc gì? Quấy rầy bổn tiên ngủ... à không thanh tụ, tên tiểu tử này có đạo đức không vậy..." Trâu thần Ngũ Sắc lười biếng nói.

Thanh Ngưu đứng bên cạnh, trong mắt cũng lên vẻ tức giận.

Nghe giọng điệu của trâu thần Ngũ Sắc, không hề kính nể Dương Bách Xuyên chút nào, vừa mở miệng là gọi tiểu tử, điều này khiến Thanh Ngưu sùng bái Dương Bách Xuyên một cách mù quáng vô cùng khó chịu với trâu thần Ngũ Sắc.

Tiên sủng thì hay lắm sao?


Vân Môn ta có hơn ba vạn Thiên Yêu, dù ngươi là tiên sủng thì thế nào chứ?

Thanh Ngưu nói thầm trong lòng.

Nhưng Dương Bách Xuyên ngöi trên không nói gì, Thanh Ngưu cũng chỉ có thể đứng một bên nhìn.

Lúc này Dương Bách Xuyên nhìn dáng vẻ của trâu thần Ngũ Sắc, sau đó cười nói: "Tên cà lăm, quấy rầy ngươi thanh tụ rồi, nhưng hôm nay ta đặc biệt tới tìm ngươi là vì có chuyện muốn thương lượng với ngươi."

"Có chuyện gì thì nói mau đi, bổn tiên còn phải quay lại với hai tiểu mỹ... Khụ khụ... Hai tiểu yêu để tu hành." Sau khi trận chiến ở Vân Môn kết thúc, trâu thần Ngũ Sắc được cả Vân Môn tôn kính, kính là vì đây là tiên súng được Dương Bách Xuyên dẫn tới, cũng kính là vì hắn ta đã ra sức trong trận chiến ở Vân Môn.

Đồ ăn thức uống, tiểu yêu nữ quay quanh, cuộc sống so với khi bị nhốt ở Lam Tâm Hoa Viên quả thực là khác nhau một trời một vực.

Hơn nữa không nghe ra trong giọng điệu của Dương Bách Xuyên có chút âm u.

Chỉ có Thanh Ngưu đứng bên cạnh nhìn thấy đôi mắt nheo lại thành một đường thẳng cùng với giọng điệu âm u của hẳn, cả người run rấy, hắn ta rất hiếu Dương Bách Xuyên, lúc này trong lòng cười lạnh, vui sướng khi thấy người gặp họa nói thầm: "Trâu ngu ngốc, lần này ngươi xui xẻo rồi.”

"Sảng khoái, vậy ta nói thẳng” Dương Bách Xuyên tiếp tục cười nói: 'Con trai ta Dương Tỉnh Phó rất thích ngươi, muốn ngươi làm linh thú của nó, không biết ý ngươi thế nào? Ngươi yên tâm, tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi, sau này linh đan linh quả đều sẽ đầy đủ."

"Cái gì..?" Trâu Thần Ngũ Sắc giống như mèo bị giãm phải đuôi, kêu lên một tiếng: 'Ý của ngươi là muốn bổn tiên làm linh súng cho con trai ngươi? Ta nói này Dương Bách Xuyên, ngươi không lãm đó chứ? Lúc trước bổn tiên đi theo ngươi cũng không ký khế ước đồng hồn, con trai ngươi có bản lĩnh gì, tu vi gì? Xứng làm chủ nhân của bổn tiên sao? Chủ nhân của bổn tiên phải là cấp bậc Tiên Vương Tiên Giới, ngươi nối xem con trai ngươi xứng sao?"

Lúc này giọng nói của trâu thần Ngũ Sắc dần trở nên kiêu ngạo, cao cao tại thượng, chỉ thiếu một câu, muốn làm chủ nhân của bổn tiên, đến Dương Bách Xuyên ngươi bổn tiên cũng không đặt vào mắt, lúc trước chỉ là đi theo ngươi kiếm cơm ăn thôi, con trai ngươi có năng lực gì mà xứng lam chủ nhân của bổn tiên?

"Ha ha ha..."

Dương Bách Xuyên phá lên cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, càng ngày càng điên cuồng, đến cuối cùng còn chảy nước mắt, tiếng cười của hẳn vang vọng khắp Vân Môn.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều nghe thấy tiếng cười của Dương Bách Xuyên, người nào hiểu hắn đều có thể nghe ra đây là tiếng cười tức giận, không hề có chút vui vẻ nào.

Nhất thời, một đám người đi theo tiếng cười tới phủ Thanh Ngưu.

Mà Thanh Ngưu nhìn Dương Bách Xuyên cười điên cưồng, trong lòng không nhịn được run lên, hắn biết trâu thần Ngũ Sắc đã hoàn toàn chọc giận thánh chủ đại nhân.

Quả nhiên sau đó tiếng cười của Dương Bách Xuyên dừng lại.

Hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt trâu thần Ngũ Sắc, tỏa ra khí thế ngập trời, cá đại điện bị khí tức mạnh mẽ của Dương Bách Xuyên làm cho chấn động, một số đồ vật rơi xuống đất.

Sát ý bao phủ cả điện Thanh Ngưu, khiên cho Thanh Ngưu đường đường là cao thủ Phi Thăng Cảnh hậu kỳ cũng phải sợ hãi.

Chỉ thấy Dương Bách Xuyên nhìn xuống trâu thần Ngũ Sắc, giọng điệu không chút cảm xúc: "Con trai ta sau này sẽ không kém Tiên Vương.”