Hiện tại nghe sư phụ nói vậy, thật sự không còn gì để nói, nhưng hắn biết dưới loại tình huống này sư phụ sẽ không nói đùa.
Vân Thiên Tà nói: “Yên tâm đi, Tiểu Xuyên Tử rất hiền lành ngoan ngoãn, lá gan rất nhỏ, chỉ có gặp được người nó thích hoặc thứ nó thích mới cúi đầu.
Con cũng đừng làm ra vẻ như vậy làm gì, cùng lắm thì bị lôi điện đánh một tí, uy lực của lôi điện lúc Tiểu Xuyên Tử gần gũi với con không lớn. Hơn nữa con không nhìn thấy lôi điện trên người nó rất sinh động sao, chứng tỏ nó đang rất vui.”
Dương Bách Xuyên nghe sư phụ nói vậy đành phải tin tưởng ông ấy, phải lấy được sự tin tưởng của thú Vân Lôi này, dù sao hắn cũng phải đi vào…
Ngay sau đó thú Vân Lôi đi đến trước mặt Dương Bách Xuyên, lẻ lưỡi muốn liếm
Dương Bách Xuyên nhìn ra được thú Vân Lôi này muốn làm gì, nó muốn vươn đầu lưỡi liếm chính mình…
“Xoẹt xoẹt…”
Một trận lôi điện vang lên.
Dương Bách Xuyên nổi hết da gà.
Hắn trơ mắt nhìn thú Vân Lôi vươn đầu lưỡi liếm mặt hắn.
Cùng lúc đó lôi điện trên người thú Vân Lôi truyền dọc cơ thể hắn.
Cũng may lực lượng lôi điện giống như những gì sư phụ nói, chỉ làm hắn tê dại.
Nhưng điều khiến Dương Bách Xuyên không thích ứng được chính là nước bọt của thú Vân Lôi, nó đang vươn đầu lưỡi dùng nước bọt rửa mặt cho hắn.
Hơn nữa đầu lưỡi của thú Vân Lôi có gai ngược, làm mặt của hắn nóng rát đau đớn.
Nhưng ngay sau đó Dương Bách Xuyên lại ngây người.
Hắn cảm nhận được một lực lượng ấm ấm truyền đến từ trên mặt mình.
Hắn lập tức hiểu ra đây là lực lượng của thú Vân Lôi.
Dường như… Dường như có tác dụng chữa trị, giống với công hiệu của nước Sinh Mệnh.
Nước Sinh Mệnh ẩn chứa lực lượng sinh cơ cường đại, còn nước bọt của thú Vân Lôi có tác dụng chữa trị rất mạnh.
Rõ ràng là một con dị thú mang điện, không ngờ nước bọt của nó còn có năng lực này, mặc dù có hơi ghê tởm, nhưng tác dụng không tệ.
Hơn nữa Dương Bách Xuyên cũng cảm nhận được về năng lực khôi phục vết thương, nước bọt của thú Vân Lôi còn tốt hơn nước Sinh Mệnh.
Một loại là năng lực chữa khỏi lạnh lẽo, một loại là năng lực chữa khỏi cực nóng, mỗi loại một vẻ.
Trong lúc Dương Bách Xuyên đang ngẩn người, thú Vân Lôi lại liếm mặt hắn.
Cuối cùng Dương Bách Xuyên không chịu nổi, cho dù nước bọt của nó là nước thần hắn cũng không muốn thử nữa.
“Dừng dừng dừng…”
Lấy lại phản ứng, Dương Bách Xuyên kêu to bảo thú Vân Lôi dừng lại, lùi ra sau kéo dài khoảng cách.
Vân Thiên Tà đang điên cuồng cười to, một lúc lâu mới dừng cười được: “Ha ha… Tiểu tử thối, đừng gào lên trước mặt thú Vân Lôi. Thật ra nó rất đáng yêu, rất dịu ngoan, có thể bị nó liếm hai lần, chứng tỏ nó rất thích con.”
Trợn trắng mắt: “Không phải người bị liếm bằng nước bọt nên người mới nói như vậy, nhưng nói đi nói lại… Lẽ ra lần đầu gặp mặt ta xông vào địa bàn của nó, nó không ăn ta là tốt lắm rồi, sao có thể thích ta chứ?”
Vân Thiên Tà cười nói: “Ngốc, Tiểu Xuyên Tử là dị thú thiên địa, mặc dù không nói tiếng người nhưng lại thông linh bẩm sinh. Trên người của con có hơi thở của vi sư, Tiểu Xuyên Tử thân thiết với con vì nó ngửi được hơi thở của vi sư, có vậy cũng không hiểu. Còn có, thật ra hình thể của Tiểu Xuyên Tử rất nhỏ, hiện tại to như vậy, có lẽ đây là một trạng thái phòng ngự của nó. Dù sao lúc trước chúng ta cũng coi như là kẻ xâm nhập, nó phòng bị là chuyện bình thường, con bảo nó thu nhỏ là được.”
Dương Bách Xuyên nghe sư phụ luôn miệng gọi Tiểu Xuyên Tử, Tiểu Xuyên Tử, trong lòng rất không thích ứng, hắn muốn sửa tên khác cho thú Vân Lôi.