Nhoáng cái đã bị Hoa Lang cắn nuốt mất ba bốn trăm tiểu yêu khiến lòng Dương Bách Xuyên nhỏ máu, hắn đành phải thu các yêu tu khác trừ bốn đại yêu Tử Hoàng vào không gian bình Càn Khôn, bởi hắn biết bọn họ ở lại cũng chỉ làm điểm tâm cho Hoa Lang mà thôi. Hắn thu phục đám đại yêu, tiểu yêu này không hề dễ dàng, không chịu nổi tổn thất như thế.
Giờ phút này giữa sân chỉ còn lại Dương Bách Xuyên và bốn đại yêu Tử Hoàng, Hoa Lang liếm môi, cười nhếch mép: “Cũng tốt, ăn bốn tên súc sinh bên cạnh ngươi trước, sau đó chậm rãi đùa chết thằng ranh nhà ngươi, thứ không biết tốt xấu.”
Dương Bách Xuyên giận dữ, tay nắm chặt Đồ Long kiếm, chuẩn bị liều mạng, thật sự không được thì hắn sẽ mời lão đầu xuống núi, ít nhất cũng có thể chạy trốn.
Thế nhưng cái suy nghĩ này vừa xuất hiện thì trong đầu đã vang lên giọng nói của lão đầu: “Thằng nhóc thúi, đối phương là quái thai Tuyết Tàng, con như vậy không xử lý được gã, chỉ biết chịu chết thôi, trước tiên cứ trốn đi đã…”
“Quái thai Tuyết Tàng là cái quỷ gì?” Dương Bách Xuyên kinh ngạc.
“Trước tiên rời đi đã, đừng có lằng nhằng nữa…” Vân Thiên Tà nói thẳng nói.
“Đi…” Dương Bách Xuyên vung tay lên, thu bốn người Tử Hoàng, Thanh Ngưu, Khổng Tước Vương và và Chuột Vương vào không gia bình Càn Khôn luôn.
Phía trước các nàng bị Hoa Lang đánh trọng thương, lúc này phải chạy trốn sợ sẽ chịu ảnh hưởng.
Dương Bách Xuyên định chạy một mình, dù sao hắn cũng có thủ đoạn chạy trốn.
Sau lưng có thể mọc ra cánh Thiên Ưng, thiên ưng cánh chim, trong người có Chỉ Xích Thiên Nhai Công, xét về tốc độ chạy trốn, hắn không thua bất luận kẻ nào.
Cánh Thiên Ưng là phép thần thông của Thiên Ưng Vương mà hắn lấy được ở hành cung Thiên Yêu, lúc ấy sau khi Dương Bách Xuyên nhận được thần thông mới biết nó được xưng là giương cánh bay mười vạn dặm. Nhưng hắn cũng hiểu, dựa theo tu vi trước mắt, đừng nói là giương cánh bay mười vạn dặm, vạn dặm đều khó khăn.
Có điều nếu thêm Chỉ Xích Thiên Nhai Công phụ trợ, hẳn có thể đạt đến tốc độ giương cánh bay vạn dặm.
Đây là tốc độ chỉ có Thiên Ương Vương đạt được.
…
Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên thúc giục chân khí, sau lưng mọc ra cánh Thiên Ưng, hai cánh chớp động, vèo một phát đã xuất hiện ngoài mấy trăm dặm.
Đây còn là lần đầu tiên hắn giương cánh.
Lúc ở Thái Hoang, do bị thiên địa pháp tắc áp chế nên chỉ có thể bay trong phạm vi mấy trăm dặm mà thôi, đương nhiên tu vi của hắn khi đó cũng không cao.
Mà hiện tại sau khi rời Thái Hoang, đã không còn bị thiên địa pháp tắc áp chế, tốc độ tăng lên là điều chắc chắn, cụ thể tăng tới trình độ nào thì chính Dương Bách Xuyên cũng không rõ.
Khoảnh khắc cánh chim chớp lóe lúc hắn mới thúc giục chân khí cho thấy hiệu quả không tồi.
Đây vẫn trong tình huống chưa vận chuyển Chỉ Xích Thiên Nhai Công, nếu không tốc độ sẽ càng nhanh hơn.
Hắn không tin Hoa Lang cũng sở hữu tốc độ vô biên.
Có thân pháp Chỉ Xích Thiên Nhai Công phụ trợ, hắn tự tin có thể thoát đi.
Cảnh giới cao nhất của thân pháp thần thông này chính là Chỉ Xích Thiên Nhai, tuy hiện tại Dương Bách Xuyên không làm được nhưng theo sự tăng trưởng của tu vi, hắn cũng gần chạm đến ngạch cửa đó rồi.
Giương cánh bay được mấy trăm dặm, Dương Bách Xuyên bắt đầu củng cố thân pháp và cánh Thiên Ưng, sau khi thích ứng thì khẽ vô cánh chim, vèo một cái đã xuất hiện bên ngoài ngàn dặm.
Điều này khiến hắn mừng như điên, tốc độ này mới chỉ là bắt đầu thôi, hắn còn chưa dùng hết toàn lực đây.
Nếu toàn lực, tốc độ đương nhiên sẽ còn tăng lên nhiều.
Dương Bách Xuyên quay đầu, bỗng thấy một tia sáng bay đến từ phía sau.
Chỉ thấy Hoa Lang không nhanh không chậm mỉm cười bám theo hắn như cũ.
Thấy vậy, Dương Bách Xuyên vô cùng sửng sốt, hắn cảm giác tốc độ của mình đã nhanh lắm rồi, thế nhưng trông dáng vẻ của Hoa Lang vẫn nhẹ nhàng như xưa.
Ngay sau đó, chỉ nghe thấy gã lên tiếng: “Ranh con, có hơi thú vị đấy, cứ việc dùng tốc độ nhanh nhất của mình mà trốn, nếu có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của lão phu thì xem như ngươi thắng, ha ha…”