Nhưng Dương Bách Xuyên lại nghe thành đối phương bày tỏ thiện chí với mình, bèn nói ngay: "Không thành vấn đề, cháu có chút thành tựu trong y thuật, chú Phó gọi cháu sẽ đến."
"Ha ha ha, tốt lắm, ăn nói dứt khoát, thảo nào anh Vương và Lý Gia đều khen cháu hết lời, đúng là tuổi trẻ tài cao." Phó Siêu mỉm cười bảo.
"Nào nào nào, chúng ta là người một nhà, ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện."
Mấy người ngồi xuống, Lý Gia mỉm cười nói với Phó Siêu: "Anh Phó tuyệt đối đừng xem thường y thuật của Bách Xuyên. Lần trước thằng Tông bị thương, tôi và Vương mặt đen đến Bệnh viện Quân Y làm kiểm tra, anh đoán xem Bệnh viện Quân Y nói thế nào?"
Phó Siêu khen y thuật của Dương Bách Xuyên chỉ là lời nói xã giao thôi, chứ trong lòng không nghĩ rằng cậu thanh niên Dương Bách Xuyên này có y thuật cao siêu gì hết.
Nhưng sau khi nghe Lý Gia nói vậy, ông ta bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề, bởi vì ông ta biết rõ Lý Gia chưa bao giờ thổi phồng nói quá. Y thuật của Dương Bách Xuyên có thể khiến một giảng viên nổi tiếng nghiêm khắc ở Đại học Yên Kinh như Lý Gia trịnh trọng khen ngợi như thế, có lẽ đối phương thật sự có bản lĩnh.
Phó Siêu nghiêm túc hỏi: "Bệnh viện Quân Y nói thế nào?"
Lý Gia lộ vẻ sợ hãi khi nhớ lại: "Bác sĩ quân y kỳ cựu của Bệnh viện Quân Y nói rằng vết thương trên đầu thằng Tông cho dù đi Bệnh viện Quân Y cũng bó tay hết cách, người chữa trị cho thằng bé chắc chắn là người tài ba trong giới Y học, còn bảo tự thấy bản thân không bằng, cứ nhất quyết đòi tôi giới thiệu cho ông ấy!"
Phó Siêu nghe xong thì sốc lắm. Đương nhiên ông ta biết bác sĩ quân y kỳ cựu của Bệnh viện Quân Y mà Lý Gia nhắc tới là ai. Vị quân y kỳ cựu kia là thần y nổi tiếng trong giới Đông y Trung Quốc, đến bản thân ông ấy cũng tự thấy bản thân không bằng thì đúng là y thuật của Dương Bách Xuyên cực kỳ xuất sắc.
Nghĩ tới đây, Phó Siêu nhìn Dương Bách Xuyên bằng cặp mắt khác.
Sau khi nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Phó Siêu, Lý Gia cố ý nói như vậy là để thiết lập quan hệ cho Dương Bách Xuyên trước mặt Phó Siêu.
Huống chi những gì bà ta nói đều là sự thật. Lần trước sau khi trở về từ núi Phượng Hoàng, cả nhà họ đưa con trai Vương Tông Nhân đến Bệnh viện Quân Y khám, kết quả nhận được chính là như thế.
Nếu không có Dương Bách Xuyên thì e là lần đó con trai họ đã nguy hiểm đến tính mạng.
May mà kết quả kiểm tra của Bệnh viện Quân Y cho thấy sức khỏe của con trai không có gì đáng ngại, tất cả vết thương đều đã được điều trị, chỉ cần nằm viện điều dưỡng vài ngày.
Nếu không có Dương Bách Xuyên, Lý Gia và Vương Mộ Sinh sẽ hối hận cả đời.
Nhất là Vương Mộ Sinh, mỗi khi nhớ lại lời nói của bác sĩ quân y kỳ cựu kia, sau lưng lại đổ mồ hôi lạnh. Ông ta đã tìm con trai nói chuyện, quan hệ ba con cũng cải thiện rất nhiều. Tất cả những điều này đều là nhờ công lao của Dương Bách Xuyên.
Cho nên vợ chồng Vương Mộ Sinh cảm kích Dương Bách Xuyên từ tận đáy lòng.
Lần này họ tìm Dương Bách Xuyên ăn cơm là vì muốn nhận vị ân nhân Dương Bách Xuyên có y thuật cao siêu này.
Để tìm hiểu tình hình của Dương Bách Xuyên, Vương Mộ Sinh không điều tra xuất thân của anh, bởi vì nếu điều tra thì ông ta cảm thấy không tôn trọng Dương Bách Xuyên, còn chẳng bằng mời Dương Bách Xuyên ăn cơm rồi hỏi han trên bàn cơm. Như vậy có vẻ thân thiết, hai bên có thể gia tăng tình cảm.
Sau bữa cơm, Vương Mộ Sinh đánh mắt ra hiệu cho bà xã Lý Gia hỏi thăm tình hình của Dương Bách Xuyên. Bất kể trên phương diện học tập hay là sinh hoạt, nếu có thể giúp đỡ Dương Bách Xuyên thì cũng xem như gia đình họ bày tỏ lòng cảm ơn.
Lý Gia tươi cười gắp thức ăn cho Dương Bách Xuyên ngồi bên trái, rồi lại gắp thức ăn cho con trai ngồi bên phải, thân thiết hỏi: "Bách Xuyên, hiện giờ tình hình học tập của cháu thế nào? Có theo kịp không? Không biết cô có thể giúp cháu chuyện gì không? Cháu phải nói thật nhé, cô coi cháu như nửa con trai của mình."