Lão già nói đến cuối cùng thì cho Đại sư huynh một cái đánh giá cũng không tệ lắm, lọt vào tai Dương Bách Xuyên thì chỉ là đang giả vờ thôi, nghe giọng điệu của ông, suýt chút nữa đã nói ra câu Đại sư huynh con chính là niềm kiêu hãnh của vi sư rồi.
Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt, không hiểu sao trong lòng lại không phục, nhếch miệng nói: “Lão già chết tiệt, Dương Bách Xuyên con là người phế như vậy sao? Còn chưa đến mức phải đi tìm Đại sư huynh bảo vệ đâu, dầu gì con cũng là từng bước một đi tới bây giờ, con là người Địa Cầu, con sợ ai chứ?
Người cũng từng nói Địa Cầu là bản nguyên giới, con chính là tiểu sư đệ đi ra từ bản nguyên giới, chắc chắn sẽ không làm Đại sư huynh mất mặt, nếu muốn đi tìm Đại sư huynh cũng phải đợi đến ngày quang vinh rực rỡ mới đi, con chắc chắn sẽ không ở trong lúc chật vật mà đi tìm Đại sư huynh lánh nạn.
Không phải chỉ là khai sáng một Thánh địa thôi sao, Đại sư huynh hao phí ba ngàn năm để khai sáng một Thánh địa, con chỉ cần một ngàn năm cũng đủ, hơn nữa, trong tương lai con sẽ sáng tạo ra một tồn tại vượt qua Thánh Địa, Thánh Địa thôi mà, chẳng có gì đáng nói cả.”
Thực ra đây chỉ là biểu hiện ghen tỵ của Dương mỗ, từ trước đến giờ lão già chết tiệt chưa từng khen ngợi hắn như thế, cùng lắm chỉ mắng một câu con đúng là phế vật.
Nhưng hắn nghe thấy trong lời nói của lão già không che giấu được sự tán thưởng Đại sư huynh làm cho trong lòng Dương mỗ chán ngán, mở miệng đã nói ra một tràng dài.
Lúc này, Vân Thiên Tà nghe xong một tràng dài mà Dương Bách Xuyên nói, đột nhiên bật cười: “Ha ha ha... tốt tốt tốt, không hổ là đệ tử cuối cùng của Vân Thiên Tà ta, có chí khí, tốt, rất tốt, vi sư sẽ ủng hộ con trên tinh thần, sáng tạo ra một tồn tại vượt qua Thánh Địa. Ha ha, cái này... Thật tuyệt vời.”
Sắc mặt Dương Bách Xuyên đen lại: “Con…”
Hắn sao có thể không nghe ra ý cười trong lời nói của lão già chết tiệt.
Khỏi phải nói, bây giờ hắn đang buồn bực cỡ nào, nhưng càng như thế, trong lòng hắn lại càng tức tối, dù sao cũng biết lão già sẽ không ôm hy vọng, trong lòng hắn lại khắc ghi tất cả những lời này ở chỗ sâu nhất.
Lập tức nói sang chuyện khác, hắn sợ lão già chết tiệt lại nói ra những lời đả kích người khác, đành lên tiếng: “Được được được, người đừng cười nữa, nói về tiểu sư tỷ của con đi, chẳng phải con vẫn còn một tiểu sư tỷ sao?”
“Ha ha, tiểu sư tỷ của con sao, cũng không có khai sáng Thánh Địa gì đó, nhưng nha đầu kia lại không phải người phàm, sau này con gặp sẽ biết, không nói cũng được. Bây giờ tiểu tử con vẫn nên làm chút chuyện chính đi, trước tiên hãy luyện hóa pháp trượng Vạn Linh này đi, coi như con có thêm một con át chủ bài để hành tẩu ở Thái Hoang. Nhưng điều hiện giờ vi sư lo lắng chính là cho dù con luyện hóa được pháp trượng Vạn Linh thì có dám sử dụng hay không, ha ha.”
Vân Thiên Tà chế giễu làm cho Dương Bách Xuyên hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng hắn biết lão già nói không sai, pháp trượng Vạn Linh chính là pháp khí của Vạn Linh Thánh Mẫu, đó là pháp khí của nhân vật cấp bậc Thánh Chủ, e là rất nhiều người đều biết.
Ở Thái Hoang còn dễ nói, nhưng ra khỏi Thái Hoang, hắn có dám dùng pháp trượng Vạn Linh hay không, trong lòng đích thật có hơi sợ hãi.
Nhưng bị lão già trêu chọc, hắn vô cùng khó chịu, hậm hực nói: “Không phải chỉ là một kiện phá pháp khí sao? Có gì mà con không dám sử dụng chứ? Hơn nữa bây giờ pháp trượng này là chiến lợi phẩm của con, lão yêu bà Vạn Linh Thánh Mẫu có bản lĩnh thì cứ tới tìm con đòi lại đi.
Đừng nói là một món pháp trượng cấp Thánh Chủ, chọc giận con... Con sẽ phá hủy tất cả sào huyệt của bà ta, xem bà ta có thể làm gì được?” Lúc Dương mỗ nói những lời này, ngay cả chính hắn cũng chột dạ.
Nhưng sau này, hắn thật sự đã thực hiện được những lời này, hơn nữa còn thực hiện được hơn thế nữa.
“Tốt, nói những câu này mới giống đồ đệ của vi sư, nhớ kỹ, Thánh Địa cũng chẳng có gì ghê gớm cả, nếu con có tâm lật đổ một Thánh Địa thì chẳng qua cũng chỉ giống như diệt một tiểu tông môn thôi, Thánh Địa chẳng qua chỉ là lớn hơn tông môn một chút mà thôi, tu đạo có đôi khi chính là tu luyện dã tâm và tâm trí mạnh mẽ của con, bây giờ vi sư có thể nói cho con biết, chỉ cần có thực lực, tiên nhân cũng chẳng nhằm nhò gì.”
Lúc này, Vân Thiên Tà đột nhiên nghiêm túc lại, dùng giọng điệu kiêu căng khó thuần mà nói một câu này với Dương Bách Xuyên.
Điều này làm cho Dương Bách Xuyên hơi khó hiểu, lão già chết tiệt này đang nói thật hay là nói mát đấy.
Hắn luôn có cảm giác sự nghiêm túc của lão già chết tiệt chỉ là đang nói bậy.
Sau khi thầy trò diễn tấu sáo trống hàn huyên một hồi, Dương Bách Xuyên bắt đầu tế luyện pháp trượng Vạn Linh, dù sao bây giờ ấn ký thần hồn của Vạn Linh Thánh Mẫu trên pháp trượng đã bị lão già tiêu diệt, thành vật vô chủ, luyện hóa cũng dễ dàng.