Mộ Trường Phong nghe vậy thì quay người lại, nhìn chằm chằm Trình Vĩ Khang nói: “Trình Vĩ Khang ngươi nghe cho rõ đây, từ giờ trở đi, Dương Bách Xuyên chính là sư tổ của Trường Sinh Điện ta, ngươi dám đụng tới hắn, ta sẽ giết chéte ngươi.”
“Láo xược, Mộ Trường Phong ngươi là cái thá gì chứ, mẫu thân ta chính là Vạn Linh Thánh Mẫu, chủ nhân của thánh địa. Dương Bách Xuyên đã lấy mất pháp trượng Vạn Linh của Vạn Linh Thánh Mẫu – hay cũng chính là mẫu thân ta, ngươi cho rằng ta có thể để yên cho hắn ta lấy được à?
Hôm nay đừng nói là Mộ Trường Phong ngươi, dù có là thánh chủ Vân Trường Sinh nhà các ngươi ở đây, ta nhất định phải lấy lại pháp trượng Vạn Linh của mẫu thân ta, pháp trượng Vạn Linh là vật biểu tượng của thánh địa Vạn Linh, nếu ngươi muốn chết, vậy cứ thử xem.” Trình Vĩ Khang giận tím mặt.
Mộ Trường Phong nheo mắt lại, không nói thêm một câu mà toàn thân bắt đầu toả ra hơi thở mãnh liệt, lập loè phù văn màu vàng, y nhìn chằm chằm Trình Vĩ Khang, hành động của y đã trả lời Trình Vĩ Khang.
“Muốn động vào sư tổ nhà ta, ngươi cứ hạ gục được Mộ Trường Phong ta trước rồi hẵng nói.” Giọng điệu Mộ Trường Phong nhàn nhạt nhưng lại không hề dao động chút nào.
Nói rõ mình sẽ bảo vệ Dương Bách Xuyên.
Một màn này khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy vô cùng cảm động, hắn tiến lên một bước, nhếch miệng cười với Trình Vĩ Khang, nói: “Thứ nhất, dù không có đệ tử của Trường Sinh Điện ở đây, hôm nay ta cũng sẽ không trả lại pháp trượng Vạn Linh, bởi vì đó là chiến lợi phẩm của ta.
Thứ hai, bớt con mẹ nó lôi thánh địa kia ra để gây áp lực cho ta đi, sau lúc Trình Vĩ Khang ngươi sử dụng pháp trượng Vạn Linh để giết ta lại không nhớ pháp trượng Vạn Linh là pháp khí của Vạn Linh Thánh Mẫu – cũng chính là mẫu thân ngươi hả? Muốn cướp lại từ trong tay ta? Ha ha, ngươi cứ mơ đi.”
Giờ phút này Dương Bách Xuyên không hề sợ hãi, thật ra hắn cũng đang cậy thế Trường Sinh Điện, nhưng cậy thế cũng là một loại sức mạnh còn gì?
Nếu đánh đơn một trận, Trình Vĩ Khang không phải là đối thủ của hắn, hiện giờ tu vi của hắn đã đạt tới Độ Kiếp kỳ rồi, hắn cũng chẳng sợ đám đệ tử của thánh địa đó.
“Khẩu khí thật lớn! Chỉ là một tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ nhỏ nhoi mà thôi, hiện giờ còn không phải chó cậy thế chủ à? Có bản lĩnh thì lên đây, để Mộc Ngưng Hiên ta thử xem thực lực của ngươi tới đâu.” Lúc này Mộc Ngưng Hiên của núi Thiên Kiếm lại mở miệng nói.
Dương Bách Xuyên nheo mắt lại nhìn về phía Mộc Ngưng Hiên, đây không phải là lần đầu tiên tiểu tử này mở miệng chèn ép hắn, xem ra là lúc lĩnh giáo thực lực của đám đệ tử thuộc cái nơi được gọi là thánh địa này.
Nhưng mà đối với sự cuồng ngạo của Mộc Ngưng Hiên, Dương Bách Xuyên cực kỳ khó chịu, vậy mà lại dám mở miệng mắng hắn ư?
Lần này người nào đó họ Dương cười lạnh, ngay sau đó nói: “Ngươi lại là con chó điên của bên đó à? Dây xích lỏng rồi hửm, sao không có lấy một người trông coi thế hả, để nó xông lên cắn người bừa bãi…”
“Khốn kiếp… Tìm chết.” Mộc Ngưng Hiên giận dữ, trên người chợt lóe lên tia sáng lạnh, ngay sau đó đỉnh đầu lại hiện lên một thanh phi tiên, ầm ầm đùng đùng.
Kiếm khí cường đại mạnh mẽ lan rộng khắp nơi.
Một cuộc đại chiến hết sức căng thẳng.
Nhưng mà ngay lúc này, một giọng nói cực kỳ dễ nghe lại vang vọng toàn trường.
“Dừng tay lại đi, các vị sư đệ, mọi người đang định làm gì vậy… Có chuyện gì sao không thể bình tĩnh nói chuyện mà cứ nhất định phải động tay động chân mới chịu?”
Khi tiếng nói vừa dứt, có chín người đi ra từ sào huyệt Thiên Ưng, hơn nữa nữ tử mặc một bộ y phục thuần trắng vừa mở miệng nói chuyện chính là người dẫn đầu.
Trông giống như chỉ mới khoảng hai mươi tuổi.
Mấy nữ tử này vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Dương Bách Xuyên cũng không ngoại lệ, ánh mắt của hắn cũng bị mấy nữ tử này hấp dẫn, đặc biệt là nữ tử dẫn đầu, nàng ta tạo cho hắn cảm giác giống như vừa bước ra từ trong tranh vậy.
Không phải là bảo dung mạo của nàng ta xinh đẹp tới cỡ nào, mà là có cảm giác không dính khói lửa phàm tục, rất mờ ảo…
Cũng chính sự xuất hiện của nữ tử này đã khiến khiến không khí căng thẳng của cuộc đại chiến trên sân biến mất.
Ngay sau đó tất cả mọi người đều xin lỗi nữ tử dẫn đầu, nói: “Bái kiến Mai Hoa tiên tử.”