Cho dù đại sư huynh không nhắc nhở, Dương Bách Xuyên cũng sẽ phát hiện ra Vạn Linh thánh mẫu đang hướng về phía mình.
Vừa mới độ qua đại thiên kiếp, tất cả mọi thứ trong cơ thể của hắn đều đạt tới trạng thái mạnh nhất, mặc dù Dương Bách Xuyên biết Vạn Linh thánh mẫu là cao thủ cấp bậc thánh chủ, nhưng hắn cũng không sợ.
Trong lòng tràn đầy háo hức muốn thử sức, hắn muốn kiểm tra xem hiện tại khoảng cách giữa hắn và Thánh Chủ là bao nhiêu?
Nếu có thể giết chết mụ phù thủy già này thì mọi chuyện sẽ được giải quyết dứt điểm, từ lúc ở Thái Hoang đến nay, thánh địa Vạn Linh chính là thế lực mà hắn ghét nhất.
Nhất là mụ phù thủy Vạn Linh thánh mẫu này, đúng là không biết xấu hổ.
Nhìn thấy Vạn Linh thánh mẫu đang lao về phía mình như tia chớp, Dương Bách Xuyên không chạy mà gầm một tiếng thân thể Pháp Tướng xuất hiện, hóa thành một người khổng lồ cao hàng trăm mét, chuông Đông Hoàng hiện lên phòng ngự, hắn quát lớn: “Long Quyển Ấn…”
Dương Bách Xuyên xuất chưởng, đánh ra đòn thần thông thứ ba ‘Đấu Chuyển Chí Tôn tam ấn’ trong Thập Nhị Chí Tôn về phía Vạn Linh thánh mẫu.
Với tu vi hiện tại, hắn hoàn toàn có thể đánh ra chiêu thần thông ‘Đấu Chuyển Chí Tôn tam ấn’ trong Thập Nhị Chí Tôn.
Long Quyển là ấn thứ nhất, Tinh Di là thứ hai, Nhật Nguyệt là thứ ba, Dương Bách Xuyên phát hiện hắn hoàn toàn có thể phát huy được.
“Muốn chết…”
Vạn Linh thánh mẫu không ngờ Dương Bách Xuyên nghe được lời Vân Trường Sinh nhắc nhở nhưng không chạy, ngược lại hắn ta còn đánh một chưởng về phía bà.
Mặc dù, lúc này Dương Bách Xuyên đã hóa thân thành Pháp Tướng cao trăm mét, nhưng Vạn Linh thánh mẫu cũng không hề quan tâm, trong mắt bà ta Dương Bách Xuyên vẫn chỉ mãi là một con kiến hôi, chẳng qua là to hơn chút mà thôi.
Nở nụ cười chế giễu, Vạn Linh thánh mẫu đối mặt với đòn tấn công to như cái cối xay của cơ thể Pháp Tướng đánh tới, bà ta cũng đánh trả, một luồng sáng khổng lồ phát ra từ lòng bàn tay của Vạn Linh thánh mẫu, hình thành một cái bàn tay lớn được ngưng tụ bằng chân nguyên, còn lớn hơn cả bàn tay Pháp Tướng của Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên đánh ra một chưởng hội tụ linh khí của đất trời, hình thành cơn gió lốc trong lòng bàn tay, mang theo sức mạnh thần thông đánh về phía Vạn Linh thánh mẫu.
“Ầm ầm…”
“Phụt…”
Bàn tay hai người chạm nhau, phát ra một tiếng vang lớn.
Vẻ mặt Dương Bách Xuyên thay đổi, hắn biết bản thân đã khinh địch, đánh giá quá cao bản thân, cũng xem nhẹ Vạn Linh thánh mẫu.
Khi hai chưởng chạm vào nhau, hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh khổng lồ như dời núi lấp biển, Dương Bách Xuyên nghĩ hiện tại mình cũng rất trâu bò, tốt xấu gì tu vi của hắn cũng đã đạt tới Đại Thừa sơ kỳ, các phụ tinh trong Tử Phủ đều có sức mạnh, hai đại chủ tinh cũng vậy, toàn bộ chân khí trong Tử Phủ đã chuyển hóa thành chân nguyên.
Mạnh hơn trước không biết bao nhiêu lần.
Khoảnh khắc trước khi độ qua thiên kiếp, hắn cảm thấy mình có thể đâm thủng bầu trời, không ngờ khi đối diện với Vạn Linh thánh mẫu, hắn lại cho rằng giữa mình và bà phù thủy già này vẫn còn một khoảng cách lớn.
Hắn nôn ra máu ngay lập tức.
Thân thể Pháp Tướng cũng bị đánh tan, hắn bay ngược ra ngoài giống như diều đứt dây.
“Ầm…”
Dương Bách Xuyên bị một chưởng của Vạn Linh thánh mẫu đánh vào trong núi, cơ thể bay đi hàng nghìn mét.
Toàn bộ xương cốt trong cơ thể đều vỡ vụn, thất khiếu bị chảy máu.
“Khụ khụ…”
Trong núi, Dương Bách Xuyên không ngừng ho khan.
Ngay lúc này, giọng của lão đầu vang lên: “Thằng nhóc thối, biết rõ cao thủ nhiều như mây, độ kiếp xong không lo chạy mà còn đối đầu với cường giả Phi Thăng đại viên mãn đỉnh phong? Đúng là không biết trời cao đất dày…”
Dương Bách Xuyên bị sư phụ mắng, hắn tức tới phát run: “Lão đầu chết tiệt, không giúp con một tay mà còn ngồi đó nói mát, người có phải sư phụ của con không thế? Giúp con giết chết lão yêu bà kia rồi nói.”
“Nếu đổi thành trước khi con độ kiếp thì vi sư còn có thể ra tay, nhưng mà…Hiện tại thì con tự cầu phúc mà chạy đi, để luyện chế bùa Liệt Thiên, vi sư đã chia sức mạnh thần hồn ra làm chín, bây giờ thì…haha...”