Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2474




Cũng không phải bí mật lớn gì mà lại xúm lại với nhau, hỏi thanh niên các tộc sau khi tiến vào bí cảnh Thao Thiết thì thu hoạch được gì.

Chính xác mà nói thì tất cả đều tới vì mảnh vỡ Thiên Trảm.

Mảnh vỡ Thiên Trảm chính là bằng chứng của mỗi thế lực khi thông qua Thiên Trảm.

Không có mảnh vỡ Thiên Trảm thì sẽ không đi qua được Thiên Trảm, không qua được Thiên Trảm thì tu vi chỉ dừng lại ở cảnh giới Phân Thần.



Ở Sơn Hải Giới, không chỉ thiếu những bí điển công pháp đột phá mà điều kiện tài nguyên cũng không thể chèo chống được cấp bậc tu vi cảnh giới Phân Thần, Nhân hay Yêu thì đều có chung điểm này.

Từ khi có Thiên Trảm đến nay cũng đã mười vạn năm, Sơn Hải Giới phần lớn là dựa vào hơi thở để tồn tại, nếu muốn đi tới một nơi gọi là Tu Chân Giới trong truyền thuyết, thì nhất định phải có mảnh vỡ Thiên Trảm thì sứ giả biên giới mới cho qua.

Nếu không có mảnh vỡ Thiên Trảm thì xin lỗi, ngoan ngoãn đợi ở Sơn Hải Giới, hoặc là chờ chết, hoặc là xông vào Thiên Trảm, nhưng vào đó thập tử nhất sinh, mười vạn năm nay, không biết đã có bao nhiêu bậc kỳ tài ngút trời đều chết ở Thiên Trảm, hoặc là sẽ bị sứ giả bày ra cửa ải khó khăn.



Lâu ngày, các gia tộc ở Sơn Hải Giới cũng đã quen, chỉ có thể tìm mảnh vỡ Thiên Trảm ở khắp các nơi.

Nhưng mảnh vỡ Thiên Trảm ở chỗ nào của Sơn Hải Giới, bao giờ mới xuất hiện...bọn họ không thể kiểm soát được những chuyện này, lần này mặc dù bí cảnh Thao Thiết đã xuất hiện, nhưng tất cả mọi người đều không tìm thấy mảnh vỡ Thiên Trảm, có một số bí cảnh đều hạn chế về thời gian, thậm chí là cấm chế tu vi...không phải ai cũng tiến vào được...

Tóm gọn bằng một câu, tu sĩ ở Sơn Hải Giới chính là người bị giam cầm ở một thế giới nhỏ.

Đương nhiên, Dương Bách Xuyên sẽ không nói mảnh vỡ Thiên Trảm ở bí cảnh Thao Thiết đã bị bình Càn Khôn của mình cắn nuốt.

Hắn chỉ đứng bên cạnh, nghe các đại lão thảo luận nên làm gì?

Tính toán thời gian, sau khi các thế lực đi tìm mảnh vỡ Thiên Trảm vào năm trăm năm trước, tới tận bây giờ cũng chưa ai tìm được.

Theo quy định của sứ giả biên giới, cứ năm trăm năm thì sẽ vào Thiên Trảm một lần, nếu tìm được mảnh vỡ Thiên Trảm thì sẽ thông qua, không tìm được chỉ có thể cưỡng ép xông vào.

Lẽ nào tất cả mọi người đều xông vào Thiên Trảm sao?

Vậy khác nào đi chịu chết.

Cuộc thảo luận chìm trong tiếng than thở.

Lúc này, bọn họ đưa ra quyết định là sẽ đi tới trung tâm của Nhân tộc, bởi vì ở đó còn có một bí cảnh lớn, lần này những lão già của các thế lực sẽ đích thân dẫn theo đệ tử đi tìm kiếm, mặc dù bí cảnh đó nguy hiểm, nhưng lại không có cấm chế.

Ai cũng có thể tiến vào.

Bởi vì nếu không tiếp tục tìm kiếm, bọn họ sẽ phải đợi năm trăm năm nữa, trong khoảng thời gian này, những người bị kẹt trong bình cảnh sẽ khó tránh khỏi tạo hóa, hơn nữa sự phát triển của tông môn cũng là vấn đề.

Sau khi bàn bạc, quyết định đi về địa bàn châu Trung Ương, vài người đứng đầu chính thức mời Dương Bách Xuyên tham gia, hôm nay thực lực Dương Bách Xuyên thi triển ra đủ để ngang hàng với bọn họ.

Nhưng Dương Bách Xuyên lại từ chối, hiện tại hắn không có hứng thú với cái gì mà mảnh vỡ Thiên Trảm, nỗi lo lớn nhất trong lòng hắn bây giờ là sự an nguy của chồn nhỏ và tiểu Phượng Hoàng, mặc kệ Hóa Thê Lương là địch hay là bạn thì hắn cũng phải tới chỗ lão ta để tìm chồn nhỏ và tiểu Phượng Hoàng, có đúng hay không thì phải đi gặp Hóa Thê Lương mới biết được.

Cho dù là địch thì hắn cũng không quan tâm, dù sao thì có sư phụ Vân Thiên Tà chống lưng, hắn đương nhiên dám đi tìm Hóa Thê Lương để liều mạng.

Lúc sắp chia tay, Hạ Thiền đi tới đứa cho Dương Bách Xuyên một món đồ, nàng nhìn Dương Bách Xuyên rồi lạnh lùng nói: “Trâm cài tóc này là tín vật đính ước mà cha đưa cho mẹ ta, bây giờ người cũng không còn nữa, ta có giữ cũng thêm đau khổ, ngươi cầm về đi.”

Sau khi đưa cho Dương Bách Xuyên, nàng liền theo sư phụ rời đi.

Diệp Vô Tâm không muốn đi, nàng muốn theo Dương Bách Xuyên, nhưng bị lão tổ tông nhà nàng cưỡng ép đưa đi, nói là đi rèn luyện, lần này có rất nhiều trưởng lão đích thân dẫn đoàn, tiểu bối đi theo nhất định sẽ có lợi cho tu vi, cơ hội hiếm có, nhưng Diệp Vô Tâm cũng đã nói, trở về sẽ tới châu Tây Sơn để tìm hắn.

Hầu Đậu Đậu thì ở lại, hắn tạm biệt Lão Viên Hầu và Bạch Khởi, có lẽ bị ảnh hưởng bởi Dương Bách Xuyên nên trong lòng Hầu Đậu Đậu, tình nghĩa quan trọng hơn bất cứ thứ gì, hắn muốn theo Dương Bách Xuyên đi tìm chồn nhỏ.

Trước khi đi, Tiểu Ô Quy đã đưa cho Dương Bách Xuyên tín vật của tộc Long Quy, bảo hắn sau này tới Đại Hải làm khách, vừa đi vừa lưu luyến không rời.

Sau khi tạm biệt từng người, Dương Bách Xuyên quay đầu lại, người của Bổ Thiên Cung vẫn còn ở đây, bởi vì tiểu trích tiên Đường Đường đang ngồi vắt vẻo trên cành gây gặm linh quả, vị tiểu sư tôn của Bổ Thiên Cung còn chưa lên tiếng, người của Bổ Thiên Cung đương nhiên không dám đi.

Tiểu trích tiên bực mình phất tay về đám người Bổ Thiên Cung nói: “Các ngươi đi hết đi, trở về nói với thái thượng trưởng lão, bảo ta muốn đi làm một chuyện trọng đại cho Sơn Hải Giới, nếu như thành công thì ta sẽ rời khỏi Sơn Hải Giới, nếu thất bại thì tự ta sẽ trở về, bảo ông ấy đừng lo lắng cho ta.”

Nghe vậy, người của Bổ Thiên Cung mới rời đi, bọn họ cũng biết vị tiểu sư tôn này thường xuyên xuất quỷ nhập thần, dù sao thì cũng không quản được, mặc cho nàng đi, cũng không lo lắng có người làm gì được nàng.