Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2768




Khúc Minh Nguyệt cất tiếng cười điên cuồng, nàng ta đã đoán được những con trùng độc bản nguyên sẽ không còn mạnh mẽ sau khi Lục Yên Chi bị thương nặng. Từ nhỏ nàng ta đã vô cùng ghen tị với Lục Yên Chi, nhưng sư phụ Nguyên Thần Huyễn lại luôn miệng nói nàng ta mãi mãi vẫn không thể so sánh được với Lục Yên Chi trời sinh đã mang cơ thể độc này.

Sau khi sắc mặt Lục Yên Chi thay đổi một hồi mới lấy lại bình tĩnh, há miệng phun ra một con trùng độc màu đỏ thẫm giống trùng độc mà Khúc Minh Nguyệt phun ra, chỉ là khác nhau về màu sắc thôi.

Trùng độc bản nguyên của Khúc Minh Nguyệt có màu trắng sữa, trong khi trùng độc của Lục Yên Chi có màu đỏ sẫm.

Nhìn con ngươi của Dương Bách Xuyên trừng lớn vì sợ hãi, trùng độc của Lục Yên Chi vừa xuất hiện đã khiến khí tức của hắn càng sợ hãi hơn, chỉ tiếc là trùng độc của Lục Yên Chi nhìn có vẻ rất uể oải, nó bò về phía trùng độc của Khúc Minh Nguyệt với tốc độ rất chậm.

Dương Bách Xuyên nghĩ chắc là do vừa rồi nghiêm phạt tự bạo, Lục Yên Chi đã dùng trùng độc bản nguyên để ngăn lại, bây giờ trùng độc bản nguyên của nàng ấy đã bị thương nặng, về mặt khí tức thì mạnh hơn trùng độc của Khúc Minh Nguyệt nhưng nàng ấy lại bị thương, nếu đối đầu chính diện thì không thể đánh bại được trùng độc của Khúc Minh Nguyệt.



Điều quan trọng nhất là Dương Bách Xuyên biết là nếu trùng độc bản nguyên chết thì Lục Yên Chi cũng không thể sống sót.

Lúc này, trong lòng hắn sốt ruột: “Yên Chi, đừng đối đầu với nàng ta, ngươi sẽ chết đấy.”

Lục Yên Chi ngẩng đầu nhìn Dương Bách Xuyên và mỉm cười nói: “Dương đại ca, cảm tạ ngươi, cảm tạ ngươi đã giúp ta khi tất cả mọi người đều phản bội ta. Cảm tạ ngươi vẫn còn có thể giúp ta, hoặc là nói không xem ta là người ngoài, kiếp này ta có thể quen biết ngươi là may mắn của Yên Chi. Đúng rồi, để con chồn của ngươi đi lấy máu của sư tỷ ta uống đi, nếu như ta đoán không lầm thì sư tỷ nhất định đã tự mình nuốt thuốc giải, máu của nàng ấy hẳn là có thể giải độc trên người ngươi.

Bây giờ ai cũng bị thương rồi, nếu muốn đối phó với trùng độc bản nguyên của sư tỷ thì không thể không có trùng độc bản nguyên của ta được, nếu cái chết của ta có thể cứu được tính mạng của Dương đại ca thì cũng không sao, hy vọng kiếp sau chúng ta vẫn có thể là bằng hữu.”

Nghe vậy, cả người Dương Bách Xuyên run lên, đây là lần đầu tiên Lục Yên Chi gọi hắn như vậy, thực ra hắn biết trong lòng Lục Yên Chi rất cô độc, đặc biệt là sau khi biết được âm mưu của Nguyên Thần Huyễn đối với nàng ấy.

Lúc này nghe nàng ấy nói chuyện tựa như có một cảm giác... nhìn thấu sự bi thương của nhân thế, nàng ấy có ý muốn chết, điều này khiến trong lòng Dương Bách Xuyên run lên.

Hắn cũng nghe Lục Yên Chi nói về cách giải độc, lúc này Dương Bách Xuyên cảm thấy như được khai sáng, hắn đột nhiên nghĩ đến trước đó Chồn nhỏ cũng đã từng tiếp xúc với Khúc Minh Nguyệt. Theo lý thì toàn thân Khúc Minh Nguyệt đầy độc, Chồn nhỏ cũng sẽ bị thương, nhưng cho đến bây giờ Chồn nhỏ vẫn vui vẻ nhảy nhót như không có chuyện gì.

Điều này khiến Dương Bách Xuyên nghĩ đến việc Chồn nhỏ đã nuốt chửng một tay của Khúc Minh Nguyệt trước đó.

Trong lòng giống như được khai sáng, hắn biết Lục Yên Chi đã đoán đúng, sau khi Khúc Minh Nguyệt nuốt thuốc giải độc, trong máu của nàng ta sẽ có thuốc giải, hơn nữa, Khúc Minh Nguyệt là độc tu, dùng phương pháp lấy độc trị độc đúng là có thể giải được độc của hắn.

Chẳng trách Chồn nhỏ đến giờ này vẫn không sao.

Vì thế, sau đó Dương Bách Xuyên vội vàng nói với chồn nhỏ: “Chồn nhỏ, hãy đi lấy máu của Khúc Minh Nguyệt cho ta.”

Hắn muốn ngăn cản trùng độc bản nguyên của Khúc Minh Nguyệt và Lục Yên Chi chém giết nhau, hắn không muốn Lục Yên Chi chết.

Nhưng lúc này đã quá muộn, trùng độc của cả hai đang cắn xé lẫn nhau.

Sau đó, chỉ thấy Lục Yên Chi mở miệng phát ra một tiếng kêu dài yếu ớt, ngay sau đó một tia sáng đỏ trắng lóe lên, nhưng chính Lục Yên Chi đã trực tiếp sử dụng một bí pháp gì đó để nuốt cả trùng độc vào trong miệng.

“Khụ khụ....” Miệng Lục Yên Chi lập tức hộc máu, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, nhưng nàng ấy lại nhịn không được nhìn Khúc Minh Nguyệt nói: “Sư tỷ, tỷ biết không? Từ nhỏ ta đã coi tỷ như tỷ tỷ, nhưng tỷ xưa nay chỉ có đố kỵ với ta, nói cho tỷ biết một chuyện, ta phản bội tỷ là bởi vì sư phụ Nguyên Thần Huyễn của chúng ta.

Là bởi vì hắn ta vẫn luôn bồi dưỡng ta để trở thành linh dược, lần này an bài ta đi vào Đại Hoang là để cho cơ thể độc dược của ta đại thành, sau đó luyện hóa ta giúp hắn vượt qua Tán Tiên Thiên kiếp lần thứ tư mà thôi. Ở trong mắt Nguyên Thần Huyễn, ta chỉ là một cây thuốc của hắn ta mà thôi, cho nên tử trước đến giờ hắn ta chưa từng coi ta là đệ tử.

Mà tỷ cũng như vậy, tỷ bị Phong m Dương giày xéo, nhưng thật ra là do hắn ta ngầm đồng ý, tỷ nói xem sư phụ như vậy, ta còn nhận sao? Khụ khụ... Sư tỷ, bây giờ tỷ có thể cảm nhận được nỗi đau trong lòng ta chứ? Đi thôi, ta và tỷ sẽ cùng đồng hành trên con đường đi xuống Hoàng Tuyền... khụ khụ khụ...”

Sau khi Lục Yên Chi nói xong, nàng ấy phun ra một ngụm máu rồi nhắm mắt lại.

Nhưng vào lúc này, Khúc Minh Nguyệt cảm thấy như bị sét đánh, đôi mắt đờ đẫn và nói: “Không thể, không thể, sư phụ sẽ không ngầm đồng ý với Phong m Dương hủy hoại ta... Không thể...”