Trong lòng vừa động, vận khởi chiêu đầu tiên của "Thập Nhị Chí Tôn" thần thông, Kim Cang Chí Tôn.
Trong nháy mắt cơ thể Dương Bách Xuyên cao tới ba mươi thước, hóa thân thành người khổng lồ.
"Kim Cang Ấn, đi chết cho ta." Trong tay kết ấn, niệm động mật chú, một chưởng đánh thẳng đến chỗ Lệ Bách Trì.
Giờ phút này, Dương Bách Xuyên hóa thành người khổng lồ, thế nhưng không ảnh hưởng tốc độ chút nào, bởi vì đây là thuật thần thông.
Lệ Bách Trì cũng lập tức xông thẳng về phía Dương Bách Xuyên, ở trong mắt gã ta, Dương Bách Xuyên chính là một tiểu Phân Thần cảnh mà thôi, ở trước mặt tu sĩ Hợp Thể cảnh như gã ta thì chỉ cần một cái tát là có thể đánh chết Dương Bách Xuyên.
Ngay sau đó, gã ta thấy Dương Bách Xuyên hóa thân thành một pho tượng khổng lồ, lúc một chưởng đánh về phía gã ta, sắc mặt gã ta lập tức đại biến, bởi vì Lệ Bách Trì phát hiện thời điểm bàn tay khổng lồ của Dương Bách Xuyên bao phủ tại đỉnh đầu gã, thế mà cơ thể của gã ta lại không nhúc nhích được.
"Phụ thân, cứu con..." Lệ Bách Trì hoảng sợ kêu to.
"Ầm ~"
Lệ Bách Trì cầu cứu, nhưng chưa dứt lời đã bị một chưởng của Dương Bách Xuyên đánh xuống, phát ra tiếng ầm ầm.
Sau một khắc, Lệ Bách Trì trực tiếp bị một chưởng của Dương Bách Xuyên đánh chết.
"Trì Nhi..." Gia chủ Lệ gia đau khổ gào to.
Nhưng lão ta lại bị Thú Ngũ Hành gắt gao quấn lấy nên hoàn toàn cứu không được, cũng không kịp.
Lệ Bách Trì là tu sĩ cảnh giới Hợp Thể mà lại bị một cảnh giới Phân Thần như Dương Bách Xuyên đánh chết. Đến lúc này mọi người mới nhận ra Dương Bách Xuyên vốn không phải là tu sĩ cảnh giới Phân Thần, mà là một nhân vật giả heo ăn thịt hổ.
Người khổng lồ cao ba mươi mét có thần thông cường đại, cả người nhà họ Lệ lẫn người nhìn lén đều hít một hơi lạnh.
Sau khi Hoàng Phủ Vân Phi thấy Dương Bách Xuyên ra tay, hắn ta vội vàng nhìn phụ thân Hoàng Phủ Bá Thiên. Nếu lúc này còn không ra tay, muộn thêm chút nữa mới qua thì chưa chắc Dương Bách Xuyên sẽ cảm kích.
May mà Hoàng Phủ Bá Thiên cũng là người quả quyết. Ông ta vung tay lên, nói với mấy trăm đệ tử của gia tộc Hoàng Phủ: "Không tha cho bất kỳ một người nào của phủ thành chủ. Giết!"
Ngay sau đó, người của gia tộc Hoàng Phủ xông vào tấn công.
...
"Dương huynh, ta tới rồi." Hoàng Phủ Vân Phi hô to.
Dương Bách Xuyên nhếch môi cười. Hắn đã phát hiện người của gia tộc Hoàng Phủ tới nhưng lại trốn ở một bên không đi ra, thầm nghĩ nếu các ngươi còn không ra ngoài, muộn thêm chút nữa thì sẽ không cảm kích.
Ngay lúc Dương Bách Xuyên vừa mới nghĩ như vậy, giọng nói của Hoàng Phủ Vân Phi vang lên.
Dương Bách Xuyên thở phào. Phủ thành chủ có gần một nghìn binh tướng, tuy hắn dùng trận kỳ Luyện Thiên vây nhốt bọn họ, nhưng nếu không có hắn điều khiển thì sớm muộn gì bọn họ cũng phá được trận pháp.
Người của gia tộc Hoàng Phủ đi ra đối phó rất đúng lúc.
"Ngươi dẫn theo đệ tử của gia tộc Hoàng Phủ đi giết đám binh tướng kia đi!" Dương Bách Xuyên không khách sáo, thẳng thừng nói với Hoàng Phủ Vân Phi. Gia tộc Hoàng Phủ có ba cao thủ Độ Kiếp, nhưng là Độ Kiếp sơ kỳ, để cho bọn họ đi giết gần một nghìn binh tướng hoàn toàn không có vấn đề.
Nói xong Dương Bách Xuyên không quan tâm nữa, lập tức bước lên phía trước, đồng thời hét to: "Chí Tôn Ấn!"
Hắn vung một quyền tấn công, cùng với thú Ngũ Hành chém giết gia chủ Lệ gia, không mong có thể làm đối phương bị thương, chỉ mong có thể quấy rối lão ta, miễn sao thú Ngũ Hành tìm cơ hội là được.
Chủ tớ một người một thú vô cùng ăn ý.
Khi Dương Bách Xuyên tung ra một quyền, mặt gia chủ Lệ gia biến sắc. Lão ta có thể cảm nhận được uy lực một quyền này của Dương Bách Xuyên rất đáng gờm. Lão ta hừ lạnh, cũng tung ra một quyền tấn công.
Ầm!
Mạnh mẽ đỡ một quyền của Dương Bách Xuyên.
Pháp tướng giống như người khổng lồ của Dương Bách Xuyên lùi về sau bình bịch, chân khí trong cơ thể quay cuồng. Hắn lẩm bẩm trong lòng: "Không hổ là cao thủ Độ Kiếp trung kỳ."
Hiện tại hắn vẫn là tu sĩ cảnh giới Phân Thần đại viên mãn. Lúc này đối đầu với cao thủ Độ Kiếp trung kỳ, mặc dù hắn đã sử dụng Thập Nhị Chí Tôn mà sư phụ truyền dạy cho, nhưng vẫn không phải là đối thủ của người ta, khi đụng độ vẫn chịu thiệt một chút.