Ngay lập tức Dương Bách Xuyên nhíu mày lại, mặc niệm: “Pháp thuật mượn phân thân/”
Ngay sau đó toàn thân củ sen hóa thành một ánh sáng chói mắt, trong nháy mắt chân khí khổng lồ và lực lượng thần hồn cường đại trở về trong cơ thể bản thể.
Lúc này Dương Bách Xuyên cảm nhận được lực lượng trong cơ thể hắn tăng gấp đôi, mơ hồ cảm nhận được ranh giới Hợp Thể cảnh.
Trong nháy mắt lực lượng của phân thân bị chuyển hóa, bị bản thể thu hồi, hai mắt của phân thân củ sen dần tối lại, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Bây giờ Dương Bách Xuyên mới lấy lại phản ứng, lo lắng của hắn chỉ là dư thừa, điên cuồng cười to. Hắn quên mất thần hồn của phân thân củ sen được tách ra từ nguyên thân của mình, chỉ cần nguyên thần của bản thể không diệt, phân thân cường đại đến mấy cũng chỉ là phân thân, lo lắng hoàn toàn dư thừa, kiêng kị trong lòng chỉ là tâm ma sâu trong tâm của chính mình mà thôi.
Sáng sớm ngày hôm sau, bản tôn của Dương Bách Xuyên lặng lẽ rời khỏi Tinh Thần Môn, để lại phân thân củ sen ở lại tọa trấn Tinh Thần Môn, dù sao thì hiện tại, tu vi của phân thân củ sen đã đạt tới cảnh giới Hợp Thể, những gì mà bản tôn có thể thi triển thì phân thân củ sen cũng có thể.
Hơn nữa, so về tu luyện thì phân thân củ sen có khả năng cảm ngộ tốt hơn cả bản tôn, Dương Bách Xuyên đã dặn dò, để phân thân củ sen ở lại Tinh Thần Môn lĩnh hội chiêu thần thông thứ hai của, tới khi đó, chỉ cần giác ngộ thì bản tôn là hắn cũng có thể tu luyện thành.
Bây giờ hắn phải đi thành Tinh Thần để luyện đan giải độc cho Lâu Hải Đường, mặc dù hắn cũng không vui vẻ gì khi phải đối mặt với một ma đầu có tu vi cường đại, nhưng là một nam nhân, chuyện đã hứa thì hắn nhất định sẽ làm.
Thật ra thì hắn cũng không dám không đi, tu vi của Lâu Hải Đường rất cường hãn, nói trắng ra là hắn không chọc nổi.
Để phân thân củ sen ở lại cũng không sao cả, cũng không ai biết bản tôn của hắn đã rời đi.
Lý Phượng Ngọc và chín nữ nhân Thương Vũ Tình nhìn thấy tu vi của Dương Bách Xuyên bỗng nhiên đột phá tới cảnh giới Hợp Thể thì ngạc nhiên, nhưng cũng đúng thôi, bản tôn của hắn đã đạt với Phân Thần đại viên mãn, chỉ cách Hợp Thể một bước.
Chỉ không ngờ bản tôn còn chưa đột phá mà phân thân củ sen đã đột phá tới cảnh giới Hợp Thể.
Điều này khiến Dương Bách Xuyên thấy được sự phi thường của phân thân củ sen, từ góc độ thân thể mà nói thì phân thân củ sen không thua kém gì với cơ thể xác thịt của hắn cả, thậm chí còn cường đại hơn, đối mặt với Kim Đan, Thiên Kiếp, phân thân củ sen đều trực tiếp dùng thân thể để vượt qua, không hề sử dụng tới một chút chân khí nào.
Còn có thể hấp thu năng lượng của thiên kiếp để tu luyện, một phát đã tu luyện tới cảnh giới Hợp Thể, không thể không nói, tốc độ tu luyện này có thể so với hỏa tiễn.
Chỉ là, Dương Bách Xuyên ngẫm nghĩ, thứ nhất, cơ thể của phân thân củ sen chính là bảo vật được trời đất nuôi dưỡng thành, hấp thu linh khí của thiên địa, vượt xa gấp mấy lần so với những sinh linh khác, hơn nữa thần hồn của phân thân củ sen được quyết định theo bản thể, cảnh giới thần hồn của bản thể hắn là Phân Thần đại viên mãn, phân thân củ sen tu luyện tất nhiên sẽ đột phá trước thời hạn.
Bọn họ có chung một thần hồn.
Sau khi thu lấy sức mạnh của phân thân củ sen, Dương Bách Xuyên mới biết mình lo lắng thừa thãi, trái lại, hắn đã tu luyện ra một chí bảo.
Chỉ cần phân thân củ sen tu luyện càng mạnh thì lực lượng mà bản tôn hắn có thể dựa vào càng lớn.
Chuyện tốt này giống như bánh từ trên trời rơi xuống.
Thế nên hắn rất yên tâm rời đi, sau khi lấy đi sức mạnh của phân thân củ sen, hắn và phân thân cũng tâm linh tương thông, trước kia là chưa kịp ma hợp, nhưng hiện tại hắn cũng không cần phải lo lắng nữa, phân thân củ sen làm gì thì bản tôn là hắn cũng sẽ biết...
Sau một canh giờ, hắn ngự kiếm phi hành tới thành Tinh Thần, chạy thẳng tới tửu lâu của Lâu Hải Đường, trong tay hắn có lệnh bài mà nàng ban cho, có thể nói là không một trở ngại, chẳng ai dám ngăn cản hắn.
Tới lầu ba, hắn gặp nhân viên phục vụ – Nguyễn Linh Hoa, có lẽ là đã được căn dặn nên khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên, Nguyễn Linh Hoa rất cung kính, hành lễ nói: “Tiền bối, lâu chủ nhà ta đã dặn dò, bảo người trực tiếp đi tìm ngài ấy.”
Dương Bách Xuyên gật đầu đi thẳng tới phòng bao chữ Thiên ở phía cuối, khu vực của Lâu Hải Đường.
Sau khi tới trước cửa, đang định gõ thì hắn nghe bên trong vang lên giọng của Lâu Hải Đường: “Tự vào đi.”
Dương Bách Xuyên nghe vậy thì đẩy cửa bước vào.
Nhưng mà, sau khi tiến vào thì hắn lại không nhìn thấy Lâu Hải Đường ở phòng khách, đang nghĩ xem nàng có ở phòng sát vách không, quả nhiên cửa mở, Lâu Hải Đường tóc dài tới thắt lưng, trên người khoác áo choàng màu hồng, nàng để tóc ướt sũng bước ra ngoài.
Đôi chân như ẩn như hiện, khiến cho Dương Bách Xuyên lại đang mơ tưởng viễn vông.
“Tỷ tỷ có đẹp không?” Lâu Hải Đường đột nhiên hỏi.
“Đẹp.” Dương Bách Xuyên nuốt nước bọt.