Sư Muội, Chậm Chút Đã - Nghiêm Ca Linh

Chương 7





Nếu hai nhà đã muốn kết nhân duyên thật, thế thì chỉ đành tổ chức hôn lễ, chúc hai trẻ bền lâu.

Tuyệt đối không thể để chuyện của con gái phá hoại quan hệ giữa hai phủ.
“Phu nhân người phải công bằng, người không thể vì nàng là con gái người mà chỉ tin lời nàng không tin lời ta.

Túi tiền là nàng sai người nhét cho ta, là nàng bảo ta rời khỏi phủ không cần giúp người thêu đồ nữa.

Nha hoàn kia đẩy ta vào ngõ cụt, hại ta phải trèo tường ra ngoài, không ngờ phía bên kia không phải là đường lớn.

Bất ngờ hơn là Cao phu nhân lại đưa ta về.

Chắc chắn là bà ấy hiểu lầm ta là kẻ trộm, xin lỗi ta đây khinh thường hành vi trộm cắp đó.”
Triệu Ấu Lăng vừa mới vào thành, Tuy nàng không hiểu lắm về những quy tắc phố phường đó, nhưng nàng không phải kẻ ngốc, người khác nghĩ thế nào chỉ cần nàng chịu khó suy đoán là phân tích ra ngay.
“Khụ~”
Vương thị vội vàng phất khăn ra hiệu cho đám tỳ nữ ra ngoài, chỉ để Vệ ma ma ở lại chú ý đến Triệu Ấu Lăng, sợ Triệu Ấu Lăng lại biến mất.
Ban sáng tỳ nữ tới báo không thấy tú nuơng nữa, làm Vương thị cuống hết cả lên.
Nếu không phải con gái đến thỉnh an, khéo bà ấy đã chạy đến Hoán Nguyệt Hiên truy hỏi lý do tú nương biến mất rồi.
Cũng may ông trời không phụ lòng người, để Cao phu nhân đưa người tới.

Mặc dù còn mang đến cho bà ấy một phiền phức lớn…
Vương thị tin lời Triệu Ấu Lăng, Chỉ là bây giờ chân tướng của chuyện này không còn quan trọng nữa rồi, việc quan trọng nhất bây giờ là thêu cát phục cho Thái phu nhân.
Bà ấy không thể thể hiện ra rằng mình tin lời Triệu Ấu Lăng được, điều này hắn khác nào gián tiếp thừa nhận con gái Thẩm Dung Tư của bà ấy đã nói dối.
“Triệu cô nương.” Vương thị cầm quạt đàn hương quạt nhẹ trước mặt, môi mỉm cười nói: “Ngươi đã đồng ý thêu cát phục cho ta, ngươi có thể đảm bảo hoàn thành trong thời gian mười ngày không?”
“Đương nhiên có thể.” Triệu Ấu Lăng gật đầu.
“Được, vậy người tới Hoán Nguyệt Hiên thêu đi, mười ngày sau ta sẽ đưa ngươi mười lạng bạc và sai người tiễn ngươi ra khỏi phủ.

Bảo đảm lần này không đưa ngươi vào ngõ cụt nữa.”
“Mong phu nhân nói lời giữ lời.”
Triệu Ấu Lăng nghe ra được Vương thị đã tin lời nàng nói.
Vương thị nở nụ cười, sau đó gọi Vệ ma ma đưa Triệu Ấu Lăng đến Hoán Nguyệt Hiên.

“Lần này nhất định phải chiếu cố (giám sát) Triệu cô nương cho tốt (chặt chẽ), lỡ nàng có gì sơ xuất (nhỡ nàng chạy mất) ta sẽ hỏi tội ngươi.”
Vệ ma ma nghe vậy ngầm hiểu trong lòng…
Lại nói đến Thẩm Dung Tư ban nãy vội vàng bước ra khỏi cửa, nàng ấy đi qua hành lang đang định quay về hậu viện thì đột nhiên nghe thấy tiếng ai gọi mình.
Nghe ra đó là giọng của nhị ca, nàng ấy quay người bĩu môi nhìn Thẩm Chiêu đang bước tới.
“ngũ muội sao vậy? Lại bị tổ mẫu phạt à?”
Vì cái c.h.ế.t của Mỹ Diên mà Thẩm Dung Tư bị tổ mẫu phạt cấm túc trong phủ, còn hại nàng ấy mỗi lần đi qua Phù Hương Uyển lại thấy kinh hồn bạt vía.
Thẩm Chiêu cảm thấy rất có lỗi với muội muội nhưng lại không biết nên bồi thường thế nào cho phải.

Bởi vậy mỗi lần nhìn thấy muội muội đều muốn dỗ nàng ấy vui vẻ.
“Nhị ca!”
Tiếng nhị ca của Thẩm Dung Tư nghe buồn bã vô cùng.
Thầm chiều khẽ giật mình, nào có thấy dáng vẻ này của muội muội bao giờ!
“Túi tiền tối qua nhị ca đưa cho ta bị ta không cẩn thận làm rơi ở trong vườn, sau đó bị tú nương mẫu thân gọi vào phủ nhặt được.
tú nương kia không muốn giao túi tiền ra, cứ nằng nặc nói là ta đưa cho nàng.

Oan cho ta quá.

Mẫu thân thà rằng tin người ngoài chứ không chịu tin ta.”
Thẩm Dung Tư tủi thân đáp, lúc nói chuyện hốc mắt rưng rưng, tưởng như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi lệ.
“Được rồi muội muội đừng khóc, nhị ca thay ngươi giáo huấn tú nương không biết tốt xấu kia.

Nàng nhặt được bạc mà dám cầm đi luôn rồi đổ hết tội lên người muội muội ta.

Đi, ngươi đưa nhị ca tới tìm tú nương đáng giận đó.”
Thẩm Chiêu cắn răng làm bộ muốn kéo Thẩm Dung Tư đi tìm tú nương kia “báo thù”.

Thẩm Dung Tư vội ngăn hắn lại.
“Nhị ca không cần để ý đến chuyện của ta đâu.

Huynh đang định ra ngoài à?”
“Ừ! Thế tử của Hoài Vương phủ đã trở lại, muội có muốn đi cùng ta không?”

“Muội không đi, huynh đi thì mau đi đi.

Muội đi thỉnh an tổ mẫu.”
Dạo này chỉ cần nghe thấy bốn chữ “Hoài Vương Thế tử” là lòng bàn tay Thẩm Dung Tư lại đổ mồ hôi.
“Vậy muội vui lên, cười cho nhị ca một cái xem nào.”
Thẩm Chiêu mặt mày sáng sủa, cười nhìn Thẩm Dung Tư.
Thẩm Dung Tư nhe răng cười, lại nghĩ tới hai mươi lượng bạc mất trắng, thế là cố cong khoé miệng đưa tay lên che.
“Nhị ca, hề hề hề.”
“Haizz, giờ trong túi nhị ca muội không còn một xu dính túi đây.

Đang lo lắng không biết lát nữa có đủ tiền mời Mục Hàn Trì ca ca của muội ăn cơm không.”
“Nhị ca đi sớm về sớm nhé.”
Thẩm Dung Tư thất vọng nhìn bóng lưng Thẩm Chiêu đi xa.
Nàng vốn định tới thỉnh an tổ mẫu nhưng nghĩ chắc chắn mẹ sẽ để tú nương thêu cát phục cho người nên đi được nửa đường lại chuyển hướng đi tới Hoán Nguyệt Hiên.
Đứng núp trong chỗ tối một lát, quả nhiên nàng ấy nhìn thấy Vệ ma ma dẫn Triệu Ấu Lăng đi vào Hoán Nguyệt Hiên.
Vệ ma ma là nha hoàn bồi giá của Vương thị, bà ấy chăm sóc Thẩm Dung Tư từ nhỏ, Thẩm Dung Tư làm nũng với bà ấy, bà ấy sao có thể chống lại được.
“Hai người các ngươi đưa Vệ ma ma đi tâm sự đi, nhớ không được chọc bà ấy giận đó.”
Thẩm Dung Tư liếc mắt ra hiệu cho hai nha hoàn thân cận, ý là giữ chân Vệ ma ma để nàng ấy vào trong nói chuyện một lát.
Thẩm Dung Tư vừa vào trong Hoán Nguyệt Hiên thì nhìn thấy Triệu Ấu Lăng đang ngồi vẽ hoa văn trước khung thêu, nàng ấy chắp tay sau lưng ho hai tiếng ra hiệu mình đã đến.
Biết ngũ tiểu thư của Trấn Quốc công phủ đến nhưng Triệu Ấu Lăng hắn thèm đoái hoài gì đến nàng ấy.

Nàng vẫn tiếp tục tô hoa văn lên tấm vải gấm bóng, thậm chí cả mắt cũng không chớp lấy một cái.
Thẩm Dung Tư không được tiểu tú nương hành lễ chào theo kiểu bề dưới, lúc đầu có hơi không vui nhưng sau đó lập tức mỉm cười, sáp lại gần Triệu Ấu Lăng tỏ vẻ đáng thương mà nói: “Ta biết là ngươi giận ta giả vờ làm như không biết ngươi, nhưng ta cũng là có nỗi khổ riêng.

Nếu ta thừa nhận ta biết ngươi, mẫu thân sẽ hỏi vì sao ta biết ngươi, ta không biết vẽ ra lí do gì để lừa bà ấy nữa.

Ta là vì tốt cho ngươi mà, không muốn để ngươi bị tổ mẫu của ta mắng đó.”
Thẩm Dung Tư trề môi, cảm thấy Triệu Ấu Lăng không hứng thú lắm với lời nàng ấy nói thì phải.
“Chu choa, hoạ tiết thêu này của ngươi xấu quá đi, cho dù có thêu đẹp hơn nữa thì tổ mẫu của ta cũng sẽ không mặc đâu.


Mà sao ngươi lại chọn hoa văn này vậy?”
Ngoài miệng Thẩm Dung Tư nói vậy chứ trong lòng lại cảm thấy rất kinh ngạc.
Dáng vẻ, màu sắc của hoa văn mẫu đơn tiên hạc nổi bật sống động trên nền xanh tùng bách của tấm vải gấm bóng dưới tay nàng.

Thực sự nàng tô đẹp đến mức khiến người ta không nỡ rời mắt.

So sánh thì Phượng ô giáng tử hoa phục cát tường mà nàng ta chuẩn bị cho tổ mẫu lu mờ hơn rất nhiều.
“ngũ tiểu thư xin hãy quay về đi, ngoài cửa có ma ma giám sát, ta không đi được.

Hơn nữa ta cũng đã trả lại bạc cho ngươi rồi, ngươi cứ dùng coi như là tiền công diễn một vở tuồng lừa ta đi.

Ta sẽ không đi đâu nữa.”
Triệu Ấu Lăng thêu xong một bên y khâm bèn tháo khung cố định, di chuyển mảnh vải gấm bóng đến vị trí một bên y khâm khác, xong xuôi lại cầm chì than lên phác thảo.
Tiểu tú nương không thèm chú ý đến nàng ấy, Thẩm Dung Tư bực trong lòng lắm nhưng cũng đành chịu.

Muốn lén đuổi tú nương đi lần nữa là không thể, mẫu thân đã phái Vệ ma ma canh chừng, cho dù Triệu Ấu Lăng có mọc cánh thì muốn bay khỏi Hoán Nguyệt Hiên cũng khó.
Vệ ma ma có thể điều động binh lính trong phủ, chỉ cần bà ta hô một tiếng Triệu Ấu Lăng sẽ bị b.ắ.n thành con nhím ngay.
Triệu Ấu Lăng chuyên tâm thêu, thêu một bộ cát phục trong thời gian mười ngày thật sự không để cho nàng một phút lười biếng nào.
Bây giờ thêu thùa đã trở thành kỹ năng kiếm sống của nàng, nếu có thể nhân dịp thọ yến của Thái phu nhân Trấn Quốc công phủ mà tạo dựng danh tiếng, chắc hẳn sau này sẽ có nhiều phú hộ trong Kinh thành tới tìm thuê nàng, nàng sẽ không cần lo về vấn đề thiếu bạc và tiền đồng nữa.
Triệu Ấu Lăng biết nếu muốn ở lại Kinh thành thì nhất định phải có tiền.
“Có phải là ta muốn lấy lại bạc đâu, là ngươi và Cao phu nhân tự đến mà!
Cao phu nhân nghĩ ngươi là trộm nên mới đưa ngươi tới nhà ta.

Nói ra thì ngươi cũng đen đủi thật, sao lại chạy vào cái ngõ cụt sau Phù Hương Uyển làm chi.
Chỗ đấy bị niêm phong từ hai tháng trước rồi, thế mà Cầm Nhi lại quên.

Thực ra ngươi nhảy tường ra ngoài từ hoa viên cũng được.”
Thẩm Dung Tư bĩu môi, tay này đỡ khuỷu tay kia, tay kia đỡ cằm, đôi mắt đen láy chớp chớp.
Tối qua khi Cầm Nhi nói đã đưa Triệu Ấu Lăng ra cửa sau Phù Hương Uyển, nàng ấy lập tức cảm thấy không ổn, lo lắng rằng Triệu Ấu Lăng bị mắc kẹt lại ở ngõ cụt phía sau viện.
Chỉ là lúc ấy khuya quá, hai nha hoàn của nàng ấy đã mệt lắm rồi, nàng ấy nghĩ thôi để tiểu tú nương chịu khổ tí, ai bào nàng tham lam mất hai mươi lượng bạc của mình chứ.
Chờ đến sáng nàng ấy cho người đến ngõ phía sau xem thử.

Người về báo lại nói không thấy người đâu.


Thẩm Dung Tư mới thầm nghĩ, chắc Triệu Ấu Lăng biết trèo cây nên men theo cây long não bên cạnh tường trèo ra rồi,
Haizz, người tính không bằng trời tính mà!
Thẩm Dung Tư cười đến mức híp cả mắt, rồi đột nhiên hỏi: “Chắc muội không biết tổ mẫu của ta không thể mặc y phục thêu hoa mẫu đơn nhỉ?”
“Hả? Vì sao vậy?”
Triệu Ấu Lăng nghiêng mắt nhìn sang, không nhận ra Thẩm Dung Tư đang nói dối.
“Bởi vì tổ mẫu của ta có một người muội muội, người đó chính là thân mẫu của Hoàng thượng bây giờ.

Thọ yến của tổ mẫu ta Hoàng thái hậu nhất định sẽ có mặt, theo lễ chế chỉ có trang phục của Hoàng thái hậu được phép thêu hoa mẫu đơn, tuy tổ mẫu của ta là Nhất phẩm Cáo mệnh phu nhân nhưng theo lễ chế, tổ mẫu ta không được sử dụng hoa văn thuộc về một mình Hoàng thái hậu đó.”
Thẩm Dung Tư vừa nói vừa gật đầu, cảm thấy rất hài lòng với câu chuyện tự biên tự diễn của mình.
“Nhưng ta đã vẽ mẫu đơn rồi, làm sao bây giờ?”
Muốn xóa hoa văn đã vẽ chắc chắn sẽ để lại dấu vết trên vải gấm bóng, thêu lên không đẹp nữa.
Thẩm Dung Tư đưa tay lên che miệng, ánh mắt tiếc nuối, ra vẻ như lo lắng thay Triệu Ấu Lăng.
Triệu Ấu Lăng gỡ khung thêu xuống, đặt cổ áo vừa mới vẽ xong lên khung rồi căng chặt, sau đó lại nhìn hình vẽ trên vải gấm bóng, dáng vẻ có hơi thất thần.
Đoán chừng tiểu tú nương sẽ vì hoa văn trên cát phục mà suy nghĩ một hồi đây.

Thẩm Dung Tư vui vẻ bước ra khỏi Hoán Nguyệt Hiên.
“ngũ tiểu thư e rằng bây giờ đi thỉnh an Thái phu nhân cũng muộn rồi, giờ này có lẽ Thái phu nhân đang ngồi ngoài viện hóng mát thưởng trà.”
Thẩm Dung Tư nói chuyện với tú nương lâu như vậy, Vệ ma ma là người lo lắng hơn ai hết.

Bà ta sợ ngũ tiểu thư nhà mình sẽ đánh nhau với tiểu tú nương.
Sáng nay ở đại sảnh, bà ta đã tận mắt chứng kiến Thẩm Dung Tư và Triệu Ấu Lăng đối chất.

Hai người, người hỏi người chối, chắc chắn trong lòng Thẩm Dung Tư có tức giận.
Vệ ma ma vẫn luôn quan sát động tĩnh trong phòng, tiếc là bà ta lại không nghe thấy bất kỳ tiếng xô xát nào.

Lúc sau thấy Thẩm Dung Tư vui vẻ đi ra, bà ta có lòng nhắc nhở cũng là vì muốn nàng ấy mau rời khỏi đây.
Phu nhân đã dặn dò, trong vòng mười ngày này không được để bất cứ ai bước vào Hoán Nguyệt Hiên, để tiểu tú nương chuyên tâm thêu y thường cho Thái phu nhân.
“Cảm ơn Vệ ma ma đã nhắc nhở, ta biết rồi.

Ta ra vườn nói chuyện với tổ mẫu đây.”
Thẩm Dung Tư quyết định sẽ dâng cát phục mà nàng ấy chuẩn bị cho tổ mẫu lên trước, tránh bị mẹ mình hẫng tay trên.
Cho dù tiểu tú nương có không thêu kịp thì với kiểu dáng, màu sắc, chất liệu cát phục mà mẹ nàng ấy chọn đều đẹp hơn của nàng ấy.

Chỉ đành đánh nhanh thắng nhanh giành được hảo cảm của tổ mẫu trước thôi.