Sáng ngày hôm sau, dưới bao nhiêu sự cảm kích của người dân trong Trấn Côn Điền, Sùng Lãm lại một mình lết thân đi tìm đạo của mình. Ai mà ngờ được chỉ trong một đêm tình cờ và vài câu nói khoát lác của hắn mà mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Một thân một mình Sùng Lãm từng bước men theo con đường, đi sâu vào rừng, tốc độ đẩy nhanh không ngừng nghỉ. Bởi vì lúc sáng hắn nghe hai ông cháu Trần Lão nói “ nếu không phải bất đắc dĩ thì không nên ở lại trong rừng Côn Điền lúc trời tối “ nguyên nhân cũng là bởi vì trong khu rừng này ngoài thú hoang ra thì còn xuất hiện một số yêu thú biết tu luyện, có sức mạnh phi phàm, ngoài ra ở trên núi còn có một nhóm cướp chuyên chặn đường cướp của. Nhưng cô nàng tiểu Lam kia lại nói “ nếu gặp đám cướp này thì không cần phải sợ “ còn nguyên nhân vì sao thì nàng ta lại không nói mà chỉ cười cười rồi thôi.
Sùng Lãm đi nữa ngày, không biết đã đi bao xa chỉ thấy càng vào sâu thì bên trong khu rừng càng âm u vắng vẽ, yên tĩnh dị thường, nói thẳng ra từ trong Trấn một đường đến đây, cái sự yên tĩnh cô quạnh này không có cho hắn cảm giác an toàn chút nào. Mà ngược lại, lại khiến cho hắn cảm giác bất an lo lắng, hắn cảm giác như nếu đi sâu vào thêm nữa thì chắc chắn sẽ có chuyện. Nhưng nếu không đi thì sẽ không kịp xuyên qua khu rừng trước lúc trời tối, bởi vì khu rừng này cũng không lớn nên chỉ đi một ngày là có thể xuyên qua, nhưng thật sự dễ qua vậy sao.?
Dưới những gốc cây lớn, cành lá rậm rạp đung đưa, Sùng Lãm càng lúc càng cảm thấy ớn lạnh, vì đoạn đường lúc mới đi vào thì ít ra còn có một số chim chóc bay qua nhảy lại hót vang và một số con vật nhỏ chui bò lủi thủi. Cho đến thời điểm hiện tại, thì tật cả những con vật đó một cái cũng không thấy bóng dáng đâu, hắn thầm nghỉ “ Không lẽ mình đã đi vào địa phận của con Yêu Tinh nào rồi sao “ hắn đã từng xem qua, nếu trong một khu rừng mà một góc nào đó không có bất kì một con vật nào lai vãn thì có nghĩa là ở đó đã xuất hiện Yêu Tinh chiếm làm lãnh thổ hoặc là chúng đang thủ hộ vật gì đó có giá trị đối với chúng.
Hắn vừa đi vừa suy nghỉ, mặt dù có phần sợ hãi nhưng cũng không còn cách nào khác “ai bảo mình là loại khác loài, là một con phế Long… Không học được thượng thừa của Long tộc thì chỉ còn cách đi học Thần Thông và Pháp Thuật của nhân loại thôi.” Sùng Lãm trầm ngâm đến bên cạnh một con suối, muốn rửa mặt cho tĩnh táo và uống một ngụm nước cho đỡ khác. Nhưng khi hắn vừa cúi người chạm tay vào nước thì, toàn bộ một con suối trong vắt đều hoá thành màu đỏ máu, một mùi tanh hôi nồng nặc sộc lên mũi, hắn lấy tay che mũi đồng thời cảnh giác, hai mắt liên tục đảo quang xác xung quanh.
Cuối cùng hắn đưa mắt dừng lại cách đó không xa, phía sau một gốc đại thụ và một lúm cây rậm, có hàng loạt những mũi gai gai nhọn hoắc to như lưỡi đao đang nhô lên run run. Con suối chính là từ dưới gốc đại thụ đó mà chảy xuyên qua, Sùng Lãm biết chắc là có vật gì dó đang cắn xé nhau ăn thịt, vốn tính ngoảnh đầu làm ngơ như không thấy rồi bỏ đi cho nhanh. Nhưng ai ngờ cái bệnh hiếu kì lại tái phát, đầu thì nghỉ nên bỏ đi nhưng chân thì lại rón rén từng bước tiếp cận cái lùm cây kia.
Sau cùng thì cũng như ước nguyện, hắn đến gần sát lùm cây chui vào trong đó, đưa tay vén những cành cây sang một bên cho rỏ tầm mắt, và cái xuất hiện trước mặt làm cho mồm miệng hắn há to xém phát ra tiếng, tim thì đập thình thịch. Phía trước đúng là một con Yêu Tinh là một con nhện màu xanh lục to lớn, những vật nhọn nhô lên lúc nãy chính là những cái gai trên lưng nó, lúc này nó đang cắm những cái chân nhọn hoắc sắc bén lên người một con Báo trắng nanh dài, trên miệng nó cắt xé ra từng miếng thịt Báo mà gặm nuốt. Hiển nhiên con Báo kia chỉ là một con thú hoang bình thường, gặp phải Yêu Tinh thì bị ăn thịt là chuyện đương nhiên.
Sùng Lãm thoát mồ hôi lạnh, hắn nhè nhẹ thả mấy nhành cây lại chỗ củ cố gắng không phát ra tiếng động, rồi lặng lẽ rời khỏi nơi này thật nhanh, nếu không để đến lúc con nhện kia ăn xong thì kẻ chết tiếp theo sẽ là hắn, sở dĩ lúc nãy nó không phát hiện ra hắn là vì nó đang ăn, múi tanh hôi của con Báo đã đánh lừa cảm giác của nó hay nói cách khác là áp đi mùi trên người Sùng Lãm vậy nên hắn mới có thể dễ dàng chạy loạn vào địa bàng của Nhện Tinh. Nhưng lúc nó ăn xong thì sẽ khác, bởi vì Nhện là một là loài cóc giác quang cảm ứng nhậy bén nhất, tất cả mọt thứ có ý định hướng vào nó sẽ đều bị nó cảm giác được mà công kích lại hoặc tránh né rất nhanh.
Nhưng thói đời thường hay dụ người, ngay lúc Sùng Lãm đang định quay người bò ra khỏi lùm cây thì chợt thấy trong gốc cây đại thụ lại phát ra ánh sáng bảy màu, nhìn kỉ lại vật bên trong hì hắn xém thốt lên thành tiếng “ mẹ ơi, Thất Sắc Mộc Linh Chi “ thứ này là cực kì quý hiếm, là bảo vật vô giá đối với hành giả tu Thần Thông và Pháp Thuật, tác dụng của nó chính là nghịch thiên, có thể giúp hành giả dễ dàng mở ra thuộc tính ngủ hành hoặc phá bỏ thể chất bẩm sinh của hánh giả, cho phép hành giả có thể chọn một trong các thuộc tính mà bản thân mong muốn để tu luyện. Các thuộc tính như Kim Hoả Mộc Thuỷ Thổ Phong Lôi tương ứng với bảy màu Linh Chi là Vang Đỏ Lục Lam Nâu Trắng và Lam Đậm, đương nhiên đây không phải là tất cả, còn có một số Linh Chi khác mang một số thuộc tính đặc dị hiếm có khác nữa.
Sùng Lãm nhìn cây Linh Chi bảy màu gần ngay gan tất, hắn gian nan nuốt một ngụm nước miếng, thứ này đối với tương lai Pháp Thật của hắn cũng có dụ hoặc rất lớn, vậy nên hắn đang phân vân, hắn phân vân xem có nên lấy nó vào tay hay không. Nếu bỏ thì có thể an toàn rời đi, còn nếu lấy thì chính là tự mình lấy chân đạp cửa nhà Tử Thần, tỉ lệ sống sót rời khỏi nơi này cực kì phiêu lưu.
Hắn lưỡng lự một hồi, cuối cùng lại nhìn lướt qua vị trí Nhện Tinh, cả một con Báo lớn đã bị nó ăn chỉ còn lại một cái đầu, Sùng Lãm càng thêm mâu thuẫn nóng ruột, hắn phải quyết định thật nhanh nếu không sẽ hết cơ hội “ lấy hay không lấy “ “ Lấy “ “mẹ nó chết hay sống phải thử mới biết được “ cuối cùng hắn đưa ra quyết định, ngay lúc máu thịt cuối cùng của con Báo bị cắn nuốt thì Sùng Lãm cũng đã nhanh tay thò vào trong hốc cây chụp lấy Thất Sắc Linh Chi nhổ tận gốc, rồi lao ra khỏi bụi rậm điên cuồn bỏ chạy. Ý niệm vừa động Linh Chi trên tay lập tức bị hút vào Càn Khôn Hồ Lô đeo trên cổ hắn.
Bên kia Nhện Tinh vừa mới ăn xong, chưa kịp tiêu hoá thì lại cất tiếng rít lên giận dữ, tâm cái chân huy động tốc độ cực nhanh đuổi theo con hàng ghê tởm phía trước. Sùng Lãm cắm đầu chạy như điên lao qua các nhành cây bụi cỏ, hắn không giám quay đầu nhìn hay có động thái trì trệ nào, chỉ biết chạy, chạy càng nhanh càng tốt. Tình thế hiện tại chỉ cần một chút lơ là thì sẽ đi đời nhà ma ngay, Nhện Tinh vẫn điên cuồng phóng mình tung nhảy qua các nhành cây mà đuổi theo, thỉnh thoảng từ trong miệng nó còn phóng ra những sợi dây tơ thô to, bắn về phía Sùng Lãm nhưng mỗi lần hắn đều may mắn tránh thoát.
Vì để tránh tơ nhện, Sùng Lãm cũng không ngu ngốc mà cắm đầu chạy thẳng một đường, mà là trong lúc chạy lại thay đổi vị trí liên tục, còn thỉnh thoảng băng qua các bụi cây rậm làm cản trở Nhện Tinh trong chốc lát, bởi vì các bụi cây không có chỗ cho nó bám nhảy cho nên nó phải nhảy xuống đất mà đuổi, nhưng tốc độ chạy dưới mặt đất của nó lại chậm hơn một chút so với bay nhảy trên cây, vậy nên mỗi lần bám sát đều bị Sùng Lãm kéo ra khoản cách.
Hai bên một chạy một đuổi, không biết qua bao lâu, Sùng Lãm nhiều lần suýt bị Nhện Tinh dẫm chết nhưng lại may mắn thoát được. Lúc này một đường chạy không ngừng nghỉ, đối với kẻ không có khí lực như hắn kiên trì đến lúc hiện tại mà vẫn duy trì được tốc độ không chậm lại, đây đã đủ thấy tâm trí của hắn đã kiên cường đến cỡ nào rồi, mặt dù đã mệt gần như không trụ nỗi, hơi thở cũng đã dồn nén trên ngực, hô hấp cực kì khó khăn nhưng hắn vẫn không có ý định dừng lại.
Phía sau Nhện Tinh thấy đuổi một thời gian dài như vậy mà vẫn nhiều lần bị tên trộm ghê tởm này chạy thoát, khiến nó cực kì khó chịu và tức giận, sợi tơ bắn ra càng ngày càng nhiều.
Lúc này màn rượt đuổi gần như đến hồi kết, Sùng Lãm tâm trí kiên định gần như đã suy kiệt, mà Nhện Tinh đằng thì dường như đang định tung ra đòn cuối cùng, Sùng Lãm lúc này đầu óc đã ông ông cả lên hai mắt mơ hồ choáng váng, bước chân vẫn chạy nhưng đã có đại hiệu lảo đảo, đến đoạn này thì đột nhiên giữa đường lại có một cây mục chắn ngang, nhưng hiện tại hắn không còn sức để nhảy băng qua nữa, vừa lúc Nhện Tinh đằng sau nắm lấy cơ hội phun ra một cái lưới nhện cuốn gọn lấy Sùng Lãm, cả người hắn va vào gốc cây rồi ngã nhào về phía trước, đằng trước lại là một đoạn dốc hắn cứ thế mà lăn như một cái bánh xe, trên người vẫn cuốn chắc tơ nhện.
--- Đại ca, hình như có người đến, chúng ta mau chặn đường cướp thôi…! Phía trước con đường Sùng Lãm đang lăn xuống có một tốp bốn người thân hình cao to lực lưỡng đang rình rập, người nào người nấy đều râu ria rậm rạp, một người trong đó lên tiếng nói.
--- Ừ được, vậy thì lên, lâu lắm mới có người đi ngang qua lần này nhất định phải cướp, không được mềm lòng…” người trước mặt mau đứng lại bọn ta là cướp, mau dao hết tài sản và của cải ra đây cho bổn gia. “
Người được gọi là lão đại đáp một tiếng rồi nhìn về phía trước, trên tay cầm một chiếc rìu bạc dị thường dơ lên cao và hô lớn. Nhưng đáp lại hắn vẫn là những cú lăn bất đắc dĩ của Sùng Lãm, lúc này đầu hắn đã quay cuồng như chong chóng, hoàn toàn mất hết phương hướng, không còn biết gì nữa chỉ còn cảm giác hiên tại là muốn dừng lại mà nôn mửa một trận.
--- Đại ca, hắn không dừng lại, vậy thì chúng ta lên bắt hắn… Ách đây là chuyện gì…? Một tên đại hán khác thấy lão đại mình hô lên mà đối phương cũng không dừng lại, liền nỗi nóng nói. Nhưng câu nói của hắn vừa dứt thì đã có một vật lăn đến dưới chan hắn, kèm theo là một chuỗi âm thanh “ Ọ… OẸ “ và một ít chất dịch trắng vàng lẫn lộn phun vãi trên chân, khiến hắn trừng to đôi mắt trâu mà hét lớn một tiếng… “ không kiếppppppppp ta phải lột sạch nngươi iiiiiiiiiiiiii.. “
La hét đã xong, bốn người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, không biết là đã xảy ra chuyện gì, lúc lúc này bất ngờ lại kéo đến. Bốn người nhìn một con Nhện to lớn cách đó không xa liền hiểu là xảy ra chuyện gì, nhìn con Nhện Tinh to lớn nhưng bốn người không ai tỏ ra vẽ sợ hãi, vẫn đứng nhìn con Nhện đang khò khè phía trước như nhìn một con côn trùng ngu ngốc.
Mà ngược lại Nhện Tinh lúc này cũng không phải là sợ hãi gì mấy tên trâu đực to xác phía trước, mà nó chỉ chăm chăm tập trung vào chiếc rìu bạc mà tên đại hán đứng đầu đang cầm trên tay, chiếc rìu này chỉ nhìn thôi đã mang lại cho nó cảm giác sợ hãi bất an, vậy nên nó mới chần chờ không dám tấn công.