Ảo cảnh…
Dương Bách Xuyên nghĩ tới từ này đầu tiên.
Đúng lúc này một tiếng cười nhẹ nhàng vang lên: “Ha ha ha… Cửu muội, sao ngươi không nói thẳng cho hắn ta biết, thật ra nếu không thể làm tượng đá của nương nương sống lại, không có thuật khởi tử hồi sinh, thì có thể thông qua việc hiến tế tinh huyết để giúp ngài ấy sống lại chứ?”
“Đúng vậy cửu muội, tỷ muội bọn ta chờ mãi mới được một tên tế phẩm, cũng không thể thả chạy được…”
“Hì hì, còn là một tên khá là đẹp trai nữa, đúng là đáng tiếc…”
“Tóc trắng phiêu dật là kiểu mà ta thích…”
“Ha ha… Tiếc cho tiểu soái ca…”
“Câm miệng hết cho ta…” Một giọng nói trong vắt vang lên.
“Đại tỷ…”
“Đại tỷ…”
Chủ nhân của mấy giọng nói trêu chọc Dương Bách Xuyên lúc trước lập tức trở nên ngoan ngoãn, cung kính gọi một tiếng đại tỷ.
Lúc này Dương Bách Xuyên nhìn thấy rừng hoa đào tự động rẽ sang hai bên, tám nữ tử có dung mạo không thua kém gì Cửu Nhi chợt xuất hiện.
Hơn nữa chín người bọn họ đều mặc quần áo có màu khác nhau, rất rễ phân biệt.
Nữ tử dẫn đầu mặc áo màu tím, mặt không có biểu cảm gì cả, chậm rãi đi đến trước mặt Dương Bách Xuyên, đứng trước tượng đá bạch ngọc.
Giờ phút này toàn thân Dương Bách Xuyên lại chấn động, hắn biết mình xong rồi.
Cũng đã đoán được thân phận của chín nữ tử này.
Đương nhiên chuyện này không quá quan trọng đối với Dương Bách Xuyên, quan trọng là Dương Bách Xuyên đã nghe thấy hai chữ hiến tế.
Giọng nói đầu tiên đã nói rất rõ ràng rằng nếu không có thuật khởi tử hồi sinh giúp cho tượng đá bạch ngọc sống lại, vậy có thể hiến tế tinh huyết để thay thế.
Hiến tế tinh huyết của ai chứ?
Nhìn cái là biết ngay mà, hiển nhiên là dùng tinh huyết của Dương Bách Xuyên hắn rồi.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện rừng hoa đào, đại điện biến mất, hoặc cũng có thể là ảo giác, không cần hỏi tất nhiên đây là kiệt tác của mấy nữ tử này rồi.
Dương Bách Xuyên sử dụng Càn Khôn Nhãn nhìn xung quanh một vòng, nhưng nhìn không ra dấu vết ảo giác nào cả.
Đây là điều khiến hắn thấy chấn động nhất.
Dương Bách Xuyên không di chuyển mà nheo mắt lại nhìn chằm chằm nữ tử dẫn đầu.
Hai bên đều đang quan sát đối phương.
Không bao lâu sau, nữ tử dẫn đầu nhìn Dương Bách Xuyên, mở miệng nói: “Chắc là tiểu đệ đệ cũng đã nghe rõ mấy lời của bọn ta rồi nhỉ?”
“Không rõ lắm…” Giờ phút này Dương Bách Xuyên hoàn toàn không thể nhìn không thấu mấy nữ tử này. Cho dù có nghe rõ thì hắn cũng sẽ không nói, tất cả những gì hắn có thể làm là giả ngu giả ngơ lặng lẽ quan sát sự thay đổi.
“Ha ha, không rõ lắm cũng không sao, ta có thể lặp lại cho ngươi nghe, rằng bọn ta sẽ dùng tinh huyết của ngươi để hiến tế cho Cửu Vĩ nương nương, đây là sứ mệnh của bọn ta, ngươi muốn tự làm? Hay là để tỷ muội bọn ta ra tay?” Nữ tử áo tím dẫn đầu nhìn Dương Bách Xuyên nói.
Lúc này Dương Bách Xuyên cười ha ha nói: “Tạm thời đừng vội ra tay, để ta suy nghĩ một chút được không?”
“Cũng không phải không được, cho ngươi thời gian mười tức, nhanh lên nhé, không thì đừng trách tỷ muội bọn ta đích thân ra tay.” Nữ tử áo tím cười tủm tỉm nói, nhưng mà biểu cảm của nàng ta ở trong mắt Dương Bách Xuyên lại đằng đằng sát khí.
Mà giờ phút này, hiển nhiên người nào đó họ Dương đang cố kéo dài thời gian, âm thầm trao đổi với lão đầu tử ở trong đầu, bàn bạc biện pháp đối phó.
“Lão đầu tử, người có nhìn ra được bản thể của các nàng không? Tuy rằng con không nhìn ra được nhưng mà căn cứ vào trạng thái bị mất đuôi của tượng đá hồ ly kia, hơn nữa mấy nữ tử trước mặt lại vừa khéo có chín người, chắc bọn họ là chín cái đuôi của Cửu Vĩ Thiên Yêu phải không?” Dương Bách Xuyên hỏi.