Dương Bách Xuyên dứt lời, tất cả tiểu yêu đều rời khỏi núi Trống Trận, chỉ còn lại đại yêu cấp Tôn Vương.
Chỉ có đại yêu cấp Tôn Vương mới có thể chống cự được sức ảnh hưởng của ngọn lửa thần thông của Độc Nhãn Giao Long.
Độc Nhãn Giao Long tạo ra động tĩnh lớn như vậy, tất cả các đại yêu cấp Tôn Vương đều dừng tay ngưng chiến.
Chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủi, vô số tiểu yêu tử thương, đại yêu cấp Tôn Vương gần như bị đánh phục.
Có vài yêu trực tiếp thần phục, có vài yêu thấy tình thế không ổn chạy trốn ra ngoài, có vài yêu ngã xuống.
Dù sao bên Dương Bách Xuyên toàn thắng.
Đây cũng là chuyện đã đoán trước.
Bởi vì thực lực của hai bên kém xa.
Dương Bách Xuyên có nước Sinh Mệnh, có chín Tôn Vương đại viên mãn, dưới thực lực như vậy, đại yêu dưới trướng của Độc Nhãn Giao Long, Huyết Sư Vương, Song Đầu Xà đều bị đánh thần phục.
Bây giờ chỉ còn lại mấy đầu sỏ lớn đang chém giết lẫn nhau, quyết định thắng thua.
Phía chân trời, Độc Nhãn Giao Long phun ra ngọn lửa hóa thành biển lửa vô hạn, đốt cháy nửa bầu trời, không khí vặn vẹo.
Thủ hạ Tử Hoàng của Dương Bách Xuyên hoàn toàn bị ngọn lửa của Độc Nhãn Giao Long cắn nuốt.
Trong lòng Dương Bách Xuyên rất khẩn trương.
Mặc dù hắn biết tu vi của Tử Hoàng đã gần đến cấp Thiên Yêu, cũng là người thống trị của tộc Chuột Ngũ Hành thế hệ trước, nhưng Tử Hoàng niết bàn trọng sinh, tương đương bắt đầu lại từ đầu, tu vi của nàng đã không còn như ngày xưa.
Có thể chịu được ngọn lửa của Độc Nhãn Giao Long hay không, Dương Bách Xuyên thật sự không nắm chắc…
Nhưng hắn cũng không làm gì được, bởi vì hắn cũng chỉ là Độ Kiếp kỳ, mặc dù thực lực thực sự có thể đánh tay đôi với Tôn Vương sơ cấp, nhưng cũng chỉ vậy.
Có thể thu phục được các đại yêu cũng dựa vào mưu lợi và nước Sinh Mệnh, cho nên Dương Bách Xuyên thật sự không giúp được gì.
Lúc này hắn chỉ có thể cầu nguyện Tử Hoàng có thể chống đỡ được Độc Nhãn Giao Long.
…...
“Chít…”
Một tiếng thét đâm thủng màng tai truyền ra từ biển lửa, vang vọng khắp chân trời.
Dương Bách Xuyên biết đây là tiếng của Tử Hoàng.
Ngay sau đó một tia sáng màu tín vụt lên từ biển lửa, sau đó Tử Hoàng vọt ra từ trong sự vây nhốt của Độc Nhãn Giao Long.
“Hừ… Ngọn lửa giam cầm.”
Độc Nhãn Giao Long phun ra Giao Long Châu, ngay sau đó Giao Long Châu bộc phát ra hơi thở khủng bố, vô số ngọn lửa trắng bùng nổ phun ra như mạng nhện bao phủ trên đỉnh đầu của Tử Hoàng.
Tử Hoàng vừa chạy ra được khỏi biển lửa, bây giờ lại bị Độc Nhãn Giao Long bao phủ.
“Chít… Tử Khí Hỗn Nguyên, phá.”
Lúc này Tử Hoàng cũng bộc phát, ánh sáng tím hóa thành trăm triệu tia sáng muốn phá vỡ mạng lưới này của Độc Nhãn Giao Long.
Màu trắng và tím đậm đan chéo vào nhau.
Hai loại thần thông cực mạnh bắt đầu so đấu.
Hai bên giằng co, không ai áp đảo được đối phương.
Dương Bách Xuyên lại biết Độc Nhãn Giao Long có ưu thế là pháp bảo Giao Long Châu, nếu không với tu vi xấp xỉ Thiên Yêu của Tử Hoàng, khẳng định có thể trấn áp Độc Nhãn Giao Long.