Song Trùng

Chương 88: Không cho phép động đến người nhà




"Chỉ vỏn vẹn có mấy năm, ngay đến ân nhân cứu mạng của mình mà anh cũng không nhận ra sao?" Cô gái nhỏ khẽ nhoẻn miệng cười tươi như hoa.

Tịch Cảnh Dương liền ra lệnh cho những cảnh vệ bảo anh rút lui, tuyệt đối không được làm hại đến cô gái này.

Cô gái liền cảm thấy không vui:"Anh tin em đến vậy sao? Kẻ ngốc như anh sao có thể sống được đến bây giờ vậy?"

Tịch Cảnh Dương khẽ cười ngốc nhìn cô:"Nếu em muốn ra tay thật, vậy thì bốn năm trước đã không liều mạng cứu anh rồi."

Cô gái nghe đến chuyện bốn năm trước liền bĩu môi:"Ai liều mạng chứ? Chẳng qua bổn tiểu thư không vừa mắt một đám người lớn truy sát một đứa trẻ thôi! So với đám quỷ ma ở Zero, bọn sát thủ đó tôm tép cũng chẳng thể so!"

"Cảm ơn." Chàng thiếu niên trẻ nhẹ giọng nói. Đây cũng là lời mà anh muốn nói với cô suốt mấy năm qua.

Không hiểu sao, sau khi nghe hai tiếng cảm ơn ấy, gương mặt cô gái bất giác đỏ lên. Để cảm thấy ngượng nghịu, cô ho nhẹ một tiếng sau đó liền đổi chủ đề.

"Chẳng biết tên ngốc nhà anh có gì ghê gớm, mà suốt ngần ấy năm bọn sát thủ đó không hề từ bỏ nữa. Lần này còn dám đến tận căn cứ Zero để thuê sát thủ, cũng may bổn tiểu thư phát hiện sớm, mới khiến đơn hàng vô hiệu đó!"

Tịch Cảnh Dương hơi ngạc nhiên, nơi như Zero trước nay chưa từng có chuyện vô hiệu hoá nhiệm vụ đã nhận.

"Vì sao em có thể vô hiệu nó?"

Cô gái thoáng im lặng, sau đó ánh mắt hơi né tránh:"Zero đúng thật là không có chuyện hủy bỏ nhiệm vụ, nhưng mà...không cho phép động đến người nhà của thành viên căn cứ."

"Người nhà?" Tịch Cảnh Dương vẫn chưa hiểu nên đã hỏi lại. Theo trí nhớ của anh thì dường như anh chưa từng có quan hệ gì với người của căn cứ Zero cơ mà?

Cô gái hơi mím môi, rồi miễn cưỡng chỉ tay về phía mình:"Người nhà!"



Tịch Cảnh Dương thoáng sửng sốt:"Hửm?"

Cô gái có chút bối rối, sau đó lại nhìn về hướng khác:"Chẳng lẻ năm đó vất vả cứu anh, lại nhận đơn đi ám sát anh! Cho nên...em đã nói với họ anh là...là anh trai của em!"

Tịch Cảnh Dương trông thấy thái độ lãng tránh của cô bé con này, thì liền biết cô đang nói dối, nhưng anh không hề vạch trần mà vô cùng phối hợp với cô.

"Hoá ra là vậy, lại phiền đến em rồi, cảm ơn!"

Nhìn nụ cười tựa nắng mai trên gương mặt chàng thiếu niên trẻ tuổi, một cô bé chỉ mới mười ba tuổi như cô lại lần nữa đỏ mặt, cô có thể cảm nhận được gương mặt mình đang dần nóng lên.

"Anh...khụ khụ...không còn sớm nữa, chẳng qua nghe nói mấy năm vừa rồi anh vẫn luôn tìm kiếm em, nên hôm nay em đến để xem anh vẫn còn sống không thôi, em cũng phải trở về rồi!"

Lời nói cô gái nhỏ bỗng trở nên hỗn loạn khiến cho Tịch Cảnh Dương không nhịn được mà phụt cười, lại càng khiến cô gái ấy trở nên ngượng ngùng hơn.

"Anh...anh...anh còn cười nữa!" Cô gái hơi tức giận quát lên.

Tịch Cảnh Dương vội điều chỉnh cảm xúc:"Anh xin lỗi, anh không cố ý."

Cô gái dường như muốn nói gì đó nhưng vẫn quyết định là không nói ra, thoáng chút cô có vẻ hơi buồn bã.

Tịch Cảnh Dương cũng phát hiện ra cô có điều gì đó khó nói, nhưng anh không muốn đào sâu vào chuyện cá nhân của cô, anh chỉ dịu dàng hỏi.

"Sau này chúng ta vẫn sẽ gặp lại chứ?"



Cô gái bỗng ngây người rồi nhìn chằm chằm về phía anh, ngay sau đó cô liền bật cười:"Ha ha ha! Phải, sẽ gặp lại!"

Nói rồi cô gái tiến đến bên cạnh cửa sổ chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi đi cô quay lại nhìn anh mỉm cười nói:"Em họ Kỷ, còn ở nước R anh có thể gọi em là A.G!"

Do đã xác định cô là cô bé đã từng cứu anh, nên anh không muốn cô phải vất vả leo trèo như vậy, vừa định tiến đến ngăn cản thì trông thấy nụ cười làm anh tan chảy ấy.

Anh khẽ mỉm cười đáp lại:"Tịch, Mr.J, ngoài ra em cũng có thể gọi anh là Joe."

"Hửm? Ánh sáng? Rất hợp với anh đó." Nói xong cô vẫy tay chào tạm biệt với anh rồi biến mất trong màn đêm.

Tịch Cảnh Dương vẫn ngẫn người đứng đó lẩm bẩm:"Tạm biệt và...hẹn gặp lại."

Quả thực trong suốt năm năm tiếp theo, tần suất gặp nhau giữa hai người ngày càng nhiều. Qua đó quan hệ hai người cũng dần trở nên khác biệt.

Chẳng biết từ bao giờ, cảm xúc của một người anh dành cho em gái của mình, dần dần biến đổi theo sự trưởng thành của cô gái.

Cô bé ngày nào càng lớn càng trở nên vô cùng xinh đẹp. Gương mặt sắc sảo, đôi mắt đen láy, mái tóc đen dài mượt mà, cùng dáng người thon thả cân đối.

"Joe! Anh xem, anh xem, chiếc mặt nạ này đẹp quá!"

Ngay lúc anh còn đang ngây người, thì cô gái mười bảy tưởi vừa trổ mã ôm chặt lấy cánh tay anh, vui vẻ chỉ vào mấy món đồ kì lạ trên phố.

Cánh tay anh vô ý chạm vào nơi nào đó vô cùng mềm mại trên người cô, khiến gương mặt anh dần trở nên nóng bừng, chẳng dám nhúc nhích gì thêm.

...----------------...