Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2763




Đang hỏi Dương Bách Xuyên tại sao lại không giết nữ nhân hư này?

Dương Bách Xuyên nở nụ cười khổ trong lòng, lúc này trong lòng hắn sắp hỏng mất.

Bởi vì hắn trúng độc.

Cẩn thận phòng bị đến mấy nhưng cuối cùng vẫn bị Khúc Minh Nguyệt hạ độc.



Đây là chuyện không thể tránh khỏi, bởi vì khi hắn chụp một chưởng lên trên ngực của Khúc Minh Nguyệt, hắn đã bị trúng độc.

Dương Bách Xuyên không ngờ nữ nhân âm độc này sẽ hạ độc trên người bản thân, nói cách khác chỉ cần Dương Bách Xuyên chạm vào người nàng ta, chắc chắn sẽ trúng độc.

Vừa rồi lúc Khúc Minh Nguyệt nhìn hắn lạnh lùng cười, Dương Bách Xuyên phát hiện chân tê không thể di chuyển, trên đùi mọc ra từng cái tua như rễ cây, trực tiếp chui vào trong bùn đất……



Cả hai đùi đều như vậy.

Đáng sơn hơn, cả người bắt đầu mọc ra sợi màu vàng nâu, chỉ trong chớp mắt đã chui vào trong bùn đất.

Hơn nữa tóc của hắn cũng điên cuồng sinh trưởng, trong một giây đã bén rễ nảy mầm chui vào trong đất, cho nên cả thân thể của Dương Bách Xuyên không thể cử động, cả người bắt đầu chết lặng, mất đi tri giác.

Quái dị hơn, rõ ràng lúc ra tay Dương Bách Xuyên đã phong bế kinh mạch khiếu huyệt trên người, nhưng vẫn bị trúng độc.

Hắn không hiểu tại sao lại bị trúng độc,

Không tiếng động trúng độc, đây mới là điều làm Dương Bách Xuyên cảm thấy khủng bố.

Không hề cảm nhận được dấu hiệu trúng độc, chỉ mới đánh một chưởng vào ngực của Khúc Minh Nguyệt mà thôi đã xuất hiện loại tình huống này.

Hai tay cũng chậm rãi mọc ra sợi, trong nháy mắt chui vào trong bùn đất.

Dương Bách Xuyên cảm thấy sợ hãi, mặc dù phế bỏ Khúc Minh Nguyệt, nhưng hiện tại chính hắn cũng gặp nguy hiểm.

Không hề nghi ngờ độc trên người Khúc Minh Nguyệt chính là độc mà Nguyên Thần Huyễn ban cho, lúc trước Lục Yên Chi từng nói đây là độc Nguyên Thần Huyễn mới nghiên cứu chế tạo ra.

Chỉ đưa thuốc giải cho Khúc Minh Nguyệt lại không đưa cho Lục Yên Chi, bởi vì Lục Yên Chi nói nàng ta là Ách Nạn Độc Thể nên lão già Nguyên Thần Huyễn cho rằng không cần thuốc giải.

Giờ thì tốt rồi, không thể giết được Khúc Minh Nguyệt, hắn yêu cầu thuốc giải.

Dương Bách Xuyên không thể giải được loại độc quỷ dị này trong phút chốc, từng nghiên cứu “Thần Ma Y Điển” nên Dương Bách Xuyên hiểu biết độc đạo là thiên biến vạn hóa, độc và độc dung hợp sẽ có tác dụng hóa học. Có thể tự nghiên cứu ra độc mới, cho nên chỉ có người chế tạo ra độc dược mới biết phương pháp giải độc nhanh nhất hoặc có được công thức phối dược giải độc.

Hắn có “Thần Ma Y Điển” trong tay nên không khó để hóa giải độc, nhưng yêu cầu thời gian, hiện tại hắn cảm thấy loại độc này đang nhanh chóng hấp thụ sinh cơ tinh huyết trên người hắn.

Không có dấu hiệu, phát độc cực nhanh làm Dương Bách Xuyên không kịp phản ứng, trong nháy mắt cảm giác chính mình biến thành một gốc cây mọc ra ngàn vạn cái rễ.

Lúc thúc giục chân khí ngăn cản luyện hóa, không chỉ không luyện hóa được rễ, ngược lại cảm giác tinh huyết trong cơ thể xói mòn càng nhanh, Dương Bách Xuyên vội càng gọi chồn nhỏ đừng giết chết Khúc Minh Nguyệt, lúc này hắn không dám thúc giục chân khí, không dám động.

Nói với chồn nhỉ: “Chồn nhỏ, ta trúng độc, không thể giết nàng ta.”

“Chi chi chi ~”

Chồn nhỏ cũng thấy được Dương Bách Xuyên hóa thành quái vật, sốt ruột gầm lên.

Sau đó chồn nhỏ quay sang gầm rú về phía Khúc Minh Nguyệt, thấy sắp đến gần nàng ta, Dương Bách Xuyên khẩn trương nói: “Chồn nhỏ, đừng chạm vào nàng ta, trên người nàng ta đều là độc.”

Tâm ý tương thông với chồn nhỏ nên có thể hiểu được chồn nhỏ đến gần Khúc Minh Nguyệt để tìm thuốc giải, loại độc này quá lợi hại, ngay cả hắn cũng không có cách, sợ chồn nhỏ cũng trúng độc.

“Chi chi ~”

Chồn nhỏ dừng lại nhìn Dương Bách Xuyên, đôi mắt tròn xoe ngập nước, sau đó nhảy vèo lên trên người Khúc Minh Nguyệt.