Dương Bách Xuyên đụng vào đỉnh núi và trận pháp của chín đại tiên nhân thượng cổ, thành công thì mấy lão gia hỏa bọn họ có thể đi ra ngoài, còn nếu thả ma đầu thượng cổ ra thì hắn sẽ thành tội nhân thiên cổ.
Không thành công, bọn họ không có tổn thất gì, cùng lắm thì vẫn duy trì tình trạng như trước kia mà thôi.
Đây là suy nghĩ trong lòng mấy lão bất tử, Dương Bách Xuyên hiểu rõ, chỉ là hắn không nói ra mà thôi, tốt nhất là bọn họ đừng ngăn cản hắn.
Dương Bách Xuyên cười lạnh, thầm ghi sổ đám người kia, hắn mà gánh tội thay thì sao có thể quên bọn họ chứ?
Trong lúc tiến về phía trận pháp của chín đại tiên nhân thượng cổ, Dương Bách Xuyên có trao đổi với sư phụ Vân Thiên Tà trong lòng, vào thời điểm này hắn chỉ có thể dựa vào lão đầu.
“Sư phụ, làm sao để phá trận pháp này?” Dương Bách Xuyên hỏi.
“Nếu ở thời kỳ cường thịnh, vi sư muốn phá giải cũng rất cố sức, tuy nhiên hiện tại nó chỉ là hổ giấy mà thôi, lực lượng của bọn họ đã hao hết, một giây là phá.”
Trong đầu vang lên câu trả lời của sư phụ Vân Thiên Tà.
Dương Bách Xuyên vui vẻ, tiếp tục hỏi: “Có phải chỉ cần phá trận thì đỉnh núi này cũng bị hủy luôn không? Núi hủy thì đại trận cũng tan tành nhỉ? Hơn nữa, cái trận pháp Tru Ma Thiên Trận này, chỗ đó là mắt trận, nếu mắt trận bị phá, các trận pháp khác sẽ thế nào? Có tan biến luôn không?”
“Vô nghĩa, đương nhiên là tan biến rồi, vi sư cũng từng nghe nói đến Vô Gian Cốc rồi, nhớ năm đó vốn định ghé qua xem thử, đáng tiếc… Thôi không nhắc chuyện này nữa, vi sư sẽ truyền cho con cách phá trận.” Vân Thiên Tà tùy tiện nói.
Nghe vậy, Dương Bách Xuyên thầm nhẹ nhõm, lại hỏi: “Sư phụ, người nói xem, nếu con phá hủy đỉnh núi này, lỡ bên trong có ma hồn cường đại thì phải làm sao? Nếu ma hồn thật chạy đi làm hại Tu Chân Giới, có phải con sẽ trở thành tội nhân thiên cổ không?”
“Ha hả… Thằng nhóc con ngốc thật đấy! Thiên Đạo vô tình coi vạn vật như chó rơm, tu chân vô tình xem đạo thống là trên hết, tu sĩ nhân từ đều chết dưới thiên kiếp hết, làm gì có chuyện phi thăng thành tiên?
Con nhìn sắc mặt những người này đi, ngoài miệng bô bô cái gọi là đại nghĩa nhưng có khác gì ma đâu? Một đám dối trá, nhớ kỹ trên con đường tu chân tuyệt đối không thể nhân từ, nếu không kẻ chết chính là con, chết rồi thì nói gì đến tội nghiệp người khác nữa?
Nếu con không làm, vĩnh viễn bị nhốt ở đây thì khác gì với người chết? Đại nghĩa chân chính không phải những lời dối trá ngoài miệng, càng không phải những điều lòng muốn làm nhưng lại không dám, mà nó là bản ngã của mỗi người, con phá hủy đỉnh Trấn Ma vì tìm mấy cô gái của con, đồng dạng cũng là cứu người…
Về phần ma đầu nơi đây… Ha ha, bị trấn áp thời gian dài như thế, đừng nói là đại ma từ Tiên Giới xuống, dù có là Ma Thần, ma hồn chưa diệt thì cũng chỉ kéo dài hơi tàn thôi, sợ cái gì?
Nếu thật sự xuất hiện ma đầu diệt thế, con cứ làm những gì mình nên làm, mắc gì lo trước lo sau, cũng đâu thể bó tay chịu trói vĩnh viễn bị nhốt ở chỗ này được đúng không? Nếu mặc kệ không làm gì hết, thế thì khác gì những người này, còn không bằng cược một phen.”
Nghe sư phụ nói xong, Dương Bách Xuyên thấy tự tin hơn nhiều, hắn biết tâm cảnh của mình vừa bị những người lây nhiễm, thật ra tu sĩ làm gì có nhiều băn khoăn như thế?
Nếu muốn tính toán thiệt hơn thì còn tu chân làm cái đếch gì.
Không lâu sau sư phụ đã chỉ cách phá trận, Dương Bách Xuyên nắm chặt kiếm Đồ Long, bỗng nhảy dựng lên, kiếm khí phá không chém về một điểm trong không trung.
Dựa theo lời sư phụ, trận pháp do chín đại tiên nhân thượng cổ liên hợp bày ra không hề hoàn mỹ vô khuyết, bất kỳ trận nào cũng có cửa sinh, một kiếm này của hắn chính là cửa sinh.
Chỉ cần phá cửa sinh, trận pháp ắt sẽ tự phá.
“Rầm rầm…”