Đang định hỏi có phải Dương Bách Xuyên quen biết với Như Hoa hay không thì cửa phòng đột nhiên ầm một cái, bị một sức mạnh lớn từ bên ngoài đẩy vào.
Ngay sau đó, quả nhiên Như Hoa cô nương vừa hát trên sân khấu đang xuất hiện trước cửa.
Trong mắt Lâu Hải Đường, cảm giác mà nữ tử này mang lại cho nàng chính là ‘vô cùng xinh đẹp’, vẻ bề ngoài không hề thua kém nàng và Ngô Mặc Thu.
Lúc này, sau khi nhìn thấy nữ tử tên là Như Hoa, Dương Bách Xuyên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Như Hoa cũng dùng cặp mắt hoa đào nhìn chằm chằm vào Dương Bách Xuyên.
Hai người bốn mắt nhìn nhau...
Vành mắt Như Hoa phiếm hồng, mắt Dương Bách Xuyên cũng đỏ ngầu.
Cảnh tượng này khiến Lâu Hải Đường cảm thấy như đang đưa tình.
Lâu Hải Đường đã có thể nhìn ra, nữ tử tên Như Hoa này nhất định là người quen cũ của Dương Bách Xuyên.
Trong lòng Lâu Hải Đường có chút tức giận, nàng ghen rồi.
Nàng thầm mắng chửi: “Rốt cuộc tên oan gia này có bao nhiêu phụ nữ vậy...?”
Lúc này, Như Hoa cô nương run giọng nói: “Vân Tử...”
Dương Bách Xuyên cũng xúc động: “Bê Đê...”
“Vân Tử...cuối cùng ta cũng gặp được ngươi rồi...Huhuhu...”
Như Hoa chính là Bê Đê, Bê Đê là Như Hoa, hắn như một cơn gió bay vào lòng Dương Bách Xuyên.
Bê Đê ôm chặt Dương Bách Xuyên, khóc rống lên.
Nhưng Lâu Hải Đường đứng ở một bên lại cảm thấy vô cùng chán... Hận không thể lên đạp cho Dương Bách Xuyên một phát.
Dương Bách Xuyên bị Bê Đê ôm chặt, nghe những lời vô cùng tủi thân của Bê Đê, lúc đầu còn đỡ, nhìn thấy Bê Đê kích động, nhưng lúc sau bị hắn ôm càng ngày càng chặt, Dương Bách Xuyên cảm nhận được khối mềm mại trước ngực Bê Đê, toàn thân như nổi cả da gà.
Nếu như không biết trước kia Bê Đê là đàn ông thì còn được, nhưng hắn biết rõ chuyện bạn mình sang Thái Lan phẫu thuật chuyển giới, Dương Bách Xuyên không chịu nổi...
Thử đẩy Bê Đê ra nhưng Bê Đê vẫn ôm chặt, sống chết không chịu buông, mùi thơm nồng nặc của Bê Đê xộc vào mũi, hắn cảm nhận được sự mềm mại trước ngực, cả người Dương Bách Xuyên run rẩy, thật sự là không chịu được nữa: “Bê Đê chết tiệt, mẹ nó, ngươi buông ta ra rồi nói...”
“Không đấy...khó khăn lắm người ta mới gặp được ngươi, không buông đâu, có phải ta đang nằm mơ không, buông ra thì ngươi sẽ biến mất...” Như Hoa cô nương ôm chặt Dương Bách Xuyên, bắt đầu nũng nịu.
Dương Bách Xuyên toát cả mồ hôi, hắn quả thật là cạn lời với Bê Đê, trong lòng thầm rủa, gần hai trăm năm không gặp con hàng này, bây giờ đã tu luyện thành Đông Phương Bất Bại phiên bản tu chân, còn nữ tính hơn cả đàn bà.
Nhưng càng vậy thì Dương Bách Xuyên lại càng thấy ghê...
“Buông ra...” Dương Bách Xuyên nhịn cơn buồn nôn.
“Không mà, không buông là không buông...” Như Hoa tiếp tục làm nũng.
Lúc này, thị nữ của Bê Đê – Tiểu Lan và Hỉ Nhi đã đến nơi, nhìn thấy Như Hoa tỷ tỷ như không vướng bụi trần lại nhào vào lòng Dương Bách Xuyên.
Hai người đều há hốc miệng.
“Ta nhắc lại lần nữa, buông ra.” Sự nhẫn nại Dương Bách Xuyên đã cực hạn.
Bê Đê ôm chặt Dương Bách Xuyên nói: “Không buông là không buông, lúc đi học người ta đã thích ngươi, hiện tại người ta là nữ nhân rồi, ngươi nên tiếp nhận ta đi chứ, người ta bây giờ muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, không chiếm được tim của ngươi, thì phải có được thân thể ngươi, Vân Tử hôn ta một cái sẽ buông ngươi ra.’
Không nói ra những lời này còn đỡ, nói ra rồi, Dương Bách Xuyên hoàn toàn phát điên.
“A...biến thái chết tiệt, mẹ nó chứ, ngươi đi chết đi...” Dương Bách Xuyên trực tiếp ra tay, nước chua lên tới tận cổ.
“Ầm...a...ây ya...”
Bê Đê hét thảm rồi bay ra ngoài, cơ thể đập nát cái bàn.
Tiểu Lan và Hỉ Nhi ngoài cửa hít sâu: “A...”
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới, Như Hoa tỷ tỷ như tiên nhân lại dán lên một người đàn ông, còn bị đối phương ghét bỏ, đánh bay ra ngoài?”