Sau khi nghe Điêu Nhi kể tiếp một hồi, thú Ngũ Hành hoàn toàn tuyệt vọng, bởi vì nó nhìn thấy sắc mặt của chín Thải Châu Nữ hoàn toàn biến thành màu đen, hơn nữa ánh mắt khi nhìn nó cũng càng ngày càng không tốt.
Tuy rằng cảnh giới tu vi của chín vị Thải Châu Nữ không là gì khi ở trước mặt Ngũ Hành Vương là nó, nhưng thú Ngũ Hành dám phản kháng không?
Đương nhiên là không dám rồi, nếu nó dám phản kháng, chưa biết chừng vị chủ nhân bình càn khôn - Dương Bách Xuyên kia sẽ trừng phạt nó một cách nghiêm khắc nhất ấy chứ.
Chỉ nghe Thải Châu Nữ dẫn đầu trầm giọng nói: "Thật to gan, hôm nay lại dám mê hoặc Điêu Nhi ăn vụng linh đào, ba mươi lăm quả linh đào quý giá trên năm cây linh đào đều bị ngươi ăn sạch sành sanh, đúng là quá to gan.
Ngươi có biết chỗ linh đào này dùng để ủ linh tửu cho chủ nhân không hả? Chẳng lẽ chủ nhân chưa cảnh cáo ngươi rằng không được nhằm vào linh đảo hửm?"
Đối mặt với sự chất vấn trong mắt Thải Châu Nữ dẫn đầu, thú Ngũ Hành còn có thể nói gì đây? Trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận, Dương Bách Xuyên không chỉ cảnh cáo nó mà còn nghiêm khắc cảnh cáo rằng không được đụng vào bất cứ thứ gì trong không gian bình càn khôn, hiện tại cuối cùng thú Ngũ Hành cũng đã hiểu được cái mà Dương Bách Xuyên nhắc đến không chỉ là linh đào mà còn có cả... Chín Thải Châu Nữ...
Thú Ngũ Hành cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: "Các vị tiên tử, ta... ta đây mới vi phạm lần đầu, hơn nữa quả thật linh đào không phải do ta hái, là Điêu Nhi lão đại hái..."
Còn chưa dứt lời đã bị Thải Châu Nữ cắt ngang, nàng ta cao giọng quát lớn: "Tới giờ phút này rồi mà còn cố nguỵ biện, tuy rằng Điêu Nhi tham ăn nhưng cũng không thể ăn liền tù tì năm cây linh đào được, ta thấy ngươi rõ ràng là không biết hối cải.
Mấy tỷ muội ta phụng mệnh bảo vệ cây linh đào, sản xuất rượu linh đào cho chủ nhân, hôm nay ngươi lại ăn vụng một lượng lớn linh đào như vậy khiến cho bọn ta không thể tránh khỏi bị việc bị trách phạt, vậy mà ngươi còn không chịu hối cải, đổ hết trách nhiệm lên người Điêu Nhi, thật không biết xấu hổ, các tỷ muội đánh cho ta."
Ngay sau đó thú Ngũ Hành đã gặp bất hạnh.
Chín Thải Châu Nữ đang sống trong một sơn cốc ở bên trong bình càn khôn, cửa cốc đã được Dương Bách Xuyên dùng cây bụi gai làm hàng rào bảo vệ, tuy rằng thiên phú tu vi của chín Thải Châu Nữ không cao nhưng trời sinh lại có các loại thiên phú rèn giũa, đây là thiên phú bẩm sinh của chủng tốc bọn họ.
Vì vậy trong tay mỗi người đều có pháp khí mà mình đã tự rèn, toàn bộ nguyên liệu đều là dây mây gai, bản thân dây mây gai đã mọc đầy gai ngược, sau khi bị Thải Châu Nữ rèn thành pháp khí thì càng trở nên kinh khủng hơn.
Trong nháy mắt chín cây roi dài mọc đầy gai ngược quất thẳng lên người thú Ngũ Hành.
"Rống rống... A a a..."
Thú Ngũ Hành đau đến gầm lên một tiếng, nhưng mà nó... dù có uất ức tới cỡ nào thì cũng không dám đánh trả, ở trong lòng nó thì chắc chắn chín vị Thải Châu Nữ này chính là chủ mẫu mà chủ nhân Dương Bách Xuyên nuôi trong không gian bình càn khôn, nó nào dám đánh trả chủ mẫu chứ?
Cho nên chỉ có thể cắn răng chịu đánh, trốn cũng không dám trốn.
"Bốp bốp bốp bốp..."
Chín Thải Châu Nữ hung hăng quất thú Ngũ Hành thật mạnh để trút giận.
Sau nửa canh giờ, cơ thể thú Ngũ Hành tràn ngập thương tích, nó nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, thỉnh thoảng lại giật nhẹ một cái.
"Trói lại cho ta, mang đi gặp chủ nhân, chỉ là một con tọa kỵ mà lại không tuân theo quy định, không biết phép tắc gì cả." Thải Châu Nữ dẫn đầu ra lệnh, thú Ngũ Hành lập tức bị trói gô, hơn nữa còn bị trói chặt bằng dây mây gai.
Ngay sau đó nó bị Thải Châu Nữ kéo thẳng xuống núi, thú Ngũ Hành cũng chỉ có thể phát ra từng tiếng than khóc.
Còn Điêu Nhi thì lại nhìn thú Ngũ Hành bị Thải Châu Nữ dùng dây mây gai kéo đi, nâng móng vuốt nhỏ lên múa may với thú Ngũ Hành, lộ ra một nụ cười hiền lành và vô hại.
Giờ khắc này nước mắt của thú Ngũ Hành rơi lã chã, nó thề sau này nhất định sẽ rời xa Điêu Nhi xấu tính, con mẹ nó lừa bổn vương một vố quá thảm.
Vốn dĩ nó cho rằng mình đã lừa được Điêu Nhi, được ăn quả linh đào như mong muốn, thú Ngũ Hành còn đang thầm đắc chí rằng nhóc con Điêu Nhi rất dễ lừa.
Hiện tại thú Ngũ Hành mới biết được, kẻ ngu xuẩn nhất trên đời này chính là thú Ngũ Hành nó, mà xấu tính nhất thì lại là Điêu Nhi.
Không phải bổn vương bất tài mà là Điêu Nhi quá ranh ma!
Ở trong lòng chín Thải Châu Nữ thì dù Điêu Nhi có sai, cũng sẽ bại dưới ánh mắt vô cùng đáng thương ngây thơ và đáng yêu của Điêu Nhi, các nàng sẽ đổ hết tội lỗi lên người thú Ngũ Hành to bự này.