Một tiếng sau, lúc Dương Bách Xuyên bước ra khỏi tổ ong mật, tiếng gầm rú bên ngoài hãy còn chưa tan.
Ba tộc khỉ, gấu núi và ong mật vẫn đang ra sức chiến đấu…
Hiện tại Dương Bách Xuyên không có thời gian quan tâm đến cuộc chiến giữa đám “động vật” này, hắn phải mau mau chạy tới Lam Tâm mới được.
Mặc dù khỉ, gấu và ong đều sở hữu ngoại hình quá khủng, sức mạnh và tốc độ lại chẳng so được với phép thần thông, chẳng qua là bị sức mạnh pháp tắc ảnh hưởng nên mới xảy ra biến dị mà thôi.
Suy cho cùng bọn chúng vẫn chỉ là động vật bình thường, không được xem là yêu thú hay linh thú, vì chúng không sinh ra được linh trí, chỉ có mỗi bản năng của động vật, thế nên trong mắt hắn, chúng chính là động vật.
Giờ hắn đã lấy được thứ hắn muốn, chỉ cần chạy tới núi Lam Tâm nữa là xong.
Dương Bách Xuyên về tới đỉnh núi, đào quả trứng thạch anh được chôn dưới đất lên, vác trên vai, tay còn lại cầm trứng núi, sau đó bay thẳng lên trời.
Đúng lúc này, bầy ong bất chợt hiện ra từ khắp bốn phương tám hướng, bao vây hắn ở giữa.
Cả phía chân trời cũng đã bị bầy ong đông đúc lấp kín mít, chỉ cần Dương Bách Xuyên vừa bay lên là chúng lập tức xuất kích.
Đám ong to như con trâu ra sức vẫy cánh, phát ra tiếng buzz buzz đinh tai nhức óc, khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy áp lực vô cùng. Tuy không sợ, nhưng khi phải đối mặt với một bầy ong đông nghịt, Dương Bách Xuyên vẫn không kiềm được mà sởn cả gai ốc.
Sau đuôi mỗi một con ong mật là một cây kim sắc nhọn, khi chúng kết bè kế lũ tấn công, dù có là họ Dương thì cũng phải dè chừng ba phần.
Ngay lúc hắn định gọi tiểu Phượng Hoàng đến phóng hỏa dọn dường, giọng của Phong Tiên bỗng vang lên: “Đừng lo, để ta dời bầy ong đi nơi khác cho, tuy những con ong mật bình thường này không dính líu gì với ong mật Cửu Sí của ta, nhưng chuyện ta có thể niết bàn về lại trứng núi cũng có một phần công lao của chúng, nên ngươi đừng tổn thương chúng…”
Dương Bách Xuyên sửng sốt, nghĩ lại cũng đúng, trong tay người ta có cả một ngọn núi tiên, làm gì có chuyện không dạy dỗ được một đám ong mật chứ?
Quả nhiên, ngay sau đó, Phong Tiên trong trứng núi lập tức phát ra âm thanh buzz buzz du dương…
Nghe có hơi nhỏ, nhưng lại vang vọng khắp đất trời.
Hắn biết Phong Tiên đang sử dụng sức mạnh thần hồn để phát ra âm thanh, đó hẳn là ngôn ngữ của tộc ong mật, tuy nghe không hiểu, nhưng hiệu quả lại cực nhanh, mắt thường cũng thấy được.
Sau khi âm thanh du dương của Phong Tiên vang lên, đám ong mật rợp trời tức khắc bình tĩnh lại, đàn ong chuẩn bị tấn công Dương Bách Xuyên cũng dừng bước, sau đó vừa kêu buzz buzz vừa xoay người, ngay hàng thẳng lối bay về tổ của mình trên núi…
Chưa đến mười nhịp thở, tất cả ong mật che trời lấp đất đã biến mất không còn sót một con, toàn bộ đều bay về tổ hết.
Nhìn thấy cảnh này, Dương Bách Xuyên khẽ thở phào nhẹ nhõm. Thật ra hắn cũng chẳng muốn làm bị thương đám ong mật khổng lồ này chút nào, dù gì cũng lấy nguyên một ao mật cộng thêm chín trăm khối tinh chất ong mật của người ta, nếu giờ còn gọi tiểu Phượng Hoàng tới phun lửa thiêu rụi bọn nó thì thật đúng là vô đạo đức, không hiểu lý lẽ.
Phong Tiên gọi bầy ong quay về chính là kết cục tốt nhất, có cả biển hoa của thế giới ở đây, hắn tin chắc không đầy mấy năm nữa, trong tổ của ong mật sẽ lại sản xuất ra được mật ong, thậm chí là tinh chất mật của bí cảnh. Đương nhiên, theo lời Phong Tiên thì mười nghìn năm mới ngưng kết được một trăm khối tinh chất ong mật, nếu chia đều thì tương đương với một nghìn năm mới sản xuất được một khối tinh chất ong mật, thật sự quá lâu.
Nhưng họ Dương nào đó lại chẳng thấy hổ thẹn chút nào, bởi vì thứ này được gọi là Quỳnh Tương Ngọc Dịch, là sản vật của Tiên Giới, nếu cứ để không ở đó, chẳng được tu sĩ nào sử dụng để tu luyện thì mới là lãng phí của trời, đáng bị thiên lôi đánh.
Tới khi âm thanh của Phong Tiên ngưng hẳn, Dương Bách Xuyên cúi đầu nhìn xuống dưới chân núi, đập vào mắt là một đống hỗn loạn.
Bầy khỉ và gấu núi đã bị đại quân ong mật đánh cho không còn mảnh giáp, cả người sưng vù, nổi đầy bọng nước, cũng may chưa đến mức mất mạng, hơn nữa một phần lớn biển hoa cũng bị phá hủy.
Cảnh tượng này khiến tên họ Dương thấy không đành lòng, đang yên đang lành, biển hoa xinh đẹp đã biến thành một mớ hỗn độn, mà… đây hình như cũng là kiệt tác của hắn.
Sau khi ong mật lui về tổ, khỉ và gấu núi vẫn còn nán lại, có lẽ là cảm nhận được sự hiện diện của Dương Bách Xuyên, hay đúng hơn là của trứng thạch anh ở chân trời, nên đã ngưỡng cổ giận dữ thét gào.
Bấy giờ, Dương Bách Xuyên nói với Lục Nhĩ Mỹ Hầu trong trứng thạch anh: “Lục Nhĩ Đóa, ta biết ngươi có thể nghe hiểu ta nói gì, hiện tại mau ra lệnh cho bầy khỉ của ngươi về lại núi đi, đừng để chúng hy sinh vô ích, nếu cứ tiếp tục đánh nhau với đám gấu núi như vậy thì giữa khỉ và gấu núi, ta nghĩ người thua nhiều hơn chắc chắn là khỉ đấy.
Tuy ta không biết ngươi đã gặp phải chuyện gì, nhưng nếu theo sự sắp xếp của Lam Tâm Tiên Vương thì hẳn là ngày nào đó, ngươi sẽ phá vỏ ra ngoài đúng không? Ngươi cũng từng được linh khí trong rượu mật hoa của tộc khỉ tẩm bổ mà, chắc là không hy vọng bầy khỉ chết sạch đâu nhỉ?”