Dương Bách Xuyên nhận ra hình như mình sắp gặp xui xéo rồi.
Ba loại sát khí nhìn như thực chất nhưng thật ra không phải là thuộc tính lực lượng thần hồn. Khi chúng chui vào trong cơ thể hắn, hẳn lập tức có cảm giác thiêu cháy, có cảm giác lạnh lẽo, còn có cảm giác nổ tung. Nói chung là lực lượng trong cơ thể vô cùng hỗn loạn.
Chân nguyên của hắn không thể chống lại ba loại lực lượng này, cuối cùng chúng xông thẳng tới đan điền của hắn.
Dương Bách Xuyên biết ba loại lực lượng của lão ma đầu rất cường đại nên không dám lơ là, vô cùng căng thẳng và nghiêm túc, nhưng không đến nỗi hoảng loạn, bởi vì trong cơ thể còn có một bảo vật.
Không biết bảo vật này có thể trấn áp ba loại lực lượng của lão ma đầu hay không, chắc là có thể...
Tất nhiên bảo vật này chính là... Thủy Chỉ Căn Nguyên!
Trước đây, để lấy được Thủy Chi Căn Nguyên, Hắc Liên đã rơi vào trạng thái tự vệ, tiếp đến sư phụ ra tay, bình Càn Khôn cũng có dị tượng.
Lúc đó hẳn đã ngất xỉu, thậm chí còn mất trí nhớ, được Nguyên Tranh và Nguyên Bảo cứu, sau đó thành đôi với Nguyên Tranh.
Khi giao đấu với mấy tên trộm Hàn Quốc, đối phương đã bản trúng hắn khiến hẳn khôi phục ký ức bị phong ấn, bấy giờ hẳn mới biết Thủy Chỉ Căn Nguyên đã ở trong cơ thể mình.
Vì vậy, Dương Bách Xuyên tin tưởng Thủy Chi Căn Nguyên Châu có thể đối phó với ba loại lực lượng của lão ma đầu. Tốt xấu gì nó cũng là bảo vật khiến cả sư phụ và Hắc Liên trả giá bằng giấc ngủ sâu mới có được.
Trong lòng nghĩ như vậy, Dương Bách Xuyên thôi động Thủy Chỉ Căn Nguyên trong đan điền. Một giây sau, trong cơ thể hắn phát ra ánh sáng màu xanh lam, ánh sáng lan đến đâu ba loại lực lượng của lão ma đầu hóa thành bụi đến đó, như thể bị ánh sáng màu xanh lam tiêu hủy, hoàn toàn không phải là đối thủ.
Dương Bách Xuyên lập tức khôi phục bình thường, một lăn nữa căm kiếm thôi động lực lượng của Thủy Chỉ Căn Nguyên, chém về phía lão ma đầu.
Ầm....
"Sao có thể chứ?”
Lão ma đầu Vu Minh Tuyền sốc luôn. Tất nhiên gã cảm nhận được ánh sáng màu xanh lam trên người Dương Bách Xuyên không bình thường. Một giây sau, gã hét to: "Thằng nhãi ngươi có lực lượng bản nguyên?"
Lão ma đầu lùi về sau tránh một kiếm của Dương Bách Xuyên, không dám chạm vào. Nhưng nhìn lực lượng màu xanh lam lóe lên trên thân kiếm của Dương Bách Xuyên, gã ta hét lên, thậm chí Dương Bách Xuyên còn nghe ra chút tham lam.
"Liên quan gì đến ngươi? Ngươi chỉ cần biết lực lượng này có thế giết ngươi là được" Dương Bách Xuyên lại chém một kiếm.
Một tay điều khiển thần thông Phương Thốn Càn Khôn tấn công lão ma đầu, nhưng lúc này hắn phát hiện ra trên người lão ma đầu có một loại lực lượng đang bài xích thần thông pháp tắc, hoàn toàn không có hiệu quả.
Điều này khiến Dương Bách Xuyên kinh hãi.
Lão ma đầu cười sằng sặc: "Nhãi ranh, bản quân bỏ ra cái giá thiêu đốt thần hồn để cướp đoạt bảo vật bản nguyên trên người ngươi, rất hời. Còn các thần thông khác thì khỏi cần lãng phí trên người bản quân. Hình như vị đại nhân trên người ngươi có vẻ không ổn, đánh lâu như vậy mà hẳn vẫn chưa ra, xem ra hôm nay thằng nhãi ngươi nhất định sẽ bị bản quân cướp đoạt cơ thể rồi, ha ha...
Trong mắt Dương Bách Xuyên, lúc này toàn thân lão ma đầu tỏa ra ánh lửa đỏ như máu hơi yếu, nhưng xuất hiện khí thế hủy diệt trời đất phát ra từ trên người lão ma đầu.
Lão ma đầu thiêu đốt ma hồn muốn cướp Thủy Chỉ Căn Nguyên trên người Dương Bách Xuyên, còn muốn cướp đoạt cơ thể của Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên cũng biết là đánh lâu như vậy, lão ma đầu vẫn e sợ trên người mình có sư phụ và Hắc Liên, lúc này xem như gã đang thử, hai người đều không ra mặt giúp đỡ.
Bỏ ra cái giá thiêu đốt ma hồn, ma khí cường đại khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy run rẩy. Hắn biết lão ma đầu muốn liều mạng.
Lúc này, trong ngọn lửa thiêu đốt, ba cái miệng của lão ma đầu khẽ mấp máy, có sát khí lượn lờ. Gã cười gằn nói với Dương Bách Xuyên: "Thẳng nhãi còn thủ đoạn gì nữa thì thi triển đi, không thì đừng trách bản quân cậy lớn bắt nạt nhỏ. Nói thật cho ngươi biết, bản quân đang ở trạng thái thiêu đốt ma hồn thì Tán Tiên tứ chuyển đỉnh phong của các ngươi cũng chỉ là đồ ăn mà thôi. Ha ha ha, có lực bản nguyên thì sau khi bản quân thôn phệ có thể thu thập ma hồn còn lại, ha ha ha..”
Lão ma đầu điên cuồng cười to.
Dương Bách Xuyên thỏ tay ra sau tai, cười khổ: "Cứ tưởng sẽ không dùng đến ân tình này, bản thân mình có thể đối phó, nhưng bây giờ xem ra không dùng không được”
Hắn vừa nói vừa rút một sợi lông khỉ sau tai ra, thôi động chân nguyên.
Lão ma đầu vô cùng cẩn thận với Dương Bách Xuyên. Sau vài lần tiếp xúc, gã cho rằng tên nhãi này tất kỳ lạ, phải cẩn thận mới được, nếu không rất thuyền.
Thần thức quét qua, gã trông thấy một sợi lông trong tay Dương Bách Xuyên, lập tức cười to ha hả: "Nhãi ranh, ngươi căm một sợi lông dọa ai thế? Hết chiêu rồi thì quỳ xuống xin tha, bản quân có thể tha mạng cho ngươi..."
Ha ha, một sợi lông cũng đủ đối phó với ngươi.
Trong lúc nói chuyện, Dương Bách Xuyên nhìn lên đỉnh đầu. Lúc này, một tia chớp màu tím ngưng tụ, hóa thành một con khỉ sáu tai.