Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 3237




Dương Bách Xuyên nghe đá Đả Tiên nói thì trợn tròn mắt, con hàng này nói chuyện bỉ ổi như vậy từ khi nào thế?

Còn nháy mắt ra hiệu với hắn lúc có một đại mỹ nữ đến nữa.

Huynh đệ… nhưng ngươi đâu phải thanh niên mười tốt?

Nhưng Dương mỗ vẫn nhanh chóng nói: “Đi thôi, đi xem chút, không phải mỹ nữ ta đánh chết ngươi.”

‘Liên quan gì đến ta, ta nghe lão Ngưu nói là đại mỹ nữ, vậy mà lại không cho ta mời ngài qua…” Đá Đả Tiên lẩm bẩm.

Dương Bách Xuyên làm như không nghe thấy.

Trong lòng hắn lại thầm nghĩ, thật ra nữ tử của yêu tộc… đúng là có đại mỹ nữ, điểm này hắn đã được chứng thực.

Sau khi động viên tinh thần Thú Ngũ Hành, Dương mỗ lập tức đi đến tiền đường, đột nhiên hắn nhớ ra vì đến núi Chiến Cổ mà mấy ngày nay y quán tạm ngừng kinh doanh, tại sao lại có yêu tộc đến khám bệnh được?

“Không phải y quán đóng cửa sao? Ai bảo các ngươi xem bệnh?” Dương Bách Xuyên không hài lòng hỏi đá Đả Tiên.

Đá Đả Tiên hé miệng nói: “Không phải là chúng ta đưa vào, mà là chúng ta không biết tu vi của đối phương như thế nào...”

“Cho nên các ngươi để người ta vào?” Dương Bách Xuyên trợn mắt nói: “Tử Hoàng đâu? Có Tử Hoàng ở đó mà các ngươi còn không đối phó được?”

“Tử Hoàng đại nhân không nói gì, lão Ngưu nói để vào đi, nói là...” Nói đến đây, đá Đả Tiên vụng trộm nhìn Dương Bách Xuyên một cái, không dám nói tiếp.

“Nói? Ấp a ấp úng cái gì.” Hắn quát đá Đả Tiên một câu.

Đá Đả Tiên bị đánh rụt cổ lại: “Lão Ngưu nói đối phương là đại mỹ nữ, phù hợp với chủ nhân háo sắc của các ngươi, hơn nữa tu vi của đối phương lại cao thâm khó lường, chi bằng thu phục vào dưới trướng, Tử Hoàng đại nhân cũng ngầm cho phép.”

“Phụt...” Dương Bách Xuyên nghe đá Đả Tiên nói xong thì thiếu chút nữa thổ huyết, hắn giận dữ nói: “Các ngươi...”

Hắn muốn mắng vài câu nhưng lời đến môi rồi lại dừng lại.

Nghĩ kĩ lại thì cũng không phải không thể, nếu như tu vi của đối phương thật sự mạnh, bây giờ ở y quán có Tử Hoàng, có mấy người Thanh Ngưu đều ở đó, cưỡng chế thu phục một đại yêu đưa tới tận cửa cũng không phải không thể.

Cũng không biết đối phương mạnh đến mức nào?

Trong lúc nói chuyện với đá Đả Tiên, Dương Bách Xuyên đã đến tiền đường.

Sau khi tiến vào, ánh mắt hắn lập tức sáng lên, trong lòng thầm than: “Đúng là đại mỹ nữ...”

Lúc này Tử Hoàng không biết vô tình hay cố ý mà ngồi cạnh cửa ra vào, Thanh Ngưu và Hùng Bất Nhị ngồi hai bên, ngay cả Lục Yên Chi ngồi ở tủ thuốc thỉnh thoảng cũng nhìn đại mỹ nữ.

Điều khiến Dương Bách Xuyên ngạc nhiên là lúc này trong ngực đại mỹ nữ lại đang ôm một con chồn và vuốt ve lông của nó, nhưng chỉ có Dương Bách Xuyên biết con chồn nhìn như vô hại này là gì.

Hắn nhìn tư thế của mấy người Tử Hoàng, xem ra vẫn phải mạnh tay rồi.

Nhưng bây giờ Tử Hoàng đang kiềm chế khí tức, đứng ở cổng không khác gì một tiểu yêu đứng canh, nói không chừng sẽ không nghĩ rằng Tử Hoàng mới là đại boss.

Thấy dáng vẻ chuẩn bị sẵn sàng của mọi người, trong lòng Dương Bách Xuyên cười khổ, nhưng hắn cũng không phải đối, một giây sau hắn tập trung nhìn về phía đại mỹ nữ đang ôm con chồn.

“Đúng là một đại mỹ nữ...”

Dương mỗ đánh giá, trước mắt hắn là nữ tử đội mũ phượng, vừa ung dung vừa quý phái, khoảng chừng hai mươi tuổi, nàng ta mặc y phục màu đỏ thắm, bên trên như được thêu lông không tước, nhìn lạ mắt nhưng lại không quá nổi vật.

Nữ tử này cho hắn cảm giác giống với lần đầu gặp Chuột Vương, hoàn toàn không có bất kì hơi thở của con người.

Nhưng cũng vì thế nên Dương Bách Xuyên biết nàng ta có thể là cao thủ chân chính.

Khó trách Tử Hoàng muốn chặn cửa, Thanh Ngưu và Hùng Bất Nhị nhìn có vẻ như đang thả lỏng nhưng thật ra lại vô cùng căng thẳng.

Nữ tử này toát ra khí chất cao thượng, đương nhiên khí chất này không liên quan đến pháp lực, mà là khí chất được nuôi từng ngày do nắm giữ quyền sinh sát và đứng ở vị trí cao từ lâu.

Không phải điều mà yêu tu bình thường có.

Lông mày lá liễu, đôi môi anh đào, ngũ quan xinh xắn không kém chín nữ tử do chín đuôi của Cửu Vĩ Hồ Yêu biến ra ở Hành Cung Thiên Yêu, nhưng nếu so sánh với Cữu Vĩ Hồ Yêu thì nàng ta thiếu đi sự mị hoặc, thay vào đó là sự trầm ổn, mạnh mẽ, đoan trang, có phong thái vương giả.