“Ầm ầm ầm ~”
Quảng Hàn thật sự dập đầu ba lần cho Trịnh Bân Bân.
Dương Bách Xuyên đứng nơi xa híp mắt lại, trong lòng nghĩ thầm: “Quảng Hàn này có thể đứng trước công chúng dập đầu dứt khoát như vậy… Ha hả, một rắn độc tâm cơ, nữ vương bệ hạ, nếu hôm nay ngươi không xuống tay được, ngày sau Quảng Hàn sẽ cho ngươi một đòn trí mạng…”
Dương Bách Xuyên nghĩ thầm, nếu Trịnh Bân Bân không xuống tay được hắn sẽ ra tay, tất nhiên sẽ âm thầm ra tay, tuyệt đối không cho Quảng Hàn cơ hội làm tổn thương Trịnh Bân Bân.
Dương Bách Xuyên dùng Càn Khôn Nhãn nên thấy rất rõ, lúc nàng ta quỳ xuống, oán hận trong mắt lóe lên rồi biến mất.
Lòng nữ nhân như kim đáy biển, châm độc của ong đuôi vàng không bằng lòng phụ nhân, mặt cười mang kim, câu nói này có lẽ là nói loại nữ nhân như Quảng Hàn!
Dương Bách Xuyên biết nếu nói về tâm cơ, Trịnh Bân Bân tuyệt đối không phải đối thủ của Quảng Hàn, Dương Bách Xuyên rất hiểu biết Trịnh Bân Bân, nàng là người dám yêu dám hận, sấm rền gió cuốn.
Nếu hôm nay mềm lòng buông tha Quảng Hàn, Trịnh Bân Bân sẽ thiệt thòi lớn.
Trịnh Bân Bân sẽ xử lý như thế nào đây?
Ngay sau đó hai mắt Dương Bách Xuyên sáng rực.
…...
Trịnh Bân Bân nhìn Quảng Hàn quỳ xuống dập đầu xin tha, trong mắt hiện lên sự chán ghét, sau đó lạnh mặt chỉ kiếm về phía Quảng Hàn.
Quảng Hàn càng vậy nàng càng chán ghét.
“Phụt…”
Một kiếm xuyên tim,
“Ngươi… Tại sao?” Quảng Hàn hộc máu, sinh cơ dần biến mất, vừa rồi nhìn thấy Trịnh Bân Bân đâm kiếm đến, nàng ta muốn phản kích, nhưng phát hiện cả người bị một luồng uy áp dời non lấp biển đè nặng, không thể phản kháng, trơ mắt nhìn Trịnh Bân Bân đâm xuyên qua cơ thể của nàng ta.
Trịnh Bân Bân lạnh lùng nói: “Ta sẽ không mắc mưu ba lần, trước kia ta coi ngươi như sư tỷ, ta tôn trọng sư môn, tôn trọng sư tỷ, tôn trọng đạo nên ta nhịn, nhưng… Không có nghĩa ta khờ. Bây giờ ta nói cho ngươi, ngươi không xứng làm sư tỷ của ta, Sơn Hải Môn cũng không xứng để ta tôn trọng. Kiếp sau có người làm sư muội của ngươi thì tôn trọng chút, phải quý trọng sự tôn kính của người khác, bởi vì đó là một phần chân thành, chân thành không phải để dùng dao nhỏ đâm.”
Dứt lời Trịnh Bân Bân rút kiếm, một kiếm này vừa đâm thủng thân thể của Quảng Hàn, vừa phá hủy nguyên thần của nàng ta.
Ngay sau đó Trịnh Bân Bân không do dự xoay người rời đi, không thèm liếc nhìn thi thể của Quảng Hàn.
Không có người nhìn thấy lúc nàng xoay người, hai giọt nước mắt rơi xuống đất,
Bắt đầu từ lúc này, nàng đã hoàn thành một lễ tẩy rửa đạo tâm, trưởng thành.
Đi đến bên cạnh Dương Bách Xuyên, Trịnh Bân Bân trừng mắt nói: “Đã bảo không cho ngươi hỗ trợ, xen vào việc người khác!”
Sao nàng lại không biết lúc nàng giết Quảng Hàn, Quảng Hàn muốn phản kháng nhưng lại không thể động đậy, là do có ngoại lực trấn áp thân thể Quảng Hàn.
Không cần hỏi Trịnh Bân Bân cũng biết ngoại lực này là của Dương Bách Xuyên.
Mặc dù ngoài miệng mắng Dương Bách Xuyên, nhưng trong lòng lại rất ấm áp.
“A… Ngươi nói gì ta không hiểu…” Người nào đó giả ngu.
Thiên Hồ thở dài, nhìn thấy Trịnh Bân Bân và Dương Bách Xuyên không truy cứu những người khác của Sơn Hải Môn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn người Sơn Hải Môn đang hoảng loạn, Thiên Hồ mở miệng: “Từ hôm nay, thầy trò Thiên Hồ ta không phải là người của Sơn Hải Môn, các ngươi tự giải quyết cho tốt đi…”
Từng là một phần của Sơn Hải Môn, bị đồng môn tính kế bài xích, thật ra trong lòng Thiên Hồ cũng không dễ chịu, chẳng qua nàng ta có lòng dạ nhưng không biểu hiện ra ngoài.
Chuyện lần này cũng làm Thiên Hồ nản lòng thoái chí với Sơn Hải Môn, tuyên bố rời khỏi Sơn Hải Môn, không còn là một phần của Sơn Hải Môn.
Dương Bách Xuyên nghe Thiên Hồ nói vậy, trong lòng rất vui vẻ, Cửu Vĩ Thiên Hồ là dị chủng thiên địa, nếu Thiên Hồ tuyên bố rời khỏi Sơn Hải Môn, vừa lúc hắn có thể cướp người.
Sao Dương Bách Xuyên có thể bỏ qua cơ hội này.